CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Bên ngoài phòng họp, Lục Tân Nam đốt một điếu thuốc đứng ở góc, đưa lưng về phía những đổng sự kia, nghe tiếng bàn luận của bọn họ, trong lòng buồn bực cực kỳ.

Nhìn thấy thư ký Tống ngồi ở trên ghế sa lon phía đằng xa, xoa eo, con mắt Lục Tân Nam híp lại, hướng về phía thư ký Tống đi đến.

"thư ký Tống..." Lục Tân Nam ngũ quan sạch sẽ xinh đẹp mang theo ý cười, một bộ yêu nghiệt, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, đưa cho thư ký Tống, "Xin lỗi thư ký Tống, tôi dạo này... thực sự không chịu nổi ai ngáng đường, cho nên ra tay không nhẹ, thứ kí Tống có muốn tôi đưa ngài đi bệnh viện kiểm tra xem sao không!"

Thư ký Tống tiếp nhận điếu thuốc từ trong tay Lục Tân Nam, vẫn là cho Lục Tân Nam mặt mũi, cười yếu ớt gật đầu: "Chuyện nhỏ, không có việc gì."

Nửa giờ sau, Phó Kiến Văn đẩy cửa đi ra, sắc mặt âm trầm.

Tất cả mọi người im lặng, nhìn về hướng Phó Kiến Văn.

Lục Tân Nam dập điếu thuốc lá đuổi tới chỗ Phó Kiến Văn: "Thế nào rồi!"

Phó Kiến Văn mím chặt môi, không nói lời nào.

Lục Tân Nam đi theo Phó Kiến Văn cùng nhau trở về văn phòng, Lục Tân Nam vào cửa thuận tay kéo cửa vào, hỏi: "Làm sao! Lão già kia vẫn là đè lên không để cho mở sàn giao dịch sao!"

Phó Kiến Văn đứng ở trước bàn làm việc, mở cúc áo âu phục ra, bỏ áo khoác ra sau ghế, cau mày, từ trên bàn, cầm gói thuốc lá lên, lấy ra một điếu, ngậm vào khóe môi, cầm qua cái bật lửa nhen nhóm.

Một làn khói mù thật mỏng, sau đó ngũ quan của Phó Kiến Văn càng ngày càng lạnh lẽo cứng rắn, toả ra hàn khí làm người ta sợ hãi.

Phó Kiến Văn trầm mặc, Lục Tân Nam cũng không có một mực truy hỏi, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: "Hạng mục không bắt đầu phiên giao dịch, tổn thất chính là tập đoàn Khải Đức, lần này... Mặc dù là phạm vi nhỏ trong Hội đồng quản trị thôi, nhưng chúng ta đã trình bày rõ ràng, bọn họ muốn đè lên không cho ra bàn giao dịch, trách nhiệm này làm sao cũng không tới phiên cậu tới gánh."

"Ông ta dự định để cho Phó Thiên Tứ cùng Mục gia làm thông gia." Phó Kiến Văn cầm qua cái gạt tàn thuốc, xoay người, đứng ở bên bàn làm việc, hai chân trùng điệp, gảy gảy tàn thuốc vào trong cái gạt tàn.

Một câu nói của Phó Kiến Văn làm cho Lục Tân Nam sững sờ.

Mục gia, một cái cây to rễ sâu. Là gia đình có tiếng ở cái thành phố này!

Lục Tân Nam nhớ tới trước kia thư ký Tống đều hết lần này tới lần khác mang theo Phó Thiên Tứ chạy đến Mục gia, đại khái chính là vì chuyện này, Lục Tân Nam không khỏi nổi nóng, giật giật cà vạt, âm thanh buồn bực: "Phó Thiên Tứ mới lớn bao nhiêu! Lông còn chưa mọc đủ thì liên hôn cái gì chứ! Lão già kia đúng là muốn đến phát điên rồi!"

Mục gia chỉ có một cô con gái năm nay đã 21 tuổi, so với Phó Thiên Tứ lớn hơn bốn tuổi, hơn nữa đôi chân còn giống như có vấn đề.

Những năm này người người đều cho rằng Mục gia muốn tìm con rể ở rể....

Cho nên, ít có gia đình quyền thế nào cho con trai của mình tới tìm Mục gia.

"Phó Thiên Tứ không nói gì với cậu sao!" Lục Tân Nam hỏi dò Phó Kiến Văn.

Phó Thiên Tứ sùng bái Phó Kiến Văn, ai cũng có thể nhìn ra.

Thấy Phó Kiến Văn cau mày, Lục Tân Nam rõ ràng... Phó Kiến Văn khinh thường việc làm của Phó Thanh Tuyền.

"Chuyện này, mình sẽ đi tra kỹ càng, đến cùng chuyện gì xảy ra thế nào cũng phải biết rõ, Phó Thiên Tứ chắc có điều gì không thể nói hoặc là chính cậu ta cũng không biết, nếu là đi xem mắt thật, chắc chắn sẽ để lại dấu vết." Lục Tân Nam cau mày, hai tay bỏ túi.

Trong phòng làm việc trầm mặc chốc lát, Lục Tân Nam đột nhiên mở miệng: "Lão Phó, lão già kia nếu thật sự đánh chủ ý lên Mục gia, cậu có phải hay không có thể suy nghĩ đến Sở Tầm một chút! Sở Tầm thích cậu nhiều năm như vậy không thay đổi, bà ngoại cậu cũng rất thích Sở Tầm, Sở gia bên kia..."

"Lúc cậu đem tư liệu đưa cho Tố Tâm, ngoại trừ nói cho cô ấy biết cần đem tài liệu này đi tìm Tố Nguyên ra, còn nói cái gì nữa!" Phó Kiến Văn đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Lục Tân Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi