CẤM ĐÌNH


Sau Tết Thượng Nguyên, Lạc Dương vào Xuân, cả thành sắc Xuân dạt dào, mắt nhìn đến đâu cũng là cây xanh hoa đỏ.
Hôm nay là ngày sinh của Võ Hậu, trong cung vốn nên mở yến tiệc náo nhiệt một phen, nhưng Thiên Tử bệnh nặng, nếu ngay lúc này Võ Hậu mở tiệc, nghe bách quan chúc mừng, thật sự không ổn.

Ngày sinh năm nay nàng không đề cập tới một chữ, Lễ Bộ hỏi ý, cũng không phê một chữ.

Quan viên Lễ Bộ suy đoán ý tứ, liền không hỏi những việc liên quan đến nữa.
Đêm đến, gió nhẹ tuyết trắng, Trinh Quán Điện đèn đuốc sáng trưng.
Võ Hậu phê xong một nửa tấu chương, đột nhiên buông bút son, “Năm trước Thái Bình dường như tặng cho bổn cung một phần lễ vật.” Khi đó nàng vốn định nhìn một cái thật kỹ, nhưng sau đó tai họa liên tục, lại phải gác sang một bên.
Bùi thị gật đầu, “Bẩm Thiên Hậu, nô tỳ đã cất kỹ lễ vật của công chúa.”
“Lấy ra đây.” Võ Hậu phân phó.
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh lui ra.
Võ Hậu nhìn về phía Uyển Nhi đang nghiền mực, “Mấy cuốn kinh thư mà ngươi sao chép, bổn cung đã nhìn qua, thư pháp của ngươi lại tiến bộ không ít.”
Uyển Nhi vội vàng hành lễ, “Thiên Hậu quá khen.”
“Khen ngươi thì cứ nhận, bớt nói mấy lời vô nghĩa đó với bổn cung.” Võ Hậu nhàn nhạt nói xong, Bùi thị đã ôm kinh văn do công chúa sao chép lại đây, hai tay cung kính dâng lên.
Võ Hậu tiếp nhận kinh văn, chậm rãi mở ra trên long án.
“Chà, thư pháp của Thái Bình cũng tiến bộ không ít.” Võ Hậu thưởng thức đầu bút của Thái Bình, so với trước đó, chữ viết của Thái Bình đã bớt đi sắc bén, không phải không có, mà là kiềm chế.
Kiềm chế.
Võ Hậu nghĩ đến hai chữ này, cảm khái nói: “Đứa nhỏ Thái Bình này, từ nhỏ cảm xúc đều đặt hết ở trên mặt, có thể làm được như bây giờ, đã là không dễ.”
Uyển Nhi lẳng lặng nghe, không biết Võ Hậu rốt cuộc muốn chỉ cái gì, cũng không biết Võ Hậu từ chữ viết của Thái Bình nhìn ra cái gì.
Không nghe thấy Uyển Nhi đáp lại, Võ Hậu nhìn Uyển Nhi một cái thật sâu, hỏi: “Sao không nói lời nào?”
“Đây là chuyện nhà của Thiên Hậu, thần không dám nhiều lời.” Uyển Nhi cung kính nhất bái.
Võ Hậu cười khẽ, “Ngươi chỉ không dám nhiều lời ở chỗ bổn cung, lại âm thầm chỉ điểm Thái Bình không ít.”
Uyển Nhi từ từ quỳ xuống, “Thần sợ hãi, xin Thiên Hậu nói rõ.”
“Được rồi, lá gan của ngươi lớn bao nhiêu, bổn cung rõ ràng, đứng lên đi.” Đêm nay Võ Hậu chỉ nhất thời hứng khởi, mới thử hai câu, nhìn thấy Uyển Nhi trịnh trọng như thế, nàng ngược lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Giống như ngự mã, nếu con ngựa không nghe khống chế, người ngự mã sẽ càng thích thú dùng đòn roi, nếu con ngựa thuận theo, người ngự mã lại cảm giác không thú vị.
Uyển Nhi đứng dậy, liền nhìn thấy một người nội thị không được gọi lại trực tiếp đi đến.

Nàng tiến lên một bước, chắn trước long án, cản người này lại, “Lớn mật! Ngươi là……” Lời còn chưa dứt, liền thấy rõ ràng tiểu nội thị này là ai.
Thái Bình cười xán lạn với nàng, ánh mắt không dám lưu luyến lâu trên mặt nàng, hơi hơi nghiêng mặt, nhìn Võ Hậu phía sau, cười nói: “Hôm nay là ngày sinh của a nương, con tới mừng thọ a nương đây!”

“Làm càn.” Võ Hậu nhịn lại ý cười, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Càng ngày càng không có quy củ!”
“Vũ Lâm Quân chỗ a nương đều nhận ra con! Không sợ!” Thái Bình nói, tầm mắt đặt trên người Uyển Nhi, “Uyển Nhi, nhường một chút.”
Uyển Nhi vội vàng hành lễ, lui đến bên cạnh Võ Hậu.
Võ Hậu phất tay, ra hiệu cho các cung nhân đều lui ra ngoài.
Bùi thị đưa ánh mắt cho Uyển Nhi, hai người liền cúi đầu mang các cung nhân rời khỏi Trinh Quán Điện.
Trên điện to như thế chỉ còn lại Võ Hậu cùng Thái Bình, Võ Hậu nghiêm túc hỏi: “Cải trang thành như vậy đến đây, chỉ vì nói một câu mừng thọ?”
“Tất nhiên không chỉ vậy đâu.”
Chỉ thấy Thái Bình chợt tháo dây lưng trên eo, cởi xiêm y nội thị che ở bên ngoài, lộ ra váy sam đỏ thẫm tỉ mỉ bên trong.
Không bị ống tay áo trói buộc, lục lạc đeo trên cổ tay leng keng rung động.
Thái Bình cởi bỏ khăn vấn đầu, hơi hơi vuốt lại tóc mai, đuôi ngựa thả xuống lưng, rũ mi nhất bái với Võ Hậu, “Năm nay con tặng cho a nương một vũ khúc, chúc a nương phúc thọ kéo dài, mọi chuyện như ý.”
“Đinh linh!”
Chỉ thấy Thái Bình giơ tay lên cao, lục lạc trên cổ tay vang lên hai tiếng thanh thúy, một mình nàng ở giữa đại điện, như gốc cây mới sinh ra một đóa mai đỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể nở rộ ở chỗ này.
Võ Hậu vốn tưởng rằng ngày sinh năm nay cứ lẳng lặng như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới Thái Bình lại mang đến kinh hỉ cho nàng.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, dựa vào lưng ghế.

Đây là lần đầu Thái Bình biểu diễn, ngày thường cũng không nhìn thấy Thái Bình luyện múa như thế nào, nhưng nhìn tư thế này, tựa hồ giống như đã có luyện tập.
Đừng nói là Võ Hậu, ngay cả Uyển Nhi cũng không nghĩ tới Thái Bình năm nay sẽ dâng vũ khúc mừng thọ.
Nàng cùng Bùi thị chờ ở ngoài điện, Bùi thị không dám lén nhìn bên trong, Uyển Nhi lại nhịn không được nhìn thử.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thái Bình ăn mặc yêu dã như thế, một thân đỏ tươi làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của nàng ấy, mềm mại đến mức có thể véo ra nước.
Uyển Nhi biết da thịt công chúa có bao nhiêu mịn màng, chỉ liếc mắt nhìn một cái, lửa nóng trong tim lại đột nhiên dấy lên.

Nàng vội vàng nhắm mắt cúi đầu, một chốc cũng không dám lại lén nhìn vào bên trong, sợ dáng múa của công chúa gợi lên quá nhiều hồi ức nóng bỏng giữa nàng cùng nàng ấy.
Tim đập cuồng loạn, nhất thời căn bản không bình tĩnh lại được.
Uyển Nhi rõ ràng cảm thấy hai bên tai thiêu nóng, ngay cả hô hấp cũng có chút trầm xuống.

Ngày thường thời điểm không thấy Thái Bình, nàng còn có thể tự kiềm chế, hôm nay có thể thấy được Thái Bình, cõi lòng nàng đã loạn, nhắm mắt thì nghĩ đến điện hạ, mở mắt lại muốn lén nhìn điện hạ.
Oan gia!

Uyển Nhi hơi giận hừ một tiếng, lúc mở mắt ra, giống như bị xui khiến mà liếc mắt vào trong một cái.
Thái Bình múa đến lúc này, làn váy đỏ bởi vì xoay người mà cuồn cuộn như sóng, như cánh mai đỏ sắp tung bay theo gió, như tia lửa được thổi bùng lên nhảy nhót.
Màu đỏ rơi vào đáy mắt, nóng bỏng lại xuyên vào tim.
Nếu Tết Thượng Nguyên năm ấy, Thái Bình nhảy múa như tử yêu cơ sinh ra giữa đại mạc, hôm nay Thái Bình múa tặng Võ Hậu lại là tiểu yêu mai tu luyện thành người ở sâu trong hoàng thành, vô cớ mê hoặc tâm hồn người khác.
Chỉ một cái liếc mắt này, Uyển Nhi đã nhìn đến ngây ngốc, đáy mắt, trong lòng chỉ còn lại một màu đỏ tươi.
Thái Bình dường như biết Uyển Nhi đang lén nhìn nàng, thừa dịp đưa lưng về phía Võ Hậu, tay như hoa lan phi thiên, cực kỳ vũ mị mà cười với Uyển Nhi.
Như sao băng kinh diễm màn trời, một cái chớp mắt mở ra cánh cổng nhớ nhung của Uyển Nhi.
Uyển Nhi theo bản năng mà nuốt một cái, tối nay công chúa thật sự quyến rũ, trêu chọc tim nàng xao động không thôi, không thể bình tĩnh.
Thái Bình đạt được mục đích, nàng nhịn lại ý cười, khi xoay người quay về phía Võ Hậu, vừa lúc điệu múa cũng hạ màn.
Chỉ thấy nàng duyên dáng rũ mi hành lễ, cất cao giọng: “A nương vạn phúc.”
Võ Hậu vỗ tay cười to, “Bổn cung thật sự đã xem thường con rồi.” Một điệu múa này, không đơn thuần chỉ làm Uyển Nhi kinh diễm, cũng làm Võ Hậu kinh diễm.

Nàng cần phải thừa nhận, Thái Bình của nàng thật sự đã trưởng thành, trổ mã xinh đẹp như thế, động lòng người như thế.
“A nương!” Thái Bình được khích lệ, cao hứng đến gần Võ Hậu, dang cánh tay ôm cổ Võ Hậu, giống như khi còn nhỏ vùi đầu vào lòng Võ Hậu, dịu dàng nói: “Nếu có thể làm cho a nương cao hứng, cái gì con cũng nguyện ý làm!”
Võ Hậu nghe được trong tim ấp áp, ôm lấy đầu vai Thái Bình, cười nói: “Đã nói rồi, con cũng không được đổi ý.”
Thái Bình là cố ý nói cho Võ Hậu nghe, nàng ngửa đầu nhìn mẫu thân, kiên định nói: “Thường nói phụ tử sát cánh ra trận, con cùng a nương là mẫu nữ sát cánh ra trận! Quân lệnh như núi, cùng tiến cùng lùi!”
Trong lòng Võ Hậu mềm mại, nhịn không được nhéo chóp mũi Thái Bình một cái, “Ai dạy con nói ngon ngọt như vậy?”
Thái Bình cười to, “Con nói đều là lời thật lòng, không cần người khác dạy.”
“Vậy à?” Võ Hậu bán tín bán nghi, thuận thế nắm cằm Thái Bình, “Tội khi quân, là sẽ rơi đầu.”
“A nương đành lòng sao?” Thái Bình nũng nịu mỉm cười hỏi lại.
Không thể nghi ngờ, là luyến tiếc.
Nhà ai có một khuê nữ mềm mỏng như vậy, trong tim cũng muốn tan chảy, làm sao có thể bỏ mặc nàng?
“Con chỉ biết ỷ vào a nương thương con!” Võ Hậu nói xong, nhìn thoáng qua sắc trời, “Trở về sớm đi, lỡ như hai ca ca kia của con cũng muốn đến chúc thọ……”
“Bọn họ sẽ không tới đâu!” Không chờ Võ Hậu nói xong, Thái Bình khinh thường cắt ngang lời nàng, “Thái Tử ca ca dạo gần đây vẫn luôn ở Đông Cung học tập đạo trị quốc, trong đầu đều là "Mạnh Tử" cùng "Đế Phạm", mấy ngày rồi cũng không rời khỏi Đông Cung.

Tứ ca bị bệnh cũng đã được một thời gian, vẫn luôn không thấy khỏe hơn, nếu hắn mang bệnh tới mừng thọ, đó là bất kính.”
Mấy câu chọc đến trong lòng Võ Hậu, nỗi lòng Võ Hậu phức tạp, không thể không đánh giá Thái Bình trong lòng ngực một lần nữa.


Mấy năm nay rèn luyện qua một ít chuyện, xác thật thành thục không ít.
“A nương.” Thái Bình khẽ gọi, kéo Võ Hậu từ trong cân nhắc trở về, chỉ thấy nàng đau lòng nhìn Võ Hậu, nghiêm túc nói: “Con biết mẫu hậu năm nay không tiện mừng thọ, cho nên mới trộm giả làm nội thị tới dâng vũ khúc cho a nương.

A nương có thể yên tâm, con bảo đảm trên đường không để người khác phát hiện, sẽ không để bọn họ mượn cớ hãm hại a nương.”
Võ Hậu cần phải thừa nhận, mấy lời này của Thái Bình so với mấy lời nịnh hót dễ nghe hơn nhiều.
“Có con hiểu chuyện.” Võ Hậu ôn nhu sờ sờ gáy Thái Bình, nhíu mày nói, “Nhưng mà con lớn rồi, a nương cũng đã già, thật sự ôm con không được.”
Thái Bình nghe được lời này, vội vàng đứng dậy khỏi lòng Võ Hậu, quỳ gối bên cạnh Võ Hậu, xoa xoa hai gối cho Võ Hậu, “Vậy thì sẽ thoải mái hơn?”
Võ Hậu cười đến không khép miệng được, “Lanh lợi, được rồi, trở về đi, a nương còn có một đống tấu chương phải phê.”
“Con xin tuân lệnh a nương!” Thái Bình đứng thẳng dậy, nhất bái với Võ Hậu, bỗng nhiên ghé sát vào Võ Hậu, hôn lên má nàng một cái, sau đó giống như chạy trốn mà ôm xiêm y nội thị trên mặt đất lên, lập tức chạy ra cửa điện.
Võ Hậu chỉ cảm thấy chỗ bị hôn có chút nóng lên, “Đứng lại!”
Thái Bình nghe tiếng quay đầu lại, “A nương còn có gì phân phó?”
“Đến thiên điện, mặc xong xiêm y rồi hẵn trở về.” Võ Hậu trầm giọng nói xong, lại bỏ thêm một câu, “Con là công chúa, phải chú ý dáng vẻ.”
“Vâng!” Thái Bình cao hứng lĩnh mệnh, khi bước ra cửa điện, nàng quang minh chính đại mà nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi.
Lúc này lỗ tai Uyển Nhi vẫn còn nóng ran, đỏ bừng một chút, ánh nến từ trong điện chiếu đến cực kỳ rõ ràng.

Thái Bình đắc ý đến gần Uyển Nhi, thanh âm trầm xuống, giọng nói không lớn không nhỏ, có thể để Uyển Nhi nghe rõ, cũng có thể để Bùi thị dựng lỗ tai lên nghe rõ.
“Thay bổn cung chiếu cố a nương cho tốt, chiếu cố không tốt, bắt ngươi hỏi tội!”
“Vâng…… Vâng……”
Thật ra Uyển Nhi không phải bởi vì sợ hãi mà run lên, mà bởi vì khẩn trương nên khó có được một lần cứng họng.

Mùi hương trên người công chúa, như dụ hoặc trí mạng, không thể nghi ngờ là đang đổ một vò rượu mạnh xuống lửa tình cháy bỏng trong lòng nàng.
“Bổn cung đến thiên điện của ngươi thay y phục.”
“Hồng Nhụy, mau đến hầu hạ điện hạ!”
Uyển Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay với Hồng Nhụy ở phía xa.
Hồng Nhụy nghe tiếng liền chạy lại đây, mang Thái Bình đến thiên điện thay y phục.
Khi Uyển Nhi hoàn hồn, Bùi thị đã vào trong điện hầu hạ Võ Hậu, cũng đem lời của điện hạ mới nói, không thiếu một chữ báo cho Võ Hậu.
Võ Hậu nghe xong lời này, không giận lại cười, lúc trước cảm thấy hai nha đầu này thần thần bí bí, có việc giấu nàng, hiện giờ quang minh chính đại dặn dò hai câu, Võ Hậu ngược lại sẽ không nghĩ sâu thêm.
Huống hồ, nếu hai nàng yêu thích lẫn nhau, cô nương tuổi thanh xuân sao có thể nhịn xuống việc không thể thân cận lâu như vậy? Ai cũng đều lớn lên từ niên thiếu, Võ Hậu cũng biết thích một người là tư vị gì.

Nhưng Uyển Nhi cũng vậy, Thái Bình cũng thế, mấy năm nay chưa bao giờ biểu lộ nửa điểm khát khao nhớ nhung nào.
Võ Hậu xem lại quan hệ giữa Uyển Nhi cùng Thái Bình một lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy không nên vẫn luôn hoài nghi nữ nhi của mình cùng thần tử của mình như vậy.
Thái Bình là Đại Đường công chúa, tầm nhìn cũng vậy, đức phạm cũng thế, chú định nàng sẽ không giống mấy cung nhân cơ cực, phải tìm an ủi trên người nữ tử.

Uyển Nhi là hậu thế của Thượng Quan thị, cũng coi như xuất thân thế gia, Trịnh thị ở Dịch Đình dạy dỗ nàng ấy mười bốn năm, mười bốn năm thi thư lễ nghi đã sớm ăn sâu vào xương cốt, sao có thể nảy sinh tâm tư nữ tử bên nhau sai trái chứ?

Có lẽ, thật sự là nàng đã nghĩ nhiều.
“Uyển Nhi.” Võ Hậu gọi Uyển Nhi.
Uyển Nhi cúi đầu đi nhanh vào trong điện, cung kính nói: “Thiên Hậu có gì phân phó?”
“Ngày gần đây Xuân lạnh, ngươi ôm một kiện áo choàng cho Thái Bình, đừng để nàng ấy cảm lạnh.” Võ Hậu phân phó Uyển Nhi.
Uyển Nhi lĩnh mệnh, rời khỏi chính điện.
Nàng mới vừa đi đến bên ngoài thiên điện, Thái Bình đã mặc xong xiêm y nội thị, đẩy cửa đi ra.
“Uyển Nhi, ngươi không hầu hạ a nương cho tốt, tới chỗ này làm cái gì?” Trong giọng nói của Thái Bình có một tia không vui, duỗi tay tiếp nhận áo choàng từ trong tay Hồng Nhụy, khoác ở trên người.
Uyển Nhi nhìn thấy nàng ấy đã mặc áo choàng, “Thiên Hậu phân phó, sợ điện hạ cảm lạnh……”
“Bổn cung mới vừa nhảy múa, còn nóng đó.” Thái Bình mỉm cười, trong ý cười nhiều thêm một tia giảo hoạt, “Hôm nay Uyển Nhi có vẻ mặc hơi nhiều.”
Uyển Nhi không hiểu ý của Thái Bình.
Thái Bình búng nhẹ lên vành tai Uyển Nhi, “Nóng đỏ cả rồi.” Nói xong, nàng đắc ý nghênh ngang rời đi.
Đêm Tết Thượng Nguyên đó, nàng ấy làm nàng nóng nửa đêm không tiêu được, đêm nay, nàng sẽ trả lại hết!
Uyển Nhi che lại chỗ bị Thái Bình chạm vào, Thái Bình búng không đau, ngược lại như đang trêu chọc.

Uyển Nhi cảm thấy vành tai càng nóng, vội vàng phân phó Hồng Nhụy, “Hồng Nhụy, mau đem một chậu nước lạnh đến đây.”
Hồng Nhụy vẫn đứng ở chỗ cũ, “Đại nhân, điện hạ trước đó đã phân phó rồi.”
Rõ ràng đều biết!
Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, điện hạ cái gì cũng rõ ràng, cái gì cũng nghĩ tới.
Đêm nay dâng vũ khúc là thật, trêu chọc trả thù cũng là thật.
Sợ bên tai nàng cứ nóng ran không ổn, cho nên nước lạnh cũng đã chuẩn bị cho nàng.
Uyển Nhi khẽ c ắn môi dưới, đẩy cửa tiến vào thiên điện, lại nhìn thấy chiếc váy đỏ thẫm của công chúa còn đặt ở trên giá áo.

Uyển Nhi bối rối quay đầu lại, “Điện hạ không mang đi sao?”
“Điện hạ nói, mặc cùng lúc đi đường khó chịu, đơn giản bỏ lại ở nơi này.” Hồng Nhụy đi đến trước, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Để lại cho đại nhân nhìn vật nhớ người.”
“Thật sự lớn mật!” Tim Uyển Nhi đập như sấm, đây đâu phải nhìn vật nhớ người, rõ ràng là "trừng phạt" kinh hồn táng đảm.
Bên này Thái Bình quấn áo choàng của Uyển Nhi ra khỏi cửa cung Trinh Quán Điện, Xuân Hạ chờ ở cửa cung chạy đến đón, nhìn thấy Thái Bình thỉnh thoảng lại ngửi ngửi áo choàng, nhịn không được hỏi: “Thiên Hậu ban túi thơm mới cho điện hạ sao?”
Thái Bình trắng mắt liếc Xuân Hạ một cái, đắc ý nói: “Hương thơm này có một không hai trên đời, bổn cung trăm phương nghìn kế mới lấy được!” Nhớ lại biểu tình kinh diễm của Uyển Nhi, Thái Bình không khỏi cười ra tiếng.
Nàng muốn Uyển Nhi nhìn vật nhớ người, nàng cũng nhìn vật nhớ người.
Cho dù sinh ly, nàng cũng muốn để Uyển Nhi lúc nào cũng nhớ rõ nàng!
_____
Chú giải
Quân lệnh như núi: mệnh lệnh trong quân đội vững chắc như núi, không dễ thay đổi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi