CẤM ĐỘNG TÂM



Mọi người đều nhìn hai cô.
Biểu tình Kỳ Ngôn hơi ngưng trọng, giống như biết cô muốn hỏi cái gì, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tri Kiều một cái, sau đó đối với cô gái nhỏ gật đầu, "Được."
Hai người một trước một sau đi đến trước khúc cua chỗ cầu thang.
Trình Tô Nhiên xoay người lại, cùng Kỳ Ngôn đối mặt, nhìn thật sâu vào đôi mắt thanh minh nhuệ khí kia, cô theo bản năng trốn tránh, sinh ra nhút nhát, có chút không được tự nhiên.
Loại cảm giác không được tự nhiên này đều là bản năng mẫn cảm của cô, cùng đối mặt với người giống như Kỳ Ngôn cũng sẽ cho cô phản ứng giống như vậy, tựa như một góc của cuộc sống đã che giấu rất lâu rồi, đột nhiên mất đi vật che đậy, đối diện trực tiếp với ánh mặt trời, căn bản không biết nên đi theo ai.
Ánh mắt khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Ngôn, cô liền biết rằng cô và cô ấy là hai loại người hoàn toàn khác nhau, giống như cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy bạn cùng phòng Đinh Viện.
Mà hiện giờ cô còn biết Kỳ Ngôn cùng Giang Ngu từng có quan hệ.....
Tâm tư Trình Tô Nhiên phức tạp đánh giá nàng, dáng người cao dài, khuôn mặt trái xoan, đuôi mắt hơi cong tựa như cánh hoa đào, đẹp mà không dung tục, đặc biệt nhất chính là loại cảm giác lười nhác này, kỳ thật lại là tính cách bình tĩnh ăn sâu vào trong khí chất.
Hiển nhiên chính là người lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Lại nghĩ đến bản thân, cô không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, một chút kiêu ngạo nhỏ nhoi đều không còn tồn tại.
"Chị Ngôn Ngôn, em....."
"Là về chuyện của Giang Ngu sao?" Kỳ Ngôn đi thẳng vào vấn đề nói.
Trình Tô Nhiên sửng sốt, gục đầu xuống, trong lòng có chút bồn chồn.
Cô tựa hồ không có tư cách cũng như lập trường xen vào việc của người khác.

Người ta đỉnh đạt là bạn gái cũ, cô chỉ là một cái tiểu tình nhân, bất quá to gan lớn mật mượn thân phận "Bạn gái hiện tại", che giấu tai mắt người khác, như vậy liền không biết trời cao đất dày.
Nếu chị ấy biết được, cô liền xong đời.
"Không sao, em hỏi đi, chỉ cần là chuyện tôi biết tôi đều có thể nói cho em." Kỳ Ngôn nhìn ra cô gái nhỏ do dự, có chút buồn cười, lại có điểm thương tiếc, không tự giác thanh âm nhu hòa hơn.
Chuyện buổi tối ngày hôm đó, Kiều Kiều cũng đã nói qua với nàng.
Nàng thì cảm thấy không có việc gì.
Tâm thần Trình Tô Nhiên hơi chấn, ngẩng đầu lên, dây thần kinh căng thẳng trong đầu đột nhiên nhảy lên một chút.

Cô chịu không nổi loại dụ hoặc này, một chút cũng không được.
Vì thế do dự mà mở miệng: "Chị ấy có phải sợ quỷ hay không ạ?"
"Không sợ a," Kỳ Ngôn lắc đầu, "Chị ấy dám một mình đi tảo mộ."
"Vậy sợ tối thì sao?"
"Cái này cũng rất khó giới định, nói là sợ, nhưng chị ấy có thể một mình đi đường ban đêm, nói không sợ, nhưng buổi tối khi ngủ lại cần mở đèn bàn nhỏ, tôi cũng không quá minh bạch."

Ban đêm ở khách sạn, đèn đầu giường của phòng ngủ chính luôn luôn sáng, trước khi đi vào giấc ngủ, chị ấy sẽ đem nó điều chỉnh xuống mức thấp nhấp, nhưng cũng không quá tối.

Nhưng có đôi khi, chị ấy sẽ kéo bức màn ra, để cho ánh đèn nê ông lập lòe bên ngoài chiếu vào, phố xá sầm uất bên trong không gian yên tĩnh.
Trình Tô Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là hội chứng không gian giam cầm hay không?"
"Tôi cảm thấy không giống, chị ấy đi thang máy, ngồi máy bay....!bất luận là không gian kín gì đều đã đi qua, không nhìn ra vấn đề gì." Kỳ Ngôn cũng bắt đầu hồi ức lại, nhưng thời gian đã qua lâu, chỉ nhớ đại khái ấn tượng là vậy.
"Tình trạng sức khỏe thì sao?"
"Vẫn luôn rất khỏe mạnh, em cũng biết là người mẫu luôn phải duy trì vóc dáng, đi phòng tập thể thao thường xuyên như ăn cơm bữa, tuy rằng chị ấy thoạt nhìn rất gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ.

Duy nhất tôi nhớ rõ là lần đó chị ấy có show diễn phải đi, trước ngày hôm đó từ giữa trưa không ăn gì chỉ uống nước, buổi tối thì dứt khoát nước cũng không uống, chị ấy nói sợ bệnh phù ảnh hưởng đến trạng thái.

Sau đó show diễn kết thúc thì chị ấy liền tuột huyết áp phải đến bệnh viện...."
Thanh âm của Kỳ Ngôn nhàn nhạt, phảng phất như đang bát quái đàm luận chuyện của một người xa lạ.
Trình Tô Nhiên lại nghe đến tâm đều bị nắm lên, nhịn không được lẩm bẩm: "Vất vả như vậy sao...."
"Là rất vất vả," Kỳ Ngôn gật gật đầu, vô luận nàng có bao nhiêu chán ghét Giang Ngu đã từng có hành vi cặn bã ra sau, cũng không có cách nào phủ nhận đối phương, ở trên phương diện sự nghiệp nổ lực trả giá, "Thời điểm tôi quen biết chị ấy, chị ấy đã ở trong vòng người mẫu có chút danh tiếng, sự nghiệp bay lên như diều gặp gió, đặc biệt nhanh, một năm hai mùa tuần lễ thời trang, hai mùa cao điểm của sàn diễn thời thượng, còn có các loại quảng cáo, tạp chí quay chụp, nước ngoài đón Giáng Sinh, chị ấy liền ở tại trong nước làm việc, trong nước Lễ Tết Âm Lịch, chị ấy liền nhanh chóng ra nước ngoài, thời gian nghỉ ngơi cả năm cộng lại cũng không đến 40 ngày."
Nói nói, nguyên bản là xoay quanh đề tài chuyện ngày hôm nay, dần dần lại hướng về sở thích cá nhân cùng thói quen sinh hoạt của Giang Ngu.
"Chị ấy thích ăn cái gì ạ?"
"Hình như là bánh bao nhỏ."
"Ghét nhất thì sao?"
"Tỏi? Không nhớ rõ nữa."
Giang Ngu thích nghe những bản nhạc cũ của ca sĩ lão làng, nhưng cũng không chỉ giới hạn trong nhạc đệm, có đôi khi sẽ đến hiện trường diễn tấu, thích xem bộ phim điện ảnh tên < Nước hoa >
.....!Đại bộ phận, Kỳ Ngôn đều không nhớ rõ, thậm chí có chút chuyện căn bản là không biết.
Thí dụ như, gia đình.
Nàng chỉ đại khái biết được Giang Ngu cùng người trong nhà quan hệ không tốt, thời gian rảnh rỗi từ trước đến nay vẫn luôn không về nhà, cũng chưa bao giờ gọi điện thoại về cho người nhà.
Hỏi đến càng nhiều, nghe được càng nhiều, Trình Tô Nhiên liền cảm thấy hâm mộ Kỳ Ngôn, trong lòng bất tri bất giác toát ra rất nhiều chua xót nho nhỏ---- cô cái gì cũng không biết.

Một mặt chột dạ, cảm thấy thẹn với bản thân khi phải lấy thân phận bạn gái hiện tại đi tìm hiểu tình huống, một mặt lại không có cách nào cự tuyệt dụ hoặc như vậy.
Nhưng mà, cô vì cái gì hâm mộ Kỳ Ngôn.....
Ý thức được điểm này, Trình Tô Nhiên mạc danh có chút bất an, vận mệnh chú định, cô cảm giác đây không phải là chuyện tốt, rồi lại không tìm ra được một tí manh mối nào.

"Tiểu Nhiên Nhiên, mấy thứ này một chút em cũng không biết sao?" Kỳ Ngôn hậu tri hậu giác cảm thấy không thích hợp.
Nào có người yêu nào với nhau lại hoàn toàn không biết gì cả?
Tâm Trình Tô Nhiên căng thẳng, luống cuống, ấp úng nói: "Bọn em....Mới quen biết nhau hơn một tháng....Cho nên...."
"À, không sao, ở bên nhau thời gian dài sẽ biết, chị ấy là cái dạng người gì, so với lời nói từ trong miệng của tôi, không bằng chính em tự mình tìm hiểu.

Thích một người, tự nhiên sẽ muốn tìm hiểu toàn bộ những chuyện liên quan đến người đó, khoảng thời gian thăm dò nhau lúc mới yêu cũng là một chuyện rất thú vị." Kỳ Ngôn giống như lão sư vậy, ôn nhu lại kiên nhẫn mà dạy cho cô.
Thích một người.....
Sẽ muốn tìm hiểu toàn bộ những chuyện liên quan đến người đó.
Trong lòng Trình Tô Nhiên lặp lại một lần những lời này, cả người ngốc lăng.
Chẳng lẽ cô thích Giang Ngu?
Ý niệm này vừa toát lên, ngay lập tức bị cô phủ định.

Không có khả năng, cô chưa từng thích qua nữ nhân, cô cùng chị ấy chỉ là quan hệ bao dưỡng, hiểu biết nhiều một chút chỉ là vì muốn thăm dò rõ ràng tính tình của chị ấy, như vậy về sau mới không dẫm phải lôi nữa, mới có thể biết làm như thế nào tạo niềm vui cho kim chủ, không phải sao?
Nghĩ kỹ càng, Trình Tô Nhiên yên tâm lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tiểu Nhiên Nhiên?" Kỳ Ngôn duỗi tay quơ quơ trước mặt cô.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, nở một nụ cười không quá tự nhiên, nói: "Chị Ngôn Ngôn, em đã biết, cảm ơn chị, nhưng chuyện ngày hôm nay chị đừng nói ra ngoài nha."
"Được, yên tâm."
Ở trong phòng, Điền Lâm đang ở đó giáo huấn Giang Ngu.
"Sao chị lại muốn tự lăn lộn bản thân như vậy? Nói là không an tâm bạn nhỏ người ta, kết quả lại đem bản thân đưa vào bệnh viện, buồn cười không? Một lần như vậy, hai lần cũng như vậy, may mắn là không có việc gì, nếu xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?"
"Bình thường dạy em, đạo lý lớn một bộ rồi tới một bộ, đến khi tới trên người bản thân thì tại sao lại không nghe thấy nữa?"
"Em biết chị muốn khắc phục, nhưng mà chị muốn làm một lần là được sao? Chị càng sốt ruột lỗ mãng càng trở nên vô dụng, cuối cùng còn thương tổn bản thân mình, để cho bọn em mấy người quan tâm chị bị dọa cho chết khiếp.

Chị thật là....."
Nàng một hơi nói rất nhiều, đôi mắt có chút hồng, rốt cuộc nói không nên lời được cái gì, quay mặt qua một bên.
Giang Ngu rũ đầu, biểu tình hạ xuống, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, một lúc lâu sau, trong miệng cô ấy lẩm bẩm: "Điền Lâm...."
"Đừng gọi em."

"Tôi lại thất bại."
"....."
Điền Lâm lại quay người lại.
Giang Ngu ngẩng đầu, trong ánh mắt mê ly toát ra một tia suy sụp, rồi sau đó hướng nàng cười, nói: "Không sao, tiếp tục nỗ lực."
Ký ức khi còn nhỏ ở trong lòng cô ấy hóa thành bóng ma, cô ấy cùng nó đấu tranh mười năm, đánh trận nào thua trận đó, mỗi một lần đứng dậy lần nữa đều giống như lột một lớp da, tư vị kia không thua gì trở lại địa ngục năm 18 tuổi đó.
Cô ấy cũng có thể không cần quan tâm đến, tùy ý để nó lớn dần lên, nhưng cô ấy cố tình lại không phục, cùng bản thân trong mười mấy năm nay phân cao thấp, đến cuối cùng dần dần thành nghiện.
Thật giống như tìm thấy một đối tượng để phát tiết, để cho cô ấy không kiêng nể gì rơi nước mắt cùng thù hận----- chính bản thân cô ấy.
Tra tấn bản thân có thể mang đến khoái cảm.
Điền Lâm nhìn cô ấy cười, tức khắc cảm thấy vừa chua xót vừa bất đắc dĩ, duỗi tay ôm lấy cô ấy, "Có thể nỗ lực, nhưng đừng dùng loại phương pháp này nữa."
"Ừm."
"Trở về em tìm cho chị một bác sĩ tâm lý."
"Không cần."
"Chị xem chị đây là bộ dạng muốn nổ lực khắc phục sao?" Điện Lâm lại nhíu mày.
Giang Ngu rũ mắt không nói.
"Vậy đi kiểm tra tổng quát cơ thể được không?"
"Thân thể của tôi rất tốt."
"Giang Ngu-----"
"Ừm?"
Hai người giương mắt đối diện nhau.
Không quá hai giây, Giang Ngu dời đi ánh mắt, nói sang chuyện khác: "Bạn nhỏ đâu? Em ấy vừa rồi còn chưa nói được mấy câu, em đã tới, tôi rất vất vả mới đem người dỗ dành thật tốt, đừng để lại biến thành tiểu khóc bao."
Nói xong nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
"Chị Ngu...." Biểu tình Điền Lâm nghiêm túc mà nhìn cô ấy, "Chị không cảm thấy bản thân gần đây có chút khác thường sao?"
"Khác thường như thế nào?"
"Người nên được dỗ dành là chị."
Giang Ngu đạm đạm cười, vỗ vỗ cái tay Điền Lâm, đứng dậy xuống giường, "Không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta trở về đi."
Trên người cô ấy vẫn còn mặc quần áo của mình, phảng phất giống như chỉ là đến bệnh viện tham quan một vòng.

Cũng không đợi Điền Lâm lên tiếng, cô ấy đã tự mình mở cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt, đối diện với vài đạo ánh mắt lo lắng.
"Chị-----" Trình Tô Nhiên đi qua đón ôm lấy cô ấy.
Bạch Lộ phản ứng chậm một bước: "......"
Giang Ngu đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực, chóp mũi ngửi được một tia gọt thanh mùi sữa, cảm giác an tâm hơn, "Ngoan, cùng tôi trở về Giang Thành trước được không?"
"Em cũng trở về." Bạch Lộ đoạt trước Trình Tô Nhiên nói.

Trình Tô Nhiên đem mặt chôn ở cổ Giang Ngu, lỗ tai dán lên độ ấm nóng bỏng, nhẹ nhàng cọ cọ, có lẽ là làm chuyện trái với lương tâm, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Ngu, sợ bị phát hiện cái gì đó, chỉ rầu rĩ mà trả lời: "Được."
Hai giờ chiều, Giang Ngu mang theo bạn nhỏ, Điền Lâm cùng Bạch Lộ ngồi xe trở về.
Lần này, Trình Tô Nhiên nói cái gì cũng không chịu ngồi ở vị trí phía sau, da mặt dày làm nũng với Giang Ngu, Bạch Lộ đuối lý, lên xe cũng không nói cái gì, một đường yên lặng ngồi ở phía sau.
Thời gian trở về nhanh hơn đi.
Hoàng hôn đem không trung nhuộm thành một màu kim hồng, xe tiến vào nội thành, Giang Ngu mở ra đôi mắt đang nhắm dưỡng thần, nói với tài xế: "Đi trước đến chung cư Hằng Thế."
Bạch Lộ ở chỗ đó.
"Chị Ngu, vậy chị đi đâu?" Bạch Lộ thử hỏi.
Giang Ngu kéo bức màn ra, nheo mắt lại, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Về nhà."
"Vậy không cần đưa em trở về, trực tiếp đến nhà chị đi."
"Không được."
"Lần trước chị còn nói để em qua ăn cơm mà."
"Hôm nào đi." Giang Ngu không hề chớp mắt mà nhìn ngoài cửa sổ, nói xong, nâng nâng tay, ý bảo nàng đừng nói nữa.
Bạch Lộ liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái, không nói gì nữa.
Đến dưới lầu chung cư, Bạch Lộ xuống xe, mỗi bước đi đều lưu luyến hướng trong xe phất tay, Trình Tô Nhiên ngồi một bên ở kia "bá" một tiếng kéo bức màn lại, ngăn cách với thân ảnh của nàng.
Hàng động ấu trĩ của cô gái nhỏ dừng ở trong mắt Giang Ngu, thật sự là đáng yêu cực kỳ, cô ấy cười nhẹ một tiếng, duỗi tay đem người ôm chầm lấy, giữ ở trong lòng ngực, không chút cố kỳ hôn lấy phiến môi kia.
"Ngô----"
Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, chủ động ôm lấy cổ cô ấy, rất thuần thục.
Điền Lâm ngồi ở phía sau yên lặng cúi đầu xem điện thoại.
Lâu dài mà nhiệt liệt hôn, giằng co ước chừng gần một phút, Trình Tô Nhiên chỉ cảm thấy bản thân sắp thở không được, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, rốt cuộc, Giang Ngu cũng buông cô ra.
"Chị...." Cô khẽ nhếch miệng, vệt nước dính ở môi oánh oánh tỏa sáng, phiến môi ửng đỏ, giống như một viên trái cây mê người.
Giang Ngu nhịn không được lại cúi đầu, nhẹ nhàng mổ một chút, ngón tay phất khai tóc mái bên má cô, ôn nhu nói: "Trước tiên đưa em trở về khách sạn, đêm nay tôi sẽ không qua, phải đi ngủ sớm, biết không?"
"Em...."
"Hửm?"
"Em muốn đến nhà của chị." Trình Tô Nhiên chớp chớp đôi mắt đen trong trẻo, nhỏ giọng nói.
Giang Ngu tươi cười vuốt vuốt cái mũi cô, "Ngoan, phải nghe lời."
"Không được sao?"
"......"
Bên tai quẩn quan câu nói kia của Bạch Lộ, trong lòng Trình Tô Nhiên rầu rĩ, chua xót, thấy Giang Ngu không nói lời nào, cô lấy hết can đảm, thanh âm mềm mại làm nũng: "Chị....để em đến đó có được không? Em cũng muốn đến nhà chị ăn cơm...."
Nói xong hôn hôn môi cô ấy.
Tươi cười trong mắt Giang Ngu đọng lại, chăm chú nhìn cô gái nhỏ một lát, đột nhiên đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Có phải tôi đã quá cho em mặt mũi hay không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi