CẢNH BÁO RUNG ĐỘNG

Khi bốn chữ “bánh mì phô mai” lọt vào tai Tống Linh Linh, cô ngơ ngác lại một hồi.

Cô cứng đờ người nhìn cái túi kia rồi chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện với Giang Trục.

Con ngươi đen như mực nhưng lại rất sáng.

Không biết đèn cảm ứng ở hành lang đã tắt ngủm từ bao giờ, anh đứng ở cửa phòng, nửa người bị bóng tối che phủ khiến anh thêm lạnh lùng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tống Linh Linh nhìn gương mặt điển trai đầy nghiêm nghị của anh, cô không biết nhìn đi đâu, cũng quên mất phải ngậm miệng lại.

Có lẽ là do cô phản ứng quá mức nên Giang Trục bỗng bật cười: “Không cần à?”

“... Phô mai dễ làm tăng cân lắm.” Tống Linh Linh nghẹn lời, cuối cùng rặn ra một câu.

Nghe thấy lời này, Giang Trục khựng lại: “Thế…”

Anh chưa kịp dứt lời, Tống Linh Linh đã nói tiếp: “Nhưng ăn sáng thì chắc vẫn được.”

Giang Trục cụp mắt, ánh nhìn rơi thẳng vào đôi mắt tránh né của cô.

“Cất vào tủ lạnh đi.” Anh đưa túi cho cô.

Tống Linh Linh nhận lấy rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện bằng khối óc vẫn có thể suy nghĩ được của mình.

“Tôi đi ngủ đây.” Cô nói nhanh như gió: “Đạo diễn Giang cũng nghỉ ngơi sớm nhé, cảm ơn bánh mì của anh!”

Nói đoạn, cô không đợi Giang Trục đáp lại mà lùi về sau một bước, đóng sầm cửa lại luôn.

Giang Trục nhìn cánh cửa đóng kín trước mắt, dáng vẻ chột dạ của cô lại hiện ra trước mặt anh, đôi mắt thoáng lộ ra ý cười.

-

Cửa đóng lại.

Tống Linh Linh cầm bánh mì và đi đến trước tủ lạnh.

Cô cúi đầu nhìn những chiếc bánh phô mai trong bịch, không phải một cái mà là ba cái. Chắc là Giang Trục chuẩn bị cho cô, Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu.

Tống Linh Linh ngơ ngác nhìn ba ổ bánh mì vài phút, muôn vàn suy nghĩ lung tung nảy ra trong đầu cô.

Cô không ngốc, nhưng đồng thời cũng không dám chắc chắn điều gì.

Sau khi cất đồ vào tủ lạnh, Tống Linh Linh trở lại giường.

Cô cuộn chăn, lăn mấy vòng trên giường, sau đó mở điện thoại, phân vân không biết nên nhắn hỏi Thịnh Vân Miểu đã ngủ chưa hay nên xem phần phát lại của buổi liên hoan phim.

Cô chưa kịp nghĩ xong thì Lâm Hạ đã nhắn tin hỏi cô sáng mai muốn ăn gì, có ăn bánh mì phô mai không.

Tống Linh Linh: [Bánh mì phô mai?]

Lâm Hạ: [Đúng thế!! Trì Bân mới đưa cho người phụ trách sinh hoạt, bảo là mới mang từ Giang Thành về, ai cũng có hết! Chị có ăn không? Ăn thì báo em để em xin hai cái.]

Cô ấy lo Tống Linh Linh muốn kiểm soát khẩu phần ăn nên phải hỏi trước.

Thấy câu này, trước tiên, Tống Linh Linh trả lời Lâm Hạ bằng dấu ba chấm.

Lâm Hạ khó hiểu: [Sao vậy?]

Tống Linh Linh: [Chị không ăn.]

Lâm Hạ: [OK chị.]

Tống Linh Linh không trả lời lại nữa.

Cô bật dậy khỏi giường, nhíu mày nhìn ra phía cửa.

Trong một khoảnh khắc, Tống Linh Linh thấy mình như một đứa ngốc vậy.

Tống Linh Linh vươn tay gõ đầu mình rồi lẩm bẩm: “Mày nghĩ cái gì đâu không vậy Tống Linh Linh.”

Cô lại ngả lưng nằm xuống, nhìn trần nhà và thở phào, may mà mình không hỏi câu kia khi Giang Trục đưa đồ cho mình, nếu không ngày mai sao cô dám tới phim trường nữa?!

Sau khi thả lỏng, cô lại thấy bớt thoải mái đi một chút.

Còn việc không dễ chịu chỗ nào thì Tống Linh Linh nói không ra được, cũng không cách nào miêu tả chính xác.

Cô không khỏi nghĩ đến một việc, Giang Trục cố tình ư?

Nói lời đó trong liên hoan phim là để đối phó với người dẫn chương trình, hay là mê hoặc người hâm mộ.

Tống Linh Linh vắt óc nghĩ một hồi lâu cũng không thể tìm ra lời giải.

-

Sáng hôm sau, Tống Linh Linh để bụng rỗng đến phim trường.

Vừa đi vào đã thấy nhân viên đoàn phim đang ăn sáng.

Ừ!

Bữa sáng của họ là bánh mì phô mai và sữa bò mà cô nhận được tối qua.

Tống Linh Linh liếc nhìn một cái rồi đến bóng râm ngồi xuống.

Một lát sau, Lâm Hạ - người đi mua cà phê cho cô trở về.

“Chị Linh Linh.” Cô ấy nhìn quầng thâm quanh mắt Tống Linh Linh: “Tối qua chị ngủ không ngon ạ?”

Tống Linh Linh ỉu xìu đáp: “Không.”

Cô nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, không khỏi chê bai: “Đắng dữ vậy.”

Lâm Hạ chớp mắt, nghiêm túc bảo: “Chị dặn muốn uống cà phê đen mà.”

Tống Linh Linh nhìn cô ấy một cái, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Lâm Hạ thấy cô không giận thật thì lấy bữa sáng trong túi ra, vừa mở vừa hỏi: “Chị không ăn thật ư?”

Tống Linh Linh chống cằm, ngây người nhìn bữa sáng được bày ra trước mặt: “Không ăn!”

Cô không thèm ăn bánh mì mà nhóm Giang Trục mang về.

Lâm Hạ ồ một tiếng, khi đang lấy một cái ra và định cắn thì bỗng sực nhớ: “Chẳng phải chị thích ăn món này nhất sao?”

Cô ấy nhớ lúc mình nghỉ phép đi Giang Thành chơi, Tống Linh Linh còn đặc biệt dặn cô ấy mua về cho cô.

Mặt Tống Linh Linh lạnh tanh: “Bây giờ chị không thích ăn.”

Lâm Hạ: “... Vậy thôi ạ.”

Sau khi ăn hết một cái, Lâm Hạ cảm giác như mình vẫn có thể ăn thêm cái nữa.

Cô ấy thử nhìn sang Tống Linh Linh: “Thế cái này…”

Tống Linh Linh: “Em ăn đi.”

Lâm Hạ: “Chị chắc chứ?”

Tống Linh Linh lại nhấp hớp cà phê, ngữ điệu khẳng định: “Cực kỳ chắc chắn.”

Khi dứt lời, cô cúi đầu đọc kịch bản nên không để ý có người đang bước tới.

Bóng người phủ xuống, Tống Linh Linh khẽ chớp mắt.

Trong miệng Lâm Hạ toàn là đồ ăn, sau khi nuốt xuống mới ậm ờ chào: “Đạo diễn Giang ạ.”

Giang Trục gật đầu, cụp mắt nhìn đỉnh đầu người kia, anh có chút không biết phải làm sao.

“Cô đến đây lúc nào?”

Tống Linh Linh ngửa mặt lên: “Vừa mới tới.”

Thấy cảm xúc dửng dưng của cô, Giang Trục chau mày: “Ngủ không ngon hả?”

“Khá ổn.”

“...”

Yên lặng một hồi, Lâm Hạ nhạy bén nhận ra bầu không khí hơi sai sai bèn vội nói: “Chị Linh Linh, em qua bên kia giúp đỡ nha, có người gọi em.”

Lâm Hạ vứt lại lời này rồi chạy biến đi.

Hai người dòm Lâm Hạ đi xa, Giang Trục gõ mặt bàn thu hút sự chú ý của Tống Linh Linh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Tống Linh Linh vẫn không thay đổi: “Đạo diễn Giang tìm tôi để bàn kịch bản ư?”

“Tôi muốn thảo luận với cô về phân cảnh sắp quay.” Giang Trục tạm dừng lại: “Nhưng trước khi nói về kịch bản, tôi muốn biết một chuyện.”

Tống Linh Linh: “Chuyện gì?”

Giang Trục dán mắt vào người cô, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ thắc mắc: “Tại sao tâm trạng cô không vui?”

Tống Linh Linh ngớ người, cô không ngờ anh muốn biết chuyện này.

Ánh mắt cô gượng gạo, sau đó từ tốn rời khỏi người anh: “Tâm trạng tôi không hề không vui.”

“Cô có.” Giang Trục nói chắc nịch.

Tống Linh Linh không đáp, nghĩ một lát, cô bảo: “Tôi ngủ không ngon.”

Nghe thế, Giang Trục nhíu mày: “Uống sữa rồi vẫn không ngủ được à?”

“...”

Tống Linh Linh ngước nhìn anh theo bản năng, cô bỗng cứng họng.

Thật ra cô không hề không vui, mà cô chỉ thấy xấu hổ.

Tối qua, khi biết Giang Trục mua bánh mì cho tất cả mọi người, Tống Linh Linh thấy may khi mình không bật thốt câu hỏi thầm kín kia ra.

Song sau khi nghĩ kỹ lại, cô lại thấy sai sai.

Người thông minh như Giang Trục, cho dù cô không nói ra thì chắc chắn anh cũng đoán được cô đang nghĩ gì.

Nói không chừng Giang Trục còn thấy cô đang ảo tưởng vì cho rằng anh thích cô.



Sau khi nhận ra điều này, Tống Linh Linh ước gì có một cái hố để mình chui vào.

Hiểu lầm không xấu hổ.

Hiểu sai ý của đạo diễn mới đáng xấu hổ.

Giang Trục: “Nói chuyện đi.”

Tống Linh Linh: “Ờm.”

Cô hoàn hồn, giọng điệu bình tĩnh: “Sữa chỉ giúp người ta dễ ngủ thôi, không phải cứ uống vào là có thể ngủ ngon giấc.”

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này với Giang Trục nên chủ động hỏi: “Đạo diễn Giang, anh nói tôi nghe sự thay đổi của phân cảnh kế tiếp đi.”

Giang Trục thấy cô không muốn nói nên cũng không ép nữa.

Anh ừ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích kịch bản cho cô.

Sau khi thảo luận một hồi, Giang Trục bị nhân viên gọi đi.

Người vừa rời khỏi là Thịnh Vân Miểu lập tức có mặt.

“Bị tra tấn xong rồi sao sắc mặt vẫn khó coi thế?”

Tống Linh Linh lườm cô ấy: “Sau khi đóng máy thì mới hết bị tra tấn.”

Thịnh Vân Miểu buồn cười: “Làm gì mà khoa trương dữ vậy, chẳng phải dạo này đạo diễn Giang vui vẻ hòa nhã với cậu lắm sao?”

Nhắc đến chuyện này, Thịnh Vân Miểu không khỏi lẩm bẩm: “Chẳng thà anh ấy cứ hung dữ với tớ đi!”

Thế thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều vì một ổ bánh mì.

Thậm chí cô còn suy tư nếu Giang Trục thật sự thích cô, cô phải lấy lý do gì để từ chối anh đây.

Nhớ lại chuyện này, Tống Linh Linh muốn đi đầu thai ngay và luôn.

Cô tự mình đa tình quá thể!!

Sao cô lại hiểu lầm Giang Trục có ý với mình vậy?

Thịnh Vân Miểu nhíu mày: “Nói gì thế?”

Cô ấy ngửi thấy tin sốt dẻo, trầm giọng hỏi: “Cậu và đạo diễn Giang xảy ra chuyện gì mà tớ không biết phải không?”

“Không có!” Tống Linh Linh đẩy cô ấy ra: “Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa, tớ phải học thuộc lời thoại.”

Thịnh Vân Miểu: “Mấy cái lời thoại này cậu nằm lòng rồi mà!”

Tống Linh Linh trừng mắt nhìn cô ấy: “Thế thì cũng phải đọc lại.”

Thịnh Vân Miểu cạn lời.

Cô ấy lẩm bẩm: “Được rồi, tớ không hỏi nữa. Dù sao lúc cậu muốn nói thì tớ chắc chắn là cái thùng rác đầu tiên cậu cần.”

Tống Linh Linh: “...”

-

Ba ngày sau, Từ Mẫn đã quay xong các phân cảnh của mình.

Khi Giang Trục thông báo cảnh cuối cùng của anh ấy kết thúc, Từ Mãn mừng rỡ ôm lấy Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh bị bất ngờ nhưng cũng bị lây cảm xúc của anh ấy: “Chúc mừng anh đóng máy nha, Trần Dặc.”

Từ Mãn cười ha hả rồi buông cô ra: “Cảm ơn Tô Vãn.”

Nói rồi anh ấy quay sang ôm những người khác.

Phó đạo diễn, biên kịch, nhân viên chỉnh ánh sáng… Lúc đi đến trước mặt Giang Trục, đối diện với ánh mắt chết người của anh, Từ Mãn do dự bảo: “Đạo diễn Giang, ôm nhau một cái nhé?”

Giang Trục miễn cưỡng ôm anh ấy và nói: “Tương lai có triển vọng đó.”

Từ Mãn cười khì, cong môi lên tiếng: “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục nhìn anh ấy.

Từ Mãn nhỏ giọng: “Vừa nãy em ôm Linh Linh, anh sẽ không cắt bớt cảnh của em đâu nhỉ?”

“...”

Giang Trục khựng lại rồi lườm anh ấy: “Biết vậy mà còn ôm.”

Từ Mãn bày vẻ vô tội: “Đóng máy mà, em không kìm chế được.”

Giang Trục cười khẩy.

Từ Mãn nhe răng cười: “Nếu anh không cắt cảnh của em, em sẽ giúp anh.”

“Không cần.” Giang Trục không muốn nhìn thấy anh ấy nữa: “Đi chụp hình đi.”

Từ Mãn cứng họng: “Vậy thôi, em đợi anh quay lại tìm em giúp đỡ.”

Giang Trục: “Không có ngày đó đâu.”

Từ Mãn thì thầm: “Em thấy có đó.”

Hai người thì thầm với nhau nên những người khác không nghe rõ họ nói gì.

Dư Đan đang đứng chuẩn bị chụp hình với mọi người, thấy hai người chưa vào thì lớn giọng gọi: “Đạo diễn Giang, Từ Mãn, hai người nói gì thế? Mau vào chụp hình chung đi!”

Phó đạo diễn Vương: “Gọi nhỏ nhỏ thôi.”

Dư Đan nhướng mày: “Nói thì thầm cái gì mà chúng ta không nghe được vậy?”

Phó đạo diễn Vương: “Nếu chúng ta nghe được thì còn gọi là thì thầm à?”

Tống Linh Linh đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cô không kìm được mà phì cười.

Dư Đan nhìn thấy nụ cười ấy và cố tình chọc cô: “Linh Linh có muốn biết họ nói gì không?”

Đối diện với ánh mắt tò mò của Dư Đan và phó đạo diễn Vương, Tống Linh Linh lắc đầu: “Tôi không tò mò như thế.”

Dư Đan: “...”

Phó đạo diễn Vương: “...”

Khi bọn họ đang trò chuyện thì Giang Trục và Từ Mãn tới.

Mùi gỗ linh sam quen thuộc bay vào mũi Tống Linh Linh, cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhiếp ảnh gia bảo nhìn vào ống kính.

Cô ngước mắt lên, còn người bên cạnh nghiêng đầu.

Tiếng chụp hình vang lên, bắt trọn cảnh này.

Sau khi chụp xong hình tập thể, Từ Mãn bị nhân viên đoàn phim lôi kéo chụp ảnh chung.

Tống Linh Linh thấy anh ấy bị mấy cô gái vây quanh thì bày ra vẻ đồng cảm.

Trong đoàn phim, Từ Mãn rất được chào đón, anh ấy đóng máy nên chắc chắn mọi người sẽ không nỡ!

Thật ra Tống Linh Linh cũng có một chút.

Từ Mãn là nam diễn viên hiếm hoi không tự cao tự đại, hợp tác vui vẻ với cô, dù anh ấy nổi tiếng hơn cô, diễn giỏi hơn cô.

Sau khi thay quần áo xong, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Từ Mãn.

Từ Mãn: [Không chụp hình chung với tôi mà đã đi rồi sao?]

Tống Linh Linh: [Chẳng phải cậu đang được nhân viên đoàn phim vây quanh à?]

Từ Mãn: [Giờ chụp xong hết rồi, chụp chung một tấm với nhau nhé? Tối nay tôi phải bay đến chỗ khác rồi.]

Tống Linh Linh: [Được thôi.]

Hai người nhờ thợ chụp hình chụp cho mấy pô.

Từ Mãn nói: “Tối nay anh gửi cho tôi nhé, để tôi đăng Weibo.”

Cánh nhiếp ảnh đồng ý ngay: “OK! Tôi mong “Hẻm Nhỏ” của chúng ta ra mắt khán giả lắm!”

Từ Mãn đáp lại một tiếng.

Sau khi nhận được ảnh từ nhiếp ảnh gia, Từ Mãn gửi cho Tống Linh Linh.

Gửi rồi anh ấy đăng Weibo ngay.

Các fans biết hôm nay Từ Mãn đóng máy từ lâu rồi, họ đang online đợi bài đăng Weibo mới của anh ấy.

Lướt một hồi, cuối cùng mọi người cũng thấy rồi!

[@Từ Mãn V: Tạm biệt Trần Dặc, hy vọng sẽ sớm được gặp mọi người! Nhân đây tôi muốn cảm ơn đạo diễn Giang Trục và tất cả nhân viên đoàn phim “Hẻm Nhỏ” đã giúp đỡ tôi. Cuối cùng là vô cùng cảm ơn @Tống Linh Linh, nếu không có Tô Vãn thì sẽ không có Trần Dặc, rất vui khi được diễn chung với cậu.]

Bài đăng Weibo của Từ Mãn vừa xuất hiện, khá nhiều người thấy ngạc nhiên.

Anh ấy hiếm khi khen người khác phái.

Huống chi là người cùng tuổi với anh ấy.

Không ít fans vừa nhìn thấy đã bình luận trên Weibo ngay.

[Úi chà… Hình như tui ngửi thấy mùi ngòn ngọt!]

[???]

[Không thể nào, không thể nào! Chắc là nhập vai quá nhỉ?]

[Đừng mà! Em trai Từ Mãn! Em phải nhớ kỹ mình vẫn là một cậu em thôi!]



Có rất nhiều bình luận.

Khi Tống Linh Linh xem thì Từ Mãn đã chọn trả lời bình luận hỏi anh ấy còn nhập vai ư.

[Từ Mãn: Nghĩ gì thế? Trần Dặc và Tô Vãn là người yêu, mà cả đời này tôi và Linh Linh chỉ có thể là đồng chí thôi!]

Không ít người bật cười vì câu trả lời của anh ấy, họ rần rần hỏi tại sao là đồng chí chứ không phải là anh em.

Từ Mãn lại trả lời: Vì tôi không xứng.

Anh ấy không dám làm anh vợ tương lai của Giang Trục đâu.

Dù trước mắt thì hai người vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng với sự hiểu biết của Từ Mãn về Giang Trục và Tống Linh Linh thì chuyện cập bến chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Tống Linh Linh xem Từ Mãn tương tác với fans, cô vừa mắc cười vừa thấy bất đắc dĩ.

Cô suy tư một hồi rồi bình luận một câu: [Đóng máy vui vẻ, ngày ngày hạnh phúc.]

Bình luận xong, Tống Linh Linh thoát khỏi Weibo luôn.

-

Sau khi Từ Mãn rời đi, phim trường trở nên tĩnh lặng hơn trước.

Mấy ngày diễn cuối của Tống Linh Linh phần lớn đều áp lực về mặt cảm xúc.

Ngày quay cuối cùng là một cảnh mưa.

Trước đó Giang Trục đã xem dự báo thời tiết, đây là phân cảnh Tô Vãn tiễn Trần Dặc đi.

Đêm khuya, mưa rất dữ dội.

Trạng thái tinh thần của mọi người trong phim trường căng như dây đàn vì mưa tự nhiên là theo ý trời.

Tuy đoàn phim có chuẩn bị mưa nhân tạo nhưng quay dưới cơn mưa tự nhiên vẫn tốt hơn nhiều.

Màn đêm đen kịt và lành lạnh.

Tống Linh Linh được rót cho ly trà gừng, cô đang ngồi một bên cầm kịch bản, đợi đến lúc diễn.

Giang Trục sắp xếp nhân viên khác, cố gắng diễn ba lần là qua.

Sau khi sắp xếp xong, anh đi đến chỗ Tống Linh Linh.

“Em sẵn sàng chưa?”

Tống Linh Linh ngước lên: “Dạ rồi.”

Giang Trục nhìn cô, nhỏ giọng bảo: “Đừng tự tạo áp lực cho mình, cơn mưa này lâu lắm, em cứ từ từ.”

Nghe thế, Tống Linh Linh cười tươi tắn: “Tôi biết rồi.”

Giang Trục thấy cô mỉm cười thì ánh mắt tối sầm: “Vậy vào vị trí đi.”

“Dạ.”

Tống Linh Linh muốn diễn cảnh cuối này một lần là qua.

Nhưng tiếc là cô làm chưa tới.

Cảm xúc chưa đạt nên Giang Trục yêu cầu cô quay lại.

Chỉnh đón một lúc, Tống Linh Linh lại quay dưới cơn mưa.

Cơn mưa này cực kỳ dữ dội, hạt mưa rơi xuống làm nước bắn tung tóe.

Khoảnh khắc máy quay lia đến cô, cô đã biến thành Tô Vãn.

Giang Trục nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát sự biến đổi cảm xúc của cô.

Tô Vãn không có Trần Dặc như cái xác không hồn. Nhưng tối nay, cô đã sống.

Bởi vì, cô muốn đi gặp Trần Dặc.

Tiếng mưa ào ào che lấp âm thanh lẩm bẩm của cô, mọi người có thể thấy rõ chỉ có đôi môi cô mấp máy.

Song đây là điều Giang Trục muốn, và cũng là những gì họ muốn thể hiện cho khán giả.

Nơi Tô Vãn ra đi là tại mộ phần của Trần Dặc.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi Trần Dặc qua đời.

Đôi mắt cô có thể nhìn thấy, đây là lần đầu tiên cô thấy bia mộ của Trần Dặc và thấy gương mặt sáng láng của anh.

Cô khắc ghi bóng hình của anh.

Ngày Tô Vãn lìa trần là ngày thứ 90 sau khi Trần Dặc qua đời.

Khi Giang Trục hô “QUA”, Tống Linh Linh vẫn không nhúc nhích.

Cô chậm chạp, cảm thấy mí mắt mình nặng trịch.

Mở mắt trong cơn mưa to rất khó, khoảnh khắc Tống Linh Linh cố gắng mở to mắt, cô thấy có bóng người bung cây dù đen từ xa chạy tới.

Chiếc dù đưa tới ngăn chặn làn mưa xối xả.

Tống Linh Linh ngửa mặt lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Trục.

Lâm Hạ ở gần đó định đi tới thì bắt gặp cảnh này, cô ấy dừng lại theo bản năng.

Nhân viên đoàn phim xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc.

Nhưng họ lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng.

“Đứng lên được không?” Giang Trục ngồi xổm trước mặt Tống Linh Linh, vươn tay ra trước mặt cô.

Tống Linh Linh giật mình, nhìn anh vươn tay ra rồi khẽ khàng ừ một tiếng: “Tôi đứng được.”

Nói đoạn, cô vịn Giang Trục để đứng lên.

Vừa đứng dậy, Giang Trục quay lại khỏi: “Khăn đâu?”

Lâm Hạ vội vàng đưa ra.

Giang Trục nhận lấy rồi đưa dù cho Tống Linh Linh, sau đó trùm chiếc khăn bự lên đầu cô.

“Lau khô trước đã.”

Khi nhận ra Giang Trục muốn lau cho mình, Tống Linh Linh căng thẳng, vội nói: “Đạo diễn Giang à, để tự tôi làm.”

Giang Trục khựng lại, anh cũng nhận ra ở đây không phù hợp lắm.

“Ừ.”

Anh dặn dò: “Em đi tắm rửa rồi thay quần áo đi, coi chừng cảm lạnh.”

Tống Linh Linh đáp lại anh.

Khi hai người đi đến bên kia, Giang Trục nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đẫm ý cười: “Tôi quên nói, mừng em đóng máy.”

Tống Linh Linh đối diện với đôi mắt anh, cô lắp bắp đáp: “Cảm ơn anh.”

Trường quay có chuẩn bị nước ấm.

Tuy không có phòng tắm nhưng Tống Linh Linh dội qua nước ấm rồi đi thay bộ đồ sạch, cả người trở nên khoan khoái.

Sau khi làm xong, Tống Linh Linh được gọi đến chụp ảnh dưới mái hiên.

Trời vẫn đang mưa, mọi người chỉ có thể chen chúc dưới mái lều để chụp hình đóng máy.

Lần đóng máy này, Tống Linh Linh lại nhận được bó hoa tươi như khi đóng máy ở Nam Thành.

Sự khác biệt duy nhất giữa hai bó hoa này là bó này lớn hơn bó lần trước.

Sau khi chụp xong, Tống Linh Linh đưa hoa cho Lâm Hạ, cô muốn đi vệ sinh.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô gặp người phụ trách sinh hoạt.

Tống Linh Linh nhớ tới việc mình luôn muốn cảm ơn anh ấy nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

“Nhà sản xuất Lâm.”

Ở đoàn phim, họ toàn xưng hô như thế.

Nhà sản xuất Lâm là người đàn ông trung niên, nghe thấy cô gọi bèn đáp lại ngay: “Linh Linh đấy à, gọi anh có chuyện gì không?”

Tống Linh Linh ngại ngùng cười: “Cũng không có gì ạ, em muốn cảm ơn anh thôi.”

Nhà sản xuất Lâm vẫn chưa hiểu cô nói gì, ù ù cạc cạc hỏi: “Cảm ơn chuyện gì cơ?”

“Là bó hoa khi đóng máy và phần cơm khi em bị thương hồi trước.” Tống Linh Linh trả lời.

Cô nhớ rõ, lần trước bị té cầu thang, anh chịu trách nhiệm sinh hoạt đã đặc biệt chọn bữa trưa thanh đạm cho cô, khác hẳn với những người khác.

Nhà sản xuất Lâm ngạc nhiên rồi cười bảo: “Đây đều là việc anh nên làm mà!”

Anh ấy cười và tiếp lời: “Chúc mừng em đóng máy, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác tiếp.”

Tống Linh Linh chau mày: “Dạ, em vẫn phải cảm ơn nhà sản xuất Lâm, em thích bó hoa lắm!”

Nhà sản xuất Lâm lên tiếng: “Anh biết, Trì Bân nói em vô cùng thích hai loại hoa kia nên bảo anh dù thế nào cũng phải đặt về.”

“...?”

Tống Linh Linh ngớ người: “Trì Bân ạ?”

“Đúng thế.” Nhà sản xuất Lâm buồn cười nhìn cô: “Là trợ lý của đạo diễn Giang đó, cậu ấy nói là đạo diễn Giang bảo cậu ấy nói với anh như thế.”

Tống Linh Linh sững sờ.

Cô không thể tin nổi nên phải xác nhận thêm lần nữa.

Nhà sản xuất Lâm vẫn gật đầu: “Em không biết ư? Hay là thật ra em không thích hai loại hoa kia?”

“Dạ không…” Tống Linh Linh hoàn hồn, đối diện với đôi mắt hoài nghi của nhà sản xuất, cô khẽ nói: “Em không biết.”

Song đúng thật là cô cực kỳ thích hai loại hoa kia.

***

Lời tác giả:

Từ Mãn: Đạo diễn Giang à, chuyện này không trách em được.

Giang Trục: Nhà sản xuất Lâm giúp tôi rồi.

Nhà sản xuất Lâm:?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi