CẮN LÊN ĐẦU NGÓN TAY ANH

Cho tới khi nhập học, Sở Dụ cũng không ra ngoài thêm lần nào nữa.

Khi chú Trần lái xe tới đường Thanh Xuyên đón cậu, Sở Dụ cũng gần như tỉnh táo rồi. Cậu không phải là người uống xong là quên hết, trong đầu cậu vẫn còn ký ức mơ hồ. Đầu tiên cậu chủ động trả tiền cơm, lại cảm ơn Ngụy Quang Lỗi với Chúc Tri Phi, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn phiền hà bọn họ, thay cậu gửi lời cảm ơn tới Lục Thời.

Ngụy Quang Lỗi nói đùa, nói lần sau tới đây ăn cơm, nếu như có duyên gặp gỡ, mấy người lại cùng nhau hợp lại thành một bàn.

Sở Dụ đồng ý một tiếng "Được", nhưng trong lòng nghĩ, có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.

Cậu không ngốc, có thể cảm nhận được, Lục Thời quả thực không quá muốn gặp cậu.

Người ta rõ ràng không muốn gặp cậu như vậy, sao cậu còn phái đâm đầu vào làm gì?

Mặc dù Sở Dụ nhân duyên ở đâu cũng tốt, nhưng cậu rõ ràng, bản thân mình hoàn toàn không tới trình độ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, gọi là "người có nhân duyên tốt", bên trong cũng có vài phần là xem mặt mũi nhà họ Sở, trong lòng cậu đều biết.

Không muốn gặp thì không muốn gặp, dù sao sau này cũng sẽ không tiếp xúc nhiều.

Sau khi về nhà, dì Lan hầm canh gà, Sở Dụ ăn ít, không ngờ rằng buổi tối lại nôn hết sạch, dọa dì Lan vội vàng gọi bác sĩ gia đình.

Sở Dụ nằm trên giường phòng ngủ, cảm giác như toàn thân bị đặt lên lò nướng lại tới nữa, mạch máu đập lên xuống, dường như muốn nổ tung ra, vô cùng khát nước, nhưng uống sạch ba cốc nước đều không có tác dụng.

Bác sĩ kiểm tra tổng thể một lần, kết quả hiển thị tất cả đều bình thường, khỏe mạnh tới không thể khỏe mạnh hơn, nhưng Sở Dụ kiên định chứng tỏ mình đang sốt, toàn thân đều nóng, bác sĩ chẩn đoán cậu bị rối loạn hệ thần kinh tự chủ, cũng không khai thuốc.

Nhưng Sở Dụ thực sự yếu ớt rồi.

Hạ Trí Hạo gọi điện tới, hỏi Sở Du có muốn tham gia liên hoan hay không, đều là người quen, mọi người nhân dịp chưa khai giảng, có thời gian chơi cả đêm.

Nghe thấy đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, Sở Dụ cầm chặt điện thoại, chậm rì rì lăn nửa vòng trên giường, chìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, yếu ớt từ chối, "Tao ốm rồi, không còn việc thì bãi triều, bên mày ồn đau hết cả tai tao."

Hai nhà là bạn hợp tác làm ăn, trước đây lại cùng trường cừng lớp, đã chơi với nhau mấy năm. Hạ Trí Hạo dường như là đã chuyển sang nơi yên tĩnh hơn, có vài phần lo lắng, "Thực sự bệnh rồi? Đã khám bác sĩ chưa? Bệnh gì thế?"

"Rối loạn hệ thần kinh tự chủ."

"Đm, trâu bò rồi, con mẹ nó nghe thực nghiêm trọng, Sở Dụ khai giảng mày có thể xuống giường không?"

"Cút, cút, cút, tao yêu học tập như thế, cho dù có phải bò cũng sẽ bò tới trường học nộp bài tập hè!"

Hạ Trí Hạo cười lớn, "Dụ thiếu nhà chúng ta lợi hại rồi, tới lúc đó tao nhất định tới nơi vây xem mày!"

"Không nói cái này nữa, Hạ Trí Hạo tao hỏi mày, mày có —"

"Cái gì?"

Sở Dụ cân nhắc một chút, cuối cùng không hỏi ra, "Không có gì, thôi bỏ đi, mày cứ chơi đi, khai giảng gặp."

Buông điện thoại xuống, Sở Dụ liếm đôi môi khô ráo.

Câu hỏi mà cậu không hỏi ra kia là – cậu đã từng liên tiếp mấy tối nằm mơ thấy một người chưa?

Cậu có.

Cậu đã liên tiếp mấy tối nằm mơ thấy Lục Thời rồi.

Mỗi lần đều là cái ngõ nhỏ quanh co kia, Lục Thời nhìn về phía cậu, vết thương trên cánh tay trái chảy máu tươi tí tách.

Ngày mồng 1 tháng 9 khai giảng, tới trường học báo danh trước một ngày. Chú Trần lái xe đưa cậu đi, dì Lan cũng đi cùng. Ký túc xá đã hai tháng không có người ở, tất cả đồ bên trong đều phải đổi.

Lái xe tới con đường bên ngoài trường tư Gia Ninh, không đi nổi nữa rồi, phía trước, phía sau, cả một biển xe. Mỗi lần khai giảng đều phải trải qua một lần thế này, nếu như trước đây, Sở Dụ lười đợi, sẽ mở cửa xe tự mình đi tới trường.

Nhưng mấy ngày nay Sở Dụ phát hoả làm tiêu sạch sức lực của cậu, cậu dựa đầu vào cửa kính thủy tinh, mệt mỏi ngẩn người.

Dì Lan nói chuyện với cậu.

"Sáng nay đại cậu cả và cô chủ đều gọi điện thoại tới, nghe cậu chủ vẫn chưa dậy, đều nói đừng làm phiền cậu, để cho cậu ngủ."

"Vâng," Sở Dụ mím môi, ánh mắt từ từ chớp mấy cái, do dự hỏi "Mẹ cháu thì sao?"

Dì Lan dịu dàng nói, "Bà chủ không gọi điện thoại tới, có lẽ là bận quá, trong lòng bà chủ khẳng định rất nhớ cậu."

Lừa người.

Bản thân Sở Dụ rõ rõ ràng hơn ai hết, trong lòng mẹ cậu thực sự không hề nhớ tới cậu.

Khoảng cách một con phố thôi, xe xê dịch cả nửa giờ mới dừng trước cổng trường học.

Có lẽ là nghỉ hè cổng trường đã được sơn mới, mặt trời chiếu xuống ánh vàng lấp lánh. Sở Dụ mặc áo đồng phục đi vào bên trong, đi xuyên qua đài phun nước rào rào, thẳng về phía phòng học.

Từng hàng cây bên đường cao lớn tươi tốt, không ít người đang chen chúc trước bảng thông báo. Sở Dụ không tới chen lấn, lớp mười một lại xáo trộn phân lớp một lần nữa, sáng sớm ngày hôm nay, giáo viên chủ nhiệm đã gửi trước cho cậu thông tin về lớp mới và phòng học rồi.

Trường tư Gia Ninh không thiếu nhất chính là tiền, rõ ràng là nằm trong đường vành đai hai, lại chiếm diện tích lớn dọa người, thư viện, sân bóng đá, sân bóng rổ, sân tennis, bể bơi không thiếu thứ nào, còn có cả trường đua ngựa, vườn cây xanh, nhà kính xa xỉ, các công trình mang đầy hơi thở chủ nghĩa tư bản.

Dãy phòng học là kiến trúc kiểu Âu rộng lớn, lớp tường ngoài màu đỏ, đỉnh nhọn, hơi thở học viện rất nặng. Tổng cộng năm tầng, bên trong còn bố trí thang máy.

Nhưng mà lượng vận chuyển của thang máy có tí như thế, xếp hàng không bằng đi cầu thang bộ, ai xếp người đó ngu ngốc.

Hôm nay Sở Dụ chính là tên ngu ngốc.

Cậu tự nói với bản thân, mình đang ốm, nếu như leo thang bộ nửa đường ngất đi thì sao, như vậy mới thật ngu ngốc.

Đợi qua năm chuyến, cậu mới vào thang máy đi tới tầng bốn.

Lớp 11-A là lớp mới của Sở Dụ.

Khi cậu tới đã đánh chuông chuẩn bị rồi, trong phòng học chỉ còn lại vài ba vị trí trống. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, Sở Dụ đeo ba lô trống, uể oải hô một tiếng, "Báo cáo".

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên hói đầu, có chút mập mạp, ước chừng qua hai ba năm nữa, dây lưng rộng ba ngón tay cũng không bao được cái bụng tướng quân gồ lên."

"Sở Dụ hả? Vào đây, thầy đã sắp xếp chỗ trước rồi, chỗ của em là bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ."

Sở Dụ lễ phép nói một câu cám ơn, đi qua bục giảng, đi về phía hàng cuối cùng.

Dọc đường không ít người nhìn cậu, trong phòng học còn nổi lên tiếng thảo luận nho nhỏ, Sở Dụ cũng không còn khí lực nâng mí mắt nữa, giờ phút này, cậu yếu ớt chỉ nghĩ nhanh chóng ngồi xuống.

Khi ngồi xuống vị trí rồi, Sở Dụ mới phản ứng lại, vị trí bên cạnh mình vẫn còn trống, bạn cùng bạn của cậu còn tới muộn hơn cậu.

Trâu bò.

Chủ nhiệm lớp trên bục giảng bắt đầu lên tiếng.

Đầu tiên xoay người viết lên bảng đen ba chữ, nét chữ xinh đẹp, "Chào các em, thầy họ Diệp, Diệp Chu Khinh, xuất phát từ câu thơ trong bài Đông Pha "Nhất diệp chu khinh, song tưởng hồng kinh", là chủ nhiệm lớp của các em, sau hai năm tới sẽ dạy các em môn ngữ văn, rất vui cũng rất vinh hạnh, có thể cùng các em trải qua khoảng thời gian cấp ba quý giá nhất cũng khó quên nhất trong cuộc đời!"

Lớp chúng ta là lớp ưu tú nhất, bốn mươi hai bạn học, mỗi bạn đều thông qua đánh giá trên toàn bộ phương diện tổng hợp....các bạn học ở cơ sở phụ vừa tới cũng chưa quen thuộc lắm với cơ sở chính, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.........."

Sở Dụ còn phát sốt nhẹ, vừa ngồi xuống đã nằm sấp ra bàn, nghe thầy chủ nhiệm phát biểu câu được câu mất. Nam sinh ngồi phía trước còn không chuyên tâm bằng cậu, tay để dưới bàn đang xoay một khối rubik rất nhanh, vừa nhỏ giọng nói chuyện với bạn cùng bàn.

"Mẹ ơi, giáo hoa ngồi ngay sau tôi này? Mau véo tôi một chút! Đây thực sự là giáo hoa trong truyền thuyết sao? Giá trị nhan sắc quả thực cao, còn xinh đẹp hơn bạn nữ ban nãy tôi gặp trên cầu thang! Không đúng, rốt cuộc nam sinh có nên dùng từ xinh đẹp hay không?"

Bạn cùng bàn của cậu nói tiếp, "Nam sinh khác không thể dùng tính từ này, giáo hoa thì có thể!"

"Đúng, đúng, đúng, có lý!"

"Nhưng mà giáo hoa không phải là học tra sao, tại sao cũng ở lớp A?"

Người xoay khối rubik lại nhỏ giọng hơn chút nữa nói, "Không nghe chủ nhiệm nói sao, mỗi người đều thông qua tổng hợp đánh giá tất cả các phương diện. Trong nhà giáo hoa có quặng mỏ, người khác vào trường, cấp phí tài trợ, nhiều lắm cũng chỉ quyên một cái bể bơi, nhà giáo hoa không làm thế này, người ta trực tiếp mua luôn cả trường học! Chủ của trường học còn không thể vào ban A, tôi đợi người bình thường có thể tới đấy?"

Bạn cùng bàn cậu hít vào một hơi khí lạnh, nghẹn ra hai chữ, "Trời ạ!"

Đầu óc Sở Dụ mơ hồ, trong cơ thể dường như có đống lửa lớn đang cháy, vô cùng nóng. Toàn thân từ trong ra ngoài, hô hấp cũng đều khó chịu, giáo viên chủ nhiệm đang hăng hái sôi sục phát biểu trên bục giảng, bên dưới tiếng bạn cùng lớp nói nhỏ với nhau, đều làm cho cậu cảm thấy bực dọc muốn nổi nóng.

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh.

Giọng nói của thầy chủ nhiệm trên bục giảng vẫn chưa dừng lại, câu nói "Hi vọng mọi người không phụ thời gian, không phụ thanh xuân" bị một tiếng "báo cáo" ngắt lời.

Tai Sở Dụ ngứa ngáy, cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc không thể nói rõ.

Cậu chống tay lên đầu, ngồi dậy, giương mắt lên nhìn – Đm!

Cơn buồn ngủ biến mất thay thế cho sự kinh sợ.

Tại sao đại ca xã hội lại đứng trước cửa phòng?

Cậu nhìn chăm chú, phát hiện Lục Thời mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần đồng phục màu đen, đầu tóc hơi rối, khóe môi rách ra, vừa thấy liền biết vừa mới từ hiện trường đánh nhau đi tới, trong mắt còn có chút tàn bạo vẫn chưa tan.

Bạn học xoay rubik ở đằng trước kích động, áp chế phấn kích, tốc độ nói rất nhanh, "Con mẹ nó vận may thần kỳ này, không ngờ rằng Lục Thần (1) lại ở trong lớp chúng ta? Không đúng, sao Lục Thần có thể không ở lớp chúng ta được! Đm, ở trong cùng một lớp luôn, cậu nói xem tôi có thể được ánh sáng của Lục Thần soi sáng, đi thi lọt vào top hai mươi hay không?"

Bạn cùng bàn của cậu thở dài, "Vừa làm học thần, vừa làm giáo thảo, bạn học Lục Thời vất vả rồi."

Sở Dụ thầm nghĩ, không ngờ đại ca xã hội còn là học thần? Không phải gánh cả ba trọng trách hay sao? Giáo bá của trường cậu đã từng gặp rồi, để trước mặt Lục Thời, có lẽ không đánh nổi quá ba hiệp, nhiều lắm thì sống được hai mươi giây.

Chủ nhiệm lớp tính tình thoải mái, hỏi rất ôn hòa, "Bạn học này là Lục Thời hả, sao lại tới muộn thế?"

Lục Thời không nói chuyện, một nam sinh cao gầy bước ra từ sau lưng anh, Sở Dụ biết người này, là Chúc Tri Phi.

Chúc Tri Phi đẩy kính mắt, "Thưa thầy, buổi sáng em vội vàng tới trường học, bị một tên lưu manh chặn lại ở cạnh trường, muốn cướp tiền tiêu vặt của em! Ngay trước khi em sắp khuất phục dưới sự uy hiếp của thế lực tàn ác, sắp mất đi số tiền tiêu vặt của mình thì bạn học này trùng hợp đi qua đường, thấy việc bất bình, giúp đỡ bạn bè, đánh tên lưu manh kia chạy đi, cứu được em ra khỏi nước sôi lửa bỏng!"

"Thì ra là như thế!" Chủ nhiệm không nghi ngờ gì cả, yên tâm gật đầu, "Lục Thời rất giỏi, biết giúp đỡ bạn bè." Ông lại nhìn về phía Chúc Tri Phi, "Bạn học này không phải ở trong lớp tôi phải không?"

Chúc Tri Phi gật đầu, "Em ở lớp bên cạnh, thưa thầy em đi trước ạ!"

Chủ nhiệm lớp đánh giá Lục Thời, thiếu niên ở tuổi này đặc biệt gầy, cao, sống lưng thẳng, trên mặt không hề có biểu tình, lãnh đạm, nhưng đẹp trai, khí chất nổi bật.

Ông gật đầu, "Em vào đi, hết tiết nhớ tới phòng y tế xem thử. Thầy đã sắp xếp vị trí cho em rồi, em ngồi bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, cùng bàn với bạn Sở Dụ."

Lục Thời nhìn qua.

Hai người chạm mắt nhau.

Lục Thời không phản ứng dư thừa, hờ hững rút tầm mắt về.

"Thưa thầy, em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy."

"Thưa thầy, có thể đổi vị trí được không ạ?"

Sở Dư và Lục Thời, hai người đồng thời mở miệng.

Trong phòng học yên lặng, bốn mươi bạn học đang ngồi khác, cảm thấy hít thở không thông.

Chủ nhiệm lớp cũng sửng sốt, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại, "Nếu như vậy, chúng ta điều hòa xử lý, bạn Lục Thời chuyển bàn xuống đằng sau bạn Sở Dụ."

Lục Thời chỉ đeo một bên quai cặp sách, từ cửa đi xuống hàng ghế sau, nhẹ nhàng nâng bàn lên.

Thân hình anh thon gầy, tay áo sơ mi trắng tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng. Lúc này, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng, tóc mái tự nhiên rủ xuống, che lấp nửa phần đôi mắt sâu và đen cùng với đuôi mắt hẹp dài.

Không thể nhìn ra được sự tàn bạo gay gắt khi đánh nhau vì chê ồn ào mà bẻ cằm người ta.

Sở Dụ thu tầm mắt về, không nhìn anh nữa.

~~~~~~~~~

(1): Lục Thần: Thần trọng học thần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi