CẠM BẪY ÔN NHU

Lễ khởi động máy chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là phát bao lì xì đỏ. Các nhân viên, diễn viên và giới truyền thông có mặt đều nhận được bao lì xì đỏ từ ê-kíp sản xuất, nhỏ thì hàng chục, lớn thì hàng nghìn; Sau đó, các giám đốc điều hành, nhà sản xuất và đạo diễn lần lượt phát biểu.

Chẳng qua chỉ là những câu nói sáo rỗng "đoàn phim là một gia đình", "mọi người hãy đoàn kết với nhau", và "cùng nhau tạo nên một sự kiện hoành tráng". Khương Chi Chu giả vờ chăm chú lắng nghe, nhưng tâm tư lại đang bay xa.

Không, không xa, rất gần.

Tâm trí nàng dồn về phía người bên cạnh.

Bên cạnh là Giang Thanh Mộng. Hứa Thịnh đang đứng bên phải cô.

Hứa Thịnh có tính tình hào sảng, luôn thích nói cười với Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng nhìn đến ngực phát đau. Một bên chua xót, một bên khinh bỉ bản thân giống như tinh chất chanh.

Tiếp theo, các diễn viên chính lần lượt phát biểu.

Có rất nhiều nghệ sĩ của Tinh Nguyên trong đoàn, họ hiểu rất rõ về nguyên chủ Thẩm Tinh Hà. Họ biết sau khi Thẩm Tinh Hà mắc bệnh trầm cảm, nói năng không mạch lạc. Họ đợi nàng lên sân khấu làm trò hề, cũng lén lút chế giễu một phen.

Không ngờ sau khi lên sân khấu, nàng lại thành thục giới thiệu tên tuổi và vai diễn của mình trước phóng viên và giới truyền thông. Nói về tình yêu và sự hiểu biết với nhân vật của mình, cuối cùng cảm ơn nhà sản xuất và đạo diễn vì sự lựa chọn của họ, rồi cảm ơn giới truyền thông vì đã đến.

—— Nói năng rất lưu loát.

Đây là những quy trình mà Khương Chi Chu không thể quen thuộc hơn. Bài diễn thuyết được phát biểu hoàn toàn bằng miệng, không cần nhìn đến bản nháp.

Hiện tại thành thục như vậy, cũng là do sự trau chuốt từng chút một trong những năm qua.

Vì một phút trên sân khấu, con người bỏ ra mười năm để tập luyện.

Sau khi phát biểu xong, mọi người bắt đầu lần lượt dâng hương.

Trước khi dâng hương, người chủ trì hô to: "Một lạy cầu thuận buồm xuôi gió, hai lạy khai máy thành công, ba lạy rating thật cao."

Sau khi kết thúc quy trình, mọi người sẽ bắt đầu cắt vải đỏ, nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông.

Phóng viên đại khái sẽ vây quanh Giang Thanh Mộng và Hứa Thịnh. Khương Chi Chu vui mừng vì không ai quấy rầy, nhìn Giang Thanh Mộng từ phía xa, xem cách cô thuần thục ứng phó với giới truyền thông.

Khương Chi Chu nhìn cô đến mức xuất thần, nàng đột nhiên thấy tiểu hòa thượng vẫy tay với mình.

Khương Chi Chu bước đến: "Tiểu sư phụ, có chuyện gì vậy?"

Tiểu hòa thượng lắc lắc điện thoại, dùng chất giọng trẻ con hỏi: "Nữ thí chủ có muốn rút quẻ không? Tôi có thể giải săm cho cô, một nghìn tệ một quẻ."

Khương Chi Chu chỉ vào điện thoại di động của hắn: "Dùng điện thoại di động để rút quẻ à?"

"Đúng vậy, trong thời đại công nghệ Internet, vẫn có rất nhiều sư phụ trong chùa chúng tôi đã mở Weibo để phổ biến Phật pháp nhằm tịnh hóa chúng sinh. Hiện tại, chùa chúng tôi đã tìm người lập app rút quẻ, nữ thí chủ đây chỉ cần lắc điện thoại là đã nhận được quẻ săm, chúng cũng được giải trực tiếp trên app."

Khương Chi Chu chỉ vào chính mình: "Giải một quẻ một nghìn tệ à, trông tôi có giống người coi tiền như rác không?"

Nếu như là trước đây, nàng có thể rút nhiều quẻ một lần. Nhưng hiện tại nghèo khổ như vậy, một minh tinh tuyến 18 như nàng sẽ không dám dính vào những trò mê tín phong kiến như thế này, cho nên trực tiếp vẫy tay chạy lấy người.

Sau một ngày bận rộn, ban đêm là buổi tiệc chiêu đãi rất thịnh soạn.

Tiệc tàn, mọi người lần lượt trở về phòng.

Trên đường trở về, một biên kịch trẻ trong đội biên kịch đã nói vài lời khách sáo với Khương Chi Chu. Người đó nói hắn rất để ý đến nàng, khen nàng có kỹ năng diễn xuất tốt và khen ngợi ngoại hình của nàng. Sau đó, hắn bày tỏ sự tiếc nuối khi nàng không có nhiều tài nguyên, còn hắn đang có ý định trở thành Bá Nhạc, tiếp theo, hắn mở miệng ám chỉ:" Hiện tại, trong tay anh đang có kịch bản này, cũng được chuyển thể từ IP lớn. Vai nữ chính rất hợp với em, nếu em muốn nhận, nhất định sẽ rất ăn khách. Đêm nay em có muốn đến phòng của anh để xem xét một chút không?"

Khương Chi Chu uống một chút rượu nên có vài phần say. Sau khi nghe xong lời nói này, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh.

Sau khi lăn lộn nhiều năm trong ngành, nàng chỉ cần đảo mắt một cái liền có thể nhận ra mình đã đụng phải quy tắc ngầm đến 80% —— biên kịch này muốn chơi trò quy tắc ngầm với nàng nên hắn tự tay ra chiêu, thử xem nàng có tiếp nhận không.

Mọi tầng lớp trong xã hội đều có quy tắc ngầm. Đây là lối tắt, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên trong làng giải trí. Đôi khi nghệ sĩ sẽ chủ động đến gõ cửa và nói với đối phương mình sẵn sàng cống hiến hết mình cho nghệ thuật.

Đôi khi, họ cũng uyển chuyển hơn một chút. Họ thường gợi ý cho đối phương và xem liệu đối phương có chấp nhận nước đi này hay không.Nếu không vui, đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ cần không vạch trần nhau thì khi gặp mặt vẫn có thể chào hỏi.

Loại chuyện này rất dễ xảy ra với minh tinh tuyến 18. Diễn viên và minh tinh lớn không dễ chấp nhận quy tắc ngầm. Bộ phim đầu tiên nàng tham gia là đồng đạo diễn, sau khi thành danh thì sự nghiệp diễn xuất của nàng luôn suôn sẻ, có vị trí vững vàng và không thiếu tài nguyên. Nếu họ muốn tìm nàng để yêu cầu thực hiện quy tắc ngầm, có lẽ họ phải tự nhìn lại bản thân xem có bao nhiêu bản lĩnh.

Nàng cũng từng bị những nhân vật có sức ảnh hưởng kém này yêu cầu chơi trò quy tắc ngầm. Nếu đổi lại là trước đây, có lẽ chính nàng mới là người có khả năng chơi trò quy tắc ngầm với họ hơn.

Tuy trong lòng chửi thầm như vậy, nhưng Khương Chi Chu vẫn mở miệng từ chối:" Cảm ơn ý tốt của anh. Ngại quá, dạ dày tôi có chút không thoải mái, rất buồn nôn cho nên không muốn quấy rầy anh." Nói xong, không đợi hắn đáp lại, nàng đã trực tiếp bước nhanh về phía thang máy.

Biên kịch đuổi theo, thấp giọng nói:" Chúng ta đều là người trưởng thành, cứ thuận theo nhu cầu đi. Tướng mạo tôi rất tốt, em có biết nửa đêm có bao nhiêu người đến gõ cửa phòng mà tôi không thèm cho bọn họ vào không."

Ngụ ý là hắn ta muốn ăn nàng vì hắn để ý đến nàng.

Cũng đúng, hầu hết thời điểm, quy tắc ngầm là việc ngươi tình ta nguyện. Có bao nhiêu minh tinh trở nên nổi tiếng khi ngủ với người khác? Hơn nữa, những người trong ngành cũng sẽ chọn đối tượng để chơi trò quy tắc ngầm. Xuống nước không ai chịu chi tiền, muốn lặn thì phải biết chọn người có tiềm năng.

Có vẻ như biên kịch cho rằng nàng có khả năng nổi tiếng.

Xem ra hắn rất có tầm nhìn.

Những người mới có thể sẽ khóc và cảm thấy nhục nhã khi gặp phải sự cố như thế này, nhưng Khương Chi Chu chỉ xem đây là chuyện rất bình thường.

Nàng đã trôi nổi trong bể thuốc nhuộm lớn của làng giải trí rất nhiều năm. Tuy không có tâm địa trong sạch và đơn giản như trong tháp ngà, nhưng làm người thì phải biết khéo léo trong việc đối nhân xử thế, da mặt cũng nên dày hơn, tâm cơ nhẫn nhịn cũng được mài dũa, nhất định sẽ không bao giờ tiếp nhận những quy tắc này.

Khương Chi Chu mặc kệ hắn, bước nhanh đến thang máy ít người nhất.

Trong thang máy, Tiểu Ngải đang giữ nút mở cửa, trong khi Giang Thanh Mộng nhướng mày nhìn Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu ngẩng đầu liếc nhìn dấu hiệu nhận biết, là thang máy đặc biệt dành cho tổng thống, có hệ thống nhận dạng kép bằng mật khẩu và dấu vân tay.

Nàng đã từng sống trong phòng tổng thống nên hiện tại vẫn vô thức bước đến thang máy chuyên dụng.

Giang Thanh Mộng liếc mắt nhìn người biên kịch, sau đó nhìn về phía Khương Chi Chu, hỏi: "Em có muốn vào không?"

Khương Chi Chu dùng hành động trả lời Giang Thanh Mộng. Nàng sải bước vào thang máy, nói với biên kịch phía sau mình:" Anh đến muộn rồi, tối nay tôi sẽ đến phòng của chị ấy để 'xem' qua kịch bản."

Biên kịch trợn to hai mắt, trưng vẻ mặt khó tin ra: "Các cô, các cô thật sự có chuyện đó sao?"

Giang Thanh Mộng không tỏ ý kiến, chỉ cong môi cười. Nụ cười của cô giống hệt tiên nữ, thuần khiết đầy quyến rũ.

Biên kịch nuốt nước miếng, thật sự rất lãng phí tài nguyên.

Tiểu Ngải đang ôm cửa thang máy, khi cô ấy nhìn thấy lão bản của mình cười như thế này thì có chút thương hại cho vị biên kịch ở cửa kia.

—— vị tiên sinh này sắp tàn rồi.

Mọi người đều nói Giang Thanh Mộng là đóa sen thanh khiết mọc ra từ phù sa, giống ngọc bích đẹp đẽ không nhiễm bụi trần, đầy dịu dàng và thanh tao. Chỉ có người thân cận mới biết cô là hoa hồng trắng đầy gai, chứa đầy ẩn số, âm thầm đâm vào người khác lúc nào chẳng hay.

Cửa thang máy đóng lại.

Khương Chi Chu xoa xoa thái dương, nói: "Cảm ơn, tôi ở tầng 19, phiền chị nhấn giúp tôi....."

Tiểu Ngải định bấm số, nhưng Giang Thanh Mộng liền liếc cô ấy khiến cô ấy lập tức rút tay lại.

"Đêm nay em uống nhiều lắm sao?" Giang Thanh Mộng khẽ nhíu mày khi nghe mùi rượu trên người nàng.

"Vẫn ổn, không nhiều lắm." Thật sự không nhiều lắm, chỉ là nàng hơi buồn ngủ, còn có chút chóng mặt. Khương Chi Chu nhắm mắt xoa xoa thái dương, sợ mình sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng Giang Thanh Mộng, vì thế nàng mở mắt ra nhìn cô, nghiêm túc giải thích:" Tôi thực sự không uống nhiều, không quá năm ly."

Vấn đề ở đây là thể chất của nguyên chủ, rất dễ say.

Không ngờ nàng sẽ nghiêm túc giải thích như vậy. Giang Thanh Mộng nhìn nàng, mỉm cười, nói:" Không say là được rồi. Vừa rồi người đó nói gì với em vậy?"

Khương Chi Chu suy tư một chút, nói: "Chỉ hơi làm phiền tôi một chút."

Giang Thanh Mộng gật đầu, tỏ ý sáng tỏ: "Chị sẽ giải quyết."

Nàng là con mồi của cô. Cô không cho phép bất cứ ai có quyền thèm muốn nàng.

"Ding" một tiếng, thang máy lên đến tầng cao nhất. Khương Chi Chu khẽ ngẩng đầu nhìn số tầng——

Tiến thẳng lên tầng 20, không phải tầng 19.

Giang Thanh Mộng bước ra khỏi thang máy, đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn Khương Chi Chu, ánh mắt sáng trong như nước, khóe môi nở nụ cười tà mị:

"Không phải em muốn đến phòng chị để bàn bạc kịch bản à, còn không mau đến đây."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi