CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Lục Tân Nan không hề ngồi xuống, cầm ở trong tay tư liệu chồng chất, đặt lên trên bàn hội nghị, hai tay bỏ túi, nháy mắt ra hiệu cho mấy người quản lý, họ đồng loạt tiến tới phân phát tài liệu cho các vị đổng sự.

Nguyên bản những công việc này đều là việc của thư ký, nhưng... Những quản lý cao cấp này đều là những người bỏ ra rất nhiều tâm huyết đối với hạng mục nhà ở sinh hoạt này, kẻ nào cũng không muốn hạng mục này vô duyên vô cớ mà bị bỏ đi.

Lục Tân Nam đứng ở trước màn hình chiếu, âu phục giày da, khí chất xuất chúng.

Anh từ đầu tới đuôi giảng giải tỉ mỉ toàn bộ hạng mục, đồng thời lấy ra các hợp đồng cùng các công ty xây dựng kí kết, tỉ mỉ đưa ra những con số phải bồi thường nếu như hạng mục này bị loại bỏ.

Mấy vị cổ đông đều ghé đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, cuối cùng đều nhìn về hướng lão già Phó Thanh Tuyền.

Lục Tân Nam quét đôi mắt sắc lạnh nhìn vẻ mặt khó coi của Phó Thanh Tuyền, từ từ nói: "Bây giờ giấy chứng nhận của dự án đã tới tay, chứng nhận tới tay trong vòng mười ngày nhất định phải bắt đầu phiên giao dịch, chủ tịch đã đè ép mất mấy ngày, tất cả những điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, được mất thiệt hơn, hiện tại chỉ chờ một câu nói của chủ tịch, Chính là tiếp tục hay... Dừng lại!"

Phó lão gia nhìn về phía Phó Kiến Văn, lạnh nhạt mở miệng: "Các người đều ra ngoài trước! Tôi có lời muốn nói cùng Phó Kiến Văn."

Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại Phó Kiến Văn cùng Phó lão gia.

Phó Thanh Tuyền dùng cặp mắt đã híp lại của mình nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Con cho rằng ta không biết... Những công ty kiến trúc kia đều là do con lén lút mở sao!"

Phó Kiến Văn từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, không đốt, cầm trong tay thưởng thức.

"Đây là chuyện xấu trong nhà, ta không muốn vạch áo cho người xem lưng, cháu ngoại của Phó gia, lại cùng cậu của mình tranh chấp gia sản, nói còn nghe được sao!" Phó Thanh Tuyền nhìn qua Phó Kiến Văn, một mặt âm trầm.

Đây là lần đầu tiên, Phó Thanh Tuyền cùng Phó Kiến Văn đâm thủng vấn đề này.

Phó Kiến Văn quay lại nhìn Phó Thanh Tuyền, chưa mở miệng...

"Lấy năng lực của con, con hoàn toàn có thể rời khỏi tập đoàn Khải Đức bắt đầu từ con số không, chắc chắn sẽ phát triển chẳng kém bây giờ! Tại sao phải cùng Thiên Tứ tranh giành!! Con không phải họ Phó! Ta không có cách nào đem tập đoàn Khải Đức giao cho con!"

"Cho dù, Phó Thiên Tứ sẽ đem tập đờn Khải Đức làm rối tinh rối mù lên!" Phó Kiến Văn hỏi.

Phó lão gia tử cắn chặt hàm răng: "Thiên Tứ còn nhỏ! Lớn rồi, sẽ khác."

Phó Kiến Văn xoay điếu thuốc trong tay bỗng dừng lại, đứng lên, động tác ung dung thành thạo Cài lại cúc áo âu phục: "Ông ngoại, người và con đều biết, cho dù hôm nay chúng ta có đứng ở đây phân rõ ràng thì giải quyết được gì, mấy đổng sự hôm nay ngồi ở đây đều là mấy lão già sai đâu đánh đó, bảo đâu ngồi đó, dự án nhà ở sinh hoạt có thể thuận lợi tiến hành hay không, vẫn là chờ một câu nói của người."

Ngửa đầu nhìn xem thân hình cao lớn của Phó Kiến Văn, con mắt Phó Thanh Tuyền híp lại, trong lúc hoảng hốt phảng phất nhìn thấy bản thân mình khi còn trẻ.

"Người đem mọi người đều đuổi ra ngoài, nói với con nhiều như vậy, lại nói người đoán được những công ty kiến trúc kia đều là của con, đơn giản là muốn nói cho con, một khi dự án nhà ở sinh hoạt kia được khởi động, những công ty kiến trúc kia có thể kiếm được rất nhiều tiền, không khởi động liền không kiếm được gì, mà khởi động hay không khởi động tất cả đều dựa vào một câu nói của người!"

Cài xong cúc áo âu phục, Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, cười yếu ớt: "Mà lại không nói tới, những công ty kia đến cùng có phải của con hay không. Không sai, nếu hạng mục kia khởi động, những công ty kia thực sự có thể kiếm được rất nhiều tiền, không khởi động thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng là một con số không hề nhỏ, chỉ mong ông ngoại có thể lấp đầy lỗ thủng của mấy vị đổng sự kia..."

Phó Kiến Văn vừa muốn đi, Phó Thanh Tuyền đột nhiên lại gọi Phó Kiến Văn: "Phó Kiến Văn, đợi đã."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi