CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm nghe nói như thế, sống lưng có một luồng điện chạy qua, sống lưng cô thẳng lên, giả ngu hỏi Phó Kiến Văn: "Đưa cái gì!"

Nhìn Tố Tâm là cố ý giả bộ hồ đồ, nhưng trong nháy mắt lỗ tai cùng phần gáy của cô đã đỏ bừng, căn bản là không lừa được người

Phó Kiến Văn cười cười, chống ở hai bên người cô, cúi người xuống, nói thầm vào tai cô

"Lúc đó ở trên xe em làm đổ quà mà Tạ Tĩnh Tĩnh tặng, bên trong còn có một tấm thiệp em không nhặt được, hôm nay trợ lý của anh lái xe đi rửa, nhân viên rửa xe phát hiện, cho nên đã đưa cho tiểu Lục, tiểu Lục đã mang đến văn phòng cho anh "

Nói xong, Phó Kiến Văn móc một tấm thiệp từ trong túi ra đưa cho Tố Tâm

Sợ trên tấm thiệp viết cái gì không nên viết, Tố Tâm đoạt lấy tấm thiệp, sau khi xem xong, trong nháy mắt tất cả đều là tuyệt vọng

Trên thiệp viết

Phó phu nhân, bộ quần áo tình thú này có thể giúp tình cảm vợ chồng hai người đi lên, hi vọng chị có thể sớm ngày thoát ly khỏi ngượng ngùng, khai thác được cảm giác tốt đẹp kia!

"Anh nói là nhân viên rửa xe phát hiện ra, sau đó đưa cho trợ lý của anh! Sau đó trợ lý trợ lý của anh Lại đưa cho anh!" Tiếng nói của Tố Tâm hơi run rẩy

Phó Kiến Văn gật gật đầu: "Nói là kẹt ở chỗ phía dưới ghế lái, chắc lúc đó em không nhìn thấy "

Trong nháy mắt, Tố Tâm cảm giác mình không còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa, cô giơ tay lên để che đi gương mặt đã đỏ bừng của mình, lỗ tai đỏ đến mức có nhỏ ra máu

Đem mặt chôn ở trong hai tay rất lâu, Tố Tâm mới lại ngẩng đầu lên hỏi Phó Kiến Văn: "Cái kia liệu có phải nhân viên rửa xe và trợ lý của anh đều biết!"

Phó Kiến Văn nhìn dáng dấp của cô vợ nhỏ của mình, cố ý đùa cô: "Nhân viên rửa xe kia chính là người quen của trợ lý tiểu Lục "

Ngón tay dài nhỏ của Phó Kiến Văn cầm lại tấm thiệp: "Một câu Phó phu nhân kia bọn họ khẳng định biết là vợ của Phó Kiến Văn, về phần tiểu Lục bí mật này chắc chắn sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, nhưng không hiểu sao toàn bộ CEO đều đã biết rồi!"

Phó Kiến Văn làm bộ quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Hơn nữa thời điểm này, khả năng toàn bộ tập đoàn Khải Đức đều đã biết rồi!"

Tố Tâm: ""

Tố Tâm lại một lần nữa dùng hai tay bưng kín mặt

Chuyện này là sao chứ! Tạ Tĩnh Tĩnh đưa một món quà Kết quả Phó phu nhân vạn kiếp không thể ngẩng mặt lên đi gặp người khác nữa rồi!

Không biết liệu họ có còn tưởng rằng Phó phu nhân đến cùng là chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên còn phải dùng tới bộ đồ tình thú này!

Tố Tâm vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách đứng ngồi không yên, đem máy tính đặt ở một bên, lôi kéo chăn đem cả người mình che lại

Kỳ thực miệng của tiểu Lục là chặt nhất rồi, làm người bên cạnh CEO chắc chắn sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức gì, bằng không Phó Kiến Văn cũng sẽ không dùng tiểu Lục

Đặc biệt là lúc tiểu Lục đem tấm thiệp đưa cho Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn đã cố ý dặn đi dặn lại mấy lần là không được đem chuyện này nói ra, lấy tính cách của tiểu Lục, nhất định chuyện này sẽ theo tiểu Lục cùng nhau xuống quan tài Vậy thì tại sao mọi người lại biết chứ!!!!

"Em làm gì vậy!" Phó Kiến Văn đưa tay kéo chăn của Tố Tâm ra

Nhưng chăn lại bị Tố Tâm đè chặt dưới thân, bên trong truyền đến giọng nói buồn buồn của Tố Tâm: "Aaaa Không còn mặt mũi thấy người!"

Phó Kiến Văn cười trộm, anh vỗ vỗ sống lưng Tố Tâm: "Đằng nào cũng đã bị người ta phát hiện, không bằng chúng ta dùng thử!"

"Không muốn không muốn!" Tố Tâm dùng chăn đem mình quấn càng chặt hơn

"Buồn bực sẽ xấu đi đó!" Phó Kiến Văn lại tiếp tục kéo chăn

Phó Kiến Văn mới vừa đem chăn gỡ bỏ một góc, Tố Tâm lại lôi trở lại đem mình quấn chặt hơn, Phó Kiến Văn nhìn theo đường viền chăn mơ hồ có thể đoán ra hình dáng của Tố Tâm lúc này, cô chính là đang nằm sấp người

"Buồn chết được rồi, không còn mặt mũi thấy người nữahuhu!"

Nhìn xem tính trẻ con của Tố Tâm nổi lên, con ngươi thâm thuý của Phó Kiến Văn không có tức giận mà tràn đầy dung túng cùng sủng nịch

"Dù sao cũng đã bị người khác hiểu lầm, chúng ta tới dùng thử, cho anh xem một chút Tạ Tĩnh Tĩnh đã tặng em đồ gì!"

"Phó Kiến Văn, anh anh vô liêm sỉ!"

Tố Tâm nghĩ đến bộ quần áo mỏng như cánh ve cái gì đều không giấu được kia, toàn thân đã nóng bỏng

Cách chăn, Phó Kiến Văn cố định lại hai vai Tố Tâm, ở bên tai cô mở miệng: "Em không thích anh vô liêm sỉ!"

Giọng nói trầm thấp lại như chọc người vang lên, theo ốc nhĩ của Tố Tâm chui vào đáy lòng, làm cho trong lòng Tố Tâm cảm thấy rất buồn bực

Trong chăn, trên trán Tố Tâm đã mơ hồ có giọt mồ hôi nhỏ, cô cắn chặt cánh môi, có xấu hổ cũng có lúng túng nhưng lại không biết nói gì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi