CẤM ĐỘNG TÂM



Rời khỏi khách sạn, Trình Tô Nhiên lang thang không có mục tiêu.

Phía xa xa là những ngọn núi nối tiếp nhau, một màu xanh ngắt của lá cây, không trung là những đám mây trong vắt thanh triệt, những đám mây tựa như sợi bông nổi bồng bềnh trên đó, giống như một bức tranh sơn dầu ý cảnh ôn hòa.

Đi mãi đi mãi, rời xa nơi ồn ào náo động, cuối cùng đi vào một mảnh rừng cây nhỏ.

Bốn phía thanh u yên tĩnh, phảng phất giống như một nơi ngăn cách với thế nhân, Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, thật sâu hít lấy một ngụm không khí trong lành, chậm rãi thở ra, tức khắc cảm nhận được nặng nề trong lòng đã được giảm bớt.

Ở phía trước có một cái đình nhỏ hóng gió, cô dẫm lên vài mảnh lá rụng rải rác đi qua, lấy ra khăn giấy lau sạch bụi bẩn trên đình đài, ngồi xuống.

Bên trong đầu trống rỗng.

Ngồi nghĩ hồi lâu, Trình Tô Nhiên dần dần mới nhớ tới Giang Ngu, nhớ tới đủ thứ, đáy lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác cô độc thật lớn.

Cô cho rằng bản thân rất độc lập, một người đi học tan học, một người ăn cơm tản bộ, một người làm thêm kiếm tiền, một người giải quyết toàn bộ mọi thứ.

Nhưng cho dù có độc lập như vậy đi chăng nữa, thời gian bị chiếm cứ an bài trọn vẹn đi chăng nữa, thế giới tinh thần của cô vẫn như cũ chỉ là một mảnh hoang vu cằn cỗi.

Cô rất dễ dàng ỷ lại vào người khác, trước kia, có thể là một bạn học nào đó hoặc là một người bạn qua thư chẳng hạn, hiện tại.....!
Lại là kim chủ của cô.

Đây gọi là ỷ lại sao?
Để ý đối phương có trả lời tin nhắn của mình hay không, để ý đối phương thân cận cùng người khác, để ý đối phương trong lúc lựa chọn giữa hai người sẽ không chọn cô.

Chỉ nghĩ đến bao nhiêu đó, nước mắt liền khống chế không được rơi xuống.

Chỉ có ở nơi không có ai này mới có thể không kiêng nể gì mà rơi nước mắt.

Cô chỉ làm ra vẻ thôi, cô thật vô dụng.

Tỉnh lại đi, đó chính là kim chủ, người vô tình nhất, không nên ở trên người người đó mà ôm bất cứ chờ mong gì.

Còn chưa đến hai tháng nữa là có thể thoát khỏi bóng dáng người đó, thời gian sẽ mang đi hết thảy.

Trình Tô Nhiên lau nước mắt, hé miệng, hít thở thật sâu, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Gió lạnh hôn lên hai hàng nước mắt của cô.

Trong rừng ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng chim hót thanh thót, bốn phía xung quanh là cây cối thẳng cao lên trời, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của những tàng lá lọt vào, chiếu lên loáng lổ ánh sáng.

Ngồi trong chốc lát, Trình Tô Nhiên đứng lên tiếp tục đi về phía trước, trong tầm mắt dần dần trống trải, trước mắt xuất hiện một mảnh ao hồ.

Mặt nước phảng chiếu bóng dáng của không trung, những hơn sóng nối tiếp nhau di động thật dài.

Xung quanh hồ có tọa kiều*, Trình Tô Nhiên dừng lại nơi đó một chút sau đó lại tiếp tục đi, mệt mỏi thì liền dừng lại nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi lại đi tiếp, không biết đã đi bao lâu, lại lần nữa đi vào một rừng cây.

*Tọa kiều: Bậc thềm đá xung quanh đồ để người ngồi nghỉ
Phiến rừng cây này càng tươi tốt hơn, cỏ dại mọc thành cụm, cơ hồ nhìn không rõ đường đi, lúc này Trình Tô Nhiên mới dừng lại, nhìn quanh bốn phía.

Đây là chỗ nào?
Hình như....đã lạc đường.

Cô lấy điện thoại ra, mở ra hướng dẫn, giao diện trống không, biểu hiện cho thấy internet bị trục trặc.

.

Truyện Tiên Hiệp
Nhìn lên góc bên phải, không chỉ không hiển thị icon lưu lượng, thông tin tín hiệu cũng không có.


"......"
Trình Tô Nhiên hoảng hốt không thôi, đứng tại chỗ xoay vòng một cái, mắt đảo nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy xung quanh mỗi cây đều lớn lên giống nhau như đúc.

Trong đầu cô phát ngốc, nhất thời không biết nên làm cái gì.

6 giờ.

Sợ hãi sẽ càng đi càng lạc, cô không dám đi loạn nữa, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sắc trời dần dần tối đi, bóng đêm che khuất một tia ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn, rừng cây âm trầm lạnh lẽo, có chút khiếp người.

- ----- lộc cộc
Bụng kêu lên.

Lúc này trăm chim về tổ, trong rừng tràn ngập tiếng chim kêu ríu rít, mắt nhìn thấy trên trời toàn bóng đen.

Trình Tô Nhiên cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nhặt một cục đá có chút sắc bén, ở trên thân cây bên cạnh vẽ một vòng tròn, tiếp theo lại vẽ thêm một mũi tên.

Sau đó xoay người, dọc theo con đường từng đi qua đi ngược lại.

Mỗi khi đi qua một thân cây cô đều ở trên đó vẽ một vòng tròn cùng mũi tên, lại quay đầu nhìn về một cái cây phía sau, xác nhận chính mình không có lệch khỏi quỹ đạo phương hướng mới tiếp tục tiến về trước.

Thẳng đến khi bầu trời hoàn toàn đen thấu.

Khắp rừng cây đều đã an tĩnh trở lại.

Bốn phía một mảnh đen nhánh, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cây cối, Trình Tô Nhiên mới thả chậm bước chân, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi làm ướt cả đá, đợi đến khi đôi mắt hoàn toàn thích ứng với hắc ám, miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ lá khô cỏ dại dưới chân.

Lại quay đầu nhìn một thân cây không rõ ở phía trước.

Trước kia từng nghe qua có người nói rằng, khi mắt người gặp phải ngăn trở sẽ không có cách nào thấy rõ hoàn cảnh của bản thân trong lúc đó, cũng chính là không có bất luận công cụ hỗ trợ sờ soạng tình huống đường đi phía dưới chân, trong lúc đó bất tri bất giác sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, vẫn luôn mơ hồ, cuối cùng trở lại điểm xuất phát.

Truyền thuyết gọi là "Quỷ đánh tường".

Không biết có căn cứ khoa học hay không nhưng Trình Tô Nhiên càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, liều mạng điều chỉnh tâm lý của bản thân "Tôi đây làm người ngay thẳng mau tránh ra"
Cô muốn mở đèn pin của điện thoại lên nhưng lại sợ hãi bên trong bóng đêm ánh đèn sẽ chiếu ra thứ gì đó, đem bản thân dọa chết khiếp, một bên rối rắm một bên chậm rãi đi về phía trước, những hình ảnh trong phim kinh dị từng xem qua mãnh liệt hiện ra.

Ban đêm trên núi độ ẩm thấp, từng đợt gió lạnh thổi qua, cô run lập cập, cả người rét run, dựa vào một thân cây ngồi xuống nghỉ ngơi.

Không mang theo nước cũng không mang theo đồ ăn, vừa lạnh vừa đói.

Trình Tô Nhiên tự nhận là không tin vào thần linh ma quỷ, nhưng con người lại đối với bóng tối thật sâu bên trong tiềm thức luôn luôn tồn tại sợ hãi, cô chống cự lại bản năng sợ hãi này, nhưng càng sợ càng nghĩ, càng nghĩ lại càng sợ, cuối cùng trong miệng lẩm bẩn đọc lên giá trị quan của xã hội chủ nghĩa.

"Giàu mạnh, dân chủ, hòa bình, văn minh....!Không đúng, sai rồi sai rồi, văn minh, hòa bình, tự do, ai......." Đoạn phía sau đã quên đến không còn một mảnh.

Haiz.

Cô có thể bởi vì không ăn không uống mà chết ở đây hay không?
Nhiều nhất là có thể chịu đựng được ba ngày, sau đó chết đi, chậm rãi hư thối biến thành một bộ xương khô, có lẽ sẽ có người tìm được cô, cũng có lẽ sẽ tìm không thấy.

Tóm lại, ngay tại một khắc trước khi cô nhắm mắt, những phiền não của bản thân đều sẽ kết thúc, sạch sẽ đến với thế giới này, rồi lại thanh thanh bạch bạch mà rời đi.

Cũng sẽ không còn được gặp lại chị ấy nữa.

Nhưng mà, cô còn phải tốt nghiệp, còn muốn đi du học, muốn mua một căn nhà, phải cho chính mình một gia đình hoàn chỉnh.

Ước mơ còn chưa thành hiện thực, như thế nào lại chết ở chỗ này được?

Cảm giác không cam lòng trong phúc chốc đánh bay sợ hãi.

Trình Tô nhiên đột nhiên đứng dậy, mở đèn pin trong điện thoại, cắn răng ở trên thân cây tiếp tục đánh dấu, đi về phía trước.

Cứ như vậy mà đi đi dừng dừng, không biết đã qua bao lâu, ở phía xa xa nhìn thấy được những điểm sáng nhỏ, có trắng, có vàng, giao hội tương liên, kéo dài đến nơi xa.

Thoạt nhìn phía xa kia giống như là quốc lộ.

Trong nháy mắt kia, Trình Tô Nhiên nhìn thấy được hi vọng, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Ánh tăng tàn khuyết càng lên càng cao.

9 giờ 45 phút.

Tầm nhìn càng ngày càng rộng rãi hơn, rốt cuộc trước mắt cũng xuất hiện một cái hồ thật lớn, một cây cầu hình vòm quen thuộc, bến tàu nhỏ sáng đèn, cô giật mình yên lặng nhìn một lát, thở phào nhẹ nhõm, lấy tốc độ chạy trăm mét mà lao tới, chạy dọc theo cầu hình vòm đến đầu bên kia hồ.

Có thể nhìn thấy những căn nhà thú vị đan xen, trên đường tản bộ dành cho tình lữ được lát đầy đá, nghe thấy ở nơi xa là thanh âm ồn ào náo động của mọi người.

Đã trở lại.

Trình Tô Nhiên dựa vào trên một cột đá thở dốc, không ăn không uống liên tục đi bộ mấy giờ liền, vừa rồi còn chạy như điện trăm mét, thể lực của cô có chút chống đỡ không nổi, trái tim ở trong lòng ngực kịch liệt xung động, cả người một thân mồ hôi, hai chân như nhũn ra.

Đặt mông liền ngồi liệt xuống nền đất.

Điện thoại ong ong rung lên, lúc này cô mới ý thức được là đã có tín hiệu trở lại.

Là trợ lý Điền.

Cô nghe máy, chữ "Trợ lí" còn ở trong yết hầu chưa kịp nói ra, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm nôn nóng của Giang Ngu: "Em ở đâu?"
"Em...." Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, tâm bỗng dựng bị cái gì đó dùng sức bóp một chút, nhịn không được nghẹn ngào, "Chị, em ở bên hồ, em...."
"Chỗ nào của hồ?" Không đợi cô nói xong, Giang Ngu đã lạnh giọng đánh gãy, trong giọng nói ẩn ẩn hàm chứa tức giận.

Trình Tô Nhiên lần nữa nghẹn lại, nhìn nhìn xung quanh, "Ở đầu cầu của cầu hình vòm, bên cạnh có một cái bảng ghi là hồ thanh cá chép, chữ nhỏ là đông."
"Ngốc đứng yên đó."
Nói xong, điện thoại liền bị cắt đứt.

Cô nắm điện thoại sửng sờ.

Không bao lâu sau, một chiếc xe ngắm cảnh lắc lư lảo đảo chạy về đây, đèn hai bên xe trong không gian tối tăm ánh sáng mạnh mẽ đặc biệt bắt mắt, dừng lại ở cách đó không xa, một thân ảnh thon dài hướng bên này bước nhanh đến.

Trình Tô Nhiên ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Ngu lẳng lặng mà đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh đèn trắng lạnh chiếu lên mặt cô lạnh lẽo như sắt thiết, khuôn mặt lộ ra tức giận.

"Chị....." Trình Tô Nhiên nhẹ gọi một tiếng, đứng lên.

Trên mặt cô đều là mồ hôi, tóc mái ướt đẫm dính vào nhau, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dạng vô cùng chật vật.

Giang Ngu cười lạnh.

Bắt đầu từ lúc điện thoại không gọi được, cô liền đến mọi nơi tìm người, hỏi đồng nghiệp đi cùng, hỏi Kỳ Ngôn, còn bị Kỳ Ngôn âm dương quái khí châm chọc một hồi, sau đó từ chỗ của Điền Lâm biết được sự tình phát sinh giữa trưa hôm nay.

Cảm giác lo lắng của bản thân trong một khắc kia đều hóa thành phẫn nộ.


Bạn nhỏ cũng dám cùng cô ấy giận dỗi?
Một con chim hoàng yến, một món đồ chơi mà thôi, không có tư cách ở trước mặt cô giở tính tình, bài sắc mặt.

Cô dưỡng chim là vì yêu thích, vì vui đùa, mà không phải tìm cảm giác không thoải mái cho bản thân, càng không muốn xảy ra bất kì sự cố gì.

Không thể như vậy.

Một con chim không thể như vậy.

Giang Ngu hạ quyết tâm, đang muốn nói chuyện, bạn nhỏ đột nhiên nhào lại đây, buồn rầu ôm lấy cô ấy, "Chị, em thật ngốc a.

Một người cứ đi cứ đi cuối cùng lại lạc đường, không biết là đã đến nơi nào, điện thoại cũng không có tín hiệu, em theo đường cũ đi thật lâu mới có thể đi trở về đây...."
Nói nói, giọng mũi nghẹn ngào, thân thể nhịn không được run rẩy.

Sắc mặt Giang ngu khẽ biến.

Đôi tay đang muốn đẩy cô gái nhỏ ra cứng lại, treo ở giữa không trung một lát, ngược lại lại rơi xuống ôm lấy eo cô.

Ở phía sau, Điền Lâm dừng lại bước chân, duỗi tay ngăn lại nhân viên công tác đang muốn xuống xe, "Chúng ta ở chỗ này chờ."
"Được." Nhân viên công tác thu hồi bước chân.

Bốn phía yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống hai bóng dáng đang rắc rao rúc vào nhau, ngẫu nhiên sẽ có một vài cặp tình nhân nắm tay đi ngang qua, tò mò liếc mắt nhìn qua một cái, dần dần đi xa.

Cô gái nhỏ trong lòng ngực nhỏ giọng nức nở, giống như sợ người biến mất càng ôm càng chặt.

Giang Ngu theo bản năng vỗ về sau lưng cô.

"Chị...."
"Ừm."
"Chị....."
"Tôi ở đây."
"Nếu em chết ở nơi hoang vu bên ngoài, như vậy sẽ không còn được gặp lại chị nữa, thật nguy hiểm ô ô ô....!Thật nguy hiểm...."
Giang Ngu không nói chuyện, tức giận trong lòng đều đã sạch sẽ biến mất, không biết bao nhiêu loại tư vị nảy lên trong lòng.

Giờ phút này, cô ấy mới chân chính cảm nhận được bản thân có được thành tựu, là một loại thành tựu đơn thuần nhất, nguyên thủy nhất, thành tựu trên phương diện tình cảm, mà không phải là cảm giác thành tựu được mang đến từ hoa tươi cùng tiếng vỗ tay trên sân khấu.

Thứ mà cô ấy vẫn luôn khát vọng, không chiếm được cũng không có cái gì có thể cho được.

Chúc cảm xúc xa lạ sâu bên trong đáy lòng bị kích thích.

Giang Ngu ôm chặt người trong lòng ngực, nhẹ vỗ về giống như trấn an hôn tóc cô, "Sẽ không, nếu em lại không trở về, tôi sẽ dẫn người đi tìm em, sẽ không để em một mình...!ở nơi hoang vu bên ngoài."
Lời kia lại nói không nên lời.

Trình Tô Nhiên chôn mặt ở trong tóc cô ấy cọ cọ, rồi sau đó dường như ý thức được cái gì, nửa người trên ngửa ra phía sau, đôi mắt phiếm hồng nhìn cô ấy, "Thực xin lỗi, gây thêm phiền phức cho chị."
"Không có." Giang Ngu rũ mắt, tránh đi ánh mắt kia, nâng một tay lên thay cô lau nước mắt.

Đầu ngón tay lơ đãng đụng tới chóp mũi của cô, xúc cảm lạnh lẽo, lại lướt xuống phía dưới sờ sờ tay cô, cũng là lạnh lẽo.

"Có lạnh không?"
Giang Ngu nhìn cô chỉ mặc một chiếc áo tay dài mỏng manh, nhăn lại mi, buông lỏng vòng tay ra, cởi xuống áo khoát đang mặc trên người khoát lên trên người cô.

Áo khoát này là hàng được đặc làm riêng, vừa lớn vừa rộng, Giang Ngu tự mình mặc vào thì chiều dài vừa vặn che khuất mông, Trình Tô Nhiên mặc vào lại miễn cưỡng cảm giác giống như váy ngắn, vạt áo qua một nửa đùi, bả vai của cô cũng hẹp, căn bản là không phô triển được hình dạng nguyên bản của áo.

Trong như một đứa trẻ trộm lấy quần áo của người lớn mặc vào.

Phốc.

Giang Ngu nhịn không được bật cười.

"Chị?" Trình Tô Nhiên mờ mịt mà nhìn cô ấy, "Chị cười cái gì nha?" Đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ sụp xuống, "Bộ dạng của em hiện tại có phải đặc biệt xấu hay không....."
"Đúng vậy."
"A, em-------"
"Lừa em thôi," Giang Ngu vuốt vuốt cái mũi cô, dắt lấy tay, "Đi thôi, chúng ta trở về, tranh thủ lúc này nhà ăn còn chưa đóng cửa đến đó ăn chút gì đã."
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn đưa một tay để cô ấy nắm đi, một tay kia thì che ở trên bụng.

Lời vừa nói ra, một đường này đã bụng đói đến chết lặng, sau khi nghe xong lại bỗng nhiên như có lại tri giác, muốn được ăn cơm, càng muốn được uống nước.


Hai nười ở trên xe ngắm cảnh.

"Trợ lí Điền....." Trình Tô Nhiên nhìn Điền Lâm, xấu hổ cười cười, "Thật ngại quá, hôm nay em lạc đường, không phải cố ý để cho các chị lo lắng."
Vừa nói xong đã bị Giang Ngu ôm chầm lấy, ấn vào trong lòng ngực.

Điền Lâm nghẹn cười, ngầm liếc nhìn bà chủ nhà mình một cái, lắc đầu nói: "Không có việc gì, bình an trở về là tốt rồi."
"Vâng."
Nhân viên công tác khởi động xe.

Xe chậm rãi hướng khách sạn chạy về, gió lạnh nghênh diện phất tới, Trình Tô Nhiên an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Giang Ngu, thần kinh hoàn toàn được thả lỏng, một cổ cảm giác buồn ngủ nồng đậm thổi đến, mí mắt trên dưới kịch liệt đánh nhau....!
Ước chừng mười phút sau đã tới trước cửa khác sạn.

"Chị Ngu....."
Điền Lâm xuống xe trước, quay người lại, Giang Ngu hướng nàng làm động tác im lặng, chỉ chỉ vào người trong lòng ngực, nhỏ giọng nói: "Ngủ rồi."
"Vẫn nên đánh thức đi, bằng không như thế nào đi lên được?" Điền Lâm nhỏ giọng nói.

Bạn nhỏ vẫn đang ngủ rất say, hô hấp bình ổn, ngực hơi hơi phập phồng, những sợi tóc hỗn độn buông xuống che khuất nửa khuôn mặt cô.

Giang Ngu cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, nói: "Tôi đến cõng em ấy, em trước giúp tôi đỡ lấy."
"?!"
"Nhanh lên."
"Được." Điền Lâm tiến lên, thật cẩn thận tiếp nhận người trong tay cô ấy.

Giang Ngu xuống xe, xoay người lại, nửa người ngồi xổm xuống, Điền Lâm tay chân nhẹ nhàng đỡ Trình Tô Nhiên nằm lên trên lưng cô ấy, cánh tay vòng qua cổ, nâng hai chân lên, hai tay cô ấy phân ra câu lấy đầu gối cong lên, chậm rãi đứng dậy.

Thật nặng.

Bạn nhỏ thoạt nhìn khá gầy, cõng ở trên lưng lại giống như một quả cân, ước chừng ít nhất cũng 90 cân.

*1 cân = 0.5 kg
Bản thân cô ấy cũng chỉ mới có một trăm cân.

Điền Lâm ở phía sau đỡ lấy lưng Trình Tô Nhiên, phòng ngừa cô ôm không được ngã xuống.

Chậm rãi tiến vào thang máy, ấn số tầng, nàng thấy Giang Ngu cõng có chút cố hết sức, một tay kia liền hỗ trợ nâng lấy mông bạn nhỏ, muốn chia sẻ chút trọng lượng với cô ấy.

"Làm gì?" Giang Ngu liếc mắt nhìn qua.

Điền Lâm lập tức thu hồi tay, nghẹn cười quay mặt đi.

Đến tầng tám, cửa thang máy mở ra, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Ngôn đang nắm tay con gái cũng đang đứng chờ ở bên ngoài, vừa vặn chạm mặt nhau, nàng kinh ngạc mà đánh giá trên dưới, "Đây là làm sao vậy?"
"Tránh ra." Giang Ngu trầm mặt, một con mắt hình viên đạn bắn qua.

Kỳ Ngôn lắc mình cho các cô ấy đi ra, đuổi theo trước một bước, truy vấn: "Tiểu Nhiên Nhiên không có việc gì chứ?"
"Ngủ rồi."
Lúc này Giang Ngu cũng không có tâm trạng cùng nàng so đo vấn đề xưng hô.

"À."
Kỳ Ngôn xoay người đi hướng ngược lại, ném lại một câu: "Tính ra cô còn có lương tâm." Nàng dắt tay con gái, tiến vào thang máy, "Đi thôi, Nữu Nữu, chúng ta đi ăn khuya đi."
"....."
Vào phòng, Giang Ngu cõng Trình Tô Nhiên đến mép giường, xoay người lại, phối hợp với Điền Lâm hai người thật cẩn thận đem cô đặt xuống giường, cởi giày ra, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn qua che lại.

Đoạn đường ngắn ngủi chỉ có vài phút lại giống như chạy bộ 400 mét.

Cưỡi ngựa cũng không mệt đến như vậy.

Giang Ngu ngồi xuống, có chút thở dốc, rót cho chính mình một ly nước, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống.

Rất nhanh đã 10 giờ rưỡi.

"Chị Ngu," Điền Lâm dựa gần cô ấy ngồi xuống, mắt nhìn điện thoại rồi lại nhìn về phía cô ấy, "Còn muốn ngưng lại hiệp ước không? Tiền cũng đã chuẩn bị tốt."
Giang Ngu nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở trên giường, không biết suy nghĩa cái gì, đáy lòng cảm xúc hỗn động nhữu tạp không rõ.

Cuối cùng, cô ấy lắc đầu.

"Tạm thời không cần.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi