CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Ở trong bếp giúp dì Phúc nấu cơm rồi chú " Phó Kiến Văn nói xong, một tay tiếp nhận cái chậu tráng men kia 

"Không được không được! Làm sao có thể để Tố Tố tiến vào nhà bếp đây! Nhanh bảo Tố Tố đi ra " 

Cách cửa sổ, Tố Tâm nhìn thấy thân thể phúc hậu của chú Phúc đang vội vội vàng vàng đi về phía nhà bếp, Tố Tâm cắt xong cà rốt, hỏi: "Dì Phúc, con còn có thể giúp đỡ được gì!" 

"Thôi! Thôi! Để dì làm, con mau đi ra ngoài nghỉ ngơi! Dì nấu xong món cuối này là có thể ăn cơm rồi " 

Dì Phúc vừa dứt lời, chú Phúc liền tiến vào nhà bếp: "Tố Tố! Con nhanh nhanh ra ngoài thôi, đừng đứng ở trong bếp nữa, nơi này đều là mùi khói Nhanh nhanh lên! Ra phòng khách ngồi chơi với Kiến Văn, ha ha chúng ta nơi này có đặc sản bánh lá dứa, ngon lắm đấy Con lên nhà đi, ở đây có chú với dì làm là được rồi!" 

"Tố Tố đã giúp em làm xong rồi, xào nốt món cuối cùng này là có thể ăn rồi! Anh nhanh nhanh đi thu dọn bàn!" Dì Phúc cười nói với chú Phúc 

"Để con!" Tố Tâm cũng mỉm cười nói 

"Không được không được, con nếm thử bánh lá dứa đi, bàn để chú Phúc dọn là được rồi!" Dì Phúc cười nói 

Tố Tâm đánh không lại sự nhiệt tình của chú Phúc và dì Phúc, cho nên phải lên nhà ngồi nếm thử bánh lá dứa, còn Phó Kiến Văn đã cởi áo khoác âu phục ra, kéo áo sơmi lên để lộ ra cánh tay cường tráng, đang giúp chú Phúc cùng dì Phúc thay thế bóng đèn ở mái hiên đã bị hỏng 

Phó Kiến Văn vốn đã rất cao, cho nên chỉ cần giẫm lên một cái ghế nhỏ, là có thể với đến bóng đèn 

Tố Tâm thấy Phó Kiến Văn rất quen thuộc với loại chuyện lặt vặt này, trong túi quần tây anh để một cái bóng đèn, ngước đầu, vặn bóng đèn cũ sau đó cất vào một cái túi quần khác, lắp đặt tốt bóng đèn mới, trong quá trình làm gương mặt đều rất nghiêm túc 

Một tay Tố Tâm cầm miếng bánh, một tay đỡ ở phía dưới sợ nó bị rơi 

Cái miệng nhỏ thanh tú cắn một cái 

Mùi vị so với ăn ở chỗ khác không giống nhau, bánh này vị ngọt thanh chứ không ngọt khé như ở mọi chỗ, ăn rất ngon mà lại không bị ngấy 

"Ngon không " Chú Phúc vừa thu dọn bàn, vừa hướng về phía Tố Tăm nói: "Cũng không biết con có thích hay không! Hiện tại khẩu vị của người trẻ tuổi cũng thay đổi, nếu ngon tẹo nữa chú sẽ gói về cho " 

"Chú Phúc, bánh này rất ngon " khóe môi Tố Tâm nở nụ cười, "Con có thể đem về sao! Con nghĩ nhất định phải mang về cho bạn con nếm thử!" 

"Đương nhiên có thể!" Chú Phúc nghe được Tố Tâm nói thích cho nên rất vui vẻ, "Chú nghe Kiến Văn nói ngày mai hai đứa muốn tham gia hôn lễ của một người bạn, sau mới trở lại, để chiều nay chú gói về cho hai đứa, đến lúc đó mang về cho các con tặng bạn bè " 

Tố Tâm gật đầu: "Cảm ơn chú Phúc!" 

Ăn cơm trưa xong, dì Phúc đi gọt hoa quả, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon tán gẫu nói chuyện phiếm với nhau, không khí rất vui vẻ ấm áp 

"Tố Tố, con nếm thử quả vải này đi, đây là vải nhà chúng ta tự trồng đấy, năm nay là năm thứ ba có quả rồi" Dì Phúc lấy một chùm vải đưa cho Tố Tâm 

Tố Tâm tiếp nhận rồi nói cám ơn, phát hiện ra bên cạnh TV còn có có một cái ổ mèo, cô hỏi một câu: "Nhà mình còn nuôi mèo sao!" 

"Đúng! Dì Phúc của con rất thích mèo " Chú Phúc cười liếc nhìn Phó Kiến Vân, "Kiến Văn không thích mèo, cho nên biết Kiến Văn muốn tới, dì Phúc của con đã đem mèo sang gửi tạm ở nhà hàng xóm rồi" 

Phó Kiến Văn không thích mèo! 

Tố Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn đang bóc vải, ở nhà anh không phải nuôi một con mèo sao! 

Phó Kiến Văn cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía Tố Tâm, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Phó Kiến Văn mỉm cười, màu mắt thâm thúy dị thường, giơ tay đem quả vải đưa cho Tố Tâm 

"Chú Phúc, sao Kiến Văn lại không thích mèo vậy " Tố Tâm hỏi xong, đem quả vải đưa vào trong miệng 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi