CẢNH HỒN

Tô Ngôn hơi mất tự nhiên sờ lên vành tai mình, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.

Sau khi cô đi khỏi, khóe môi của Giang Ly hơi cong lên, dù trong lòng hai người đều biết rõ vừa rồi nếu không bị người khác cắt ngang thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được, nhưng trong lòng anh đã xác nhận được một số chuyện nên tâm trạng vô cùng tốt. Anh đi đến chỗ cửa ra vào: “Anh sẽ bàn bạc về tính khả thi của hành động liên hợp.”

Anh bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy hai người Thái Thành Tể và Hạng Dương đang nép vào góc tường sau cánh cửa, thuận theo khe hở lén nhìn vào.

“Nhìn gì đấy?” Anh mở miệng.

Tất nhiên âm thanh quen thuộc bất thình lình này đã dọa cho hai người kia giật nảy mình, sau khi giằng co một lúc cuối cùng cũng lần lượt đứng dậy. Thái Thành Tể cười ha hả: “Không nhìn gì cả, không nhìn gì cả, chúng tôi chẳng thấy gì hết.”

Hạng Dương vội vàng đưa tay thề: “Đội trưởng Giang, thật sự là tôi không thấy! Còn Thái Bao thì…”

Thái Thành Tể tay mắt lanh lẹ thúc cùi chỏ vào bụng anh ta, khiến Hạng Dương nhe răng trợn mặt khom người xuống.

Giang Ly hiếm khi bật cười, không hỏi tiếp nữa mà lướt qua họ, đi thẳng về phía thang máy.

Hai người đang chờ bị “phán quyết” lại bị bỏ lại tại chỗ đều trợn mắt nhìn, rất nhanh sau đó liền xô đẩy nhau vào văn phòng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì rồi trở về chỗ của mình. Chỉ là hai ánh mắt kia vẫn luôn giả vờ lơ đễnh nhìn về phía Tô Ngôn, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn nhau một chút, vẻ mắt như đã hiểu rõ.

Họ nghĩ chắc là da mặt nữ giới mỏng, cuối cùng sẽ không chịu nổi không khí kỳ quái này mà tự ra mặt giải thích một phen. Nhưng Tô Ngôn cũng đâu phải là một cô gái bình thường, không nói đến chuyện giữa cô và Giang Ly chẳng có gì cả, cho dù có gì đi nữa thì cô cũng không nghĩ đến chuyện giải thích với người khác. Thật ra sau chuyện ngoài ý muốn vừa rồi thì trong đầu cô đúng là suy nghĩ rất nhiều, thậm chí mạch suy nghĩ còn dần rõ ràng hơn. Ví dụ như hiện giờ lời đồn về mối quan hệ của cô và Giang Ly cũng không phải ít, tại sao cô chưa hề nghĩ tới chuyện giải thích, ví dụ như lúc ở Cục thành phố Cương Bắc rõ ràng cô có rất nhiều cơ hội để phủ nhận, nhưng tại sao lại không làm?

Có đúng là lười giải thích hay không thèm để ý đến không? Thật ra cũng không hẳn.

Cuối cùng Thái Thành Tể là người không giữ được bình tĩnh nữa, anh ta đứng dậy bước tới bên cạnh Tô Ngôn, không trực tiếp hỏi thẳng mà định lựa lời dẫn dắt: “Không ngờ Khuông Hoành Bình cũng là bị lừa bán, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là thật lòng với Khuông Nhạc Nhạc. Vừa rồi em và đội trưởng Giang không thấy đâu, cô bé khóc đến nghẹn ngào trong phòng quan sát đấy.”

“Đúng vậy, nhưng hai người nói xem, Khuông Nhạc Nhạc giờ phải đối diện tất cả thế nào đây?” Hạng Dương cũng lao tới.

Tô Ngôn nhún vai: “Bây giờ chúng ta chỉ có bằng chứng chứng minh đúng là tối đó Khuông Nhạc Nhạc đã ngồi trên xe của Khuông Hoành Bình từ Cương Bắc tới Nam Thành, còn lại đều không chứng minh được, dựa trên nguyên tắc mà nói thì không phải nghi phạm.”

“Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Lúc nãy em và đội trưởng Giang…” Thái Thành Tể ra sức nhướng mày, ánh mắt khát khao ám chỉ.

Hạng Dương cũng trợn tròn mắt, vươn cổ về phía trước như sợ sẽ bỏ lỡ tin gì đó.

“Tiếp theo là để Khuông Hoành Bình chuyển thành nhân chứng, vì trước khi anh ta mất tích vốn hộ khẩu là ở đây, như vậy chúng ta có thể tiếp nhận vụ án anh ta bị lừa bàn để tiến hành điều tra.” Tô Ngôn nói, mặc dù không thỏa mãn được lòng hiếu kì của họ nhưng đã thành công chuyển sự chú ý sang chuyện khác.

“Hai con buôn Hồng Trân Mai và Khuông Thành không phải đã chết rồi sao, đây còn không phải kết án à? … A…” Thái Thành Tể kéo dài giọng nói, đột nhiên bừng tỉnh: “Đội trưởng Giang chuẩn bị làm một vụ lớn à?”

“Chẳng lẽ là…” Mặc dù Hạng Dương có nghi vấn nhưng cũng biết dừng đúng lúc.

Tô Ngôn gật đầu: “Căn cứ vào lời khai vừa rồi của Khuông Hoành Bình thì nạn nhân cuối cùng của vợ chồng Hồng Trân Mai hiện vẫn chưa rõ tung tích, cô ấy và Tịch Huyên là nạn nhân và cũng là nhân chứng, hy vọng nhờ vào đó mà chúng ta có thể lùng ra được đường dây tiêu thụ của vợ chồng Hồng Trân Mai, cứu được càng nhiều nạn nhân càng tốt.”

“Chuyện này không liên quan tới Tinh Võng, dù sao chúng ta cũng không thể biết được hai người Hồng Trân Mai và Khuông Thành có đúng là đang làm việc cho Tinh Võng không. Vì vậy hiện tại cảnh sát chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ góc độ 2 kẻ buôn người bình thường để truy ra chân tướng, còn về việc kết quả thế nào, không ai biết được hết.”

“Có lý, có lý.” Thái Thành Tể và Hạng Dương đã hiểu, thậm chí còn hưng phấn xoa tay. “Tinh Võng” trong nhận thức của họ chắc chắn không đầy đủ như Tô Ngôn và Giang Ly, nhưng chỉ cần tiếp xúc với vụ án của Tịch Huyên lần trước cũng đủ khiến họ hãi hùng khiếp vía, vụ án khổng lồ phía sau không khỏi làm mọi người cảm thấy hơi… hưng phấn, nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào.

“Nhưng vừa này tôi thấy em và đội trưởng Giang…” Thái Thành Tể hưng phấn quay lại chủ đề ban đầu.

Không ngờ Tô Ngôn lại đột nhiên đứng dậy, lấy ba lô một bên rồi chen qua giữa hai người, đưa lưng về phía họ rồi tiêu sái vẫy tay: “Đi công tác nhiều ngày rồi, giờ vụ án cũng đã kết thúc nên lãnh đạ cho phép tôi về nhà nghỉ ngơi, hẹn gặp lại nhé.”

Thành công chạy thoát, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm sau đó lái xe về biệt thự nhà họ Tô, Tô Thế Minh không có ở nhà, hẳn là lại đi xã giao bàn chuyện làm ăn, còn Trịnh Tuệ đang ngồi cắm hoa trong phòng khách, thấy cô về cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Mẹ con hai người ngoài mặt vui vẻ trò chuyện với nhau vài câu, hình như từ lúc công ty nhà họ Tô tiến hành hợp với với nhà họ Giang thì Trịnh Tuệ cũng không còn quan tâm tới chuyện hôn nhân của cô nữa. Không cần đi xem mắt nữa, tâm trạng của mỗi người trong nhà đều hoàn toàn thoải mái, không khí hòa hợp rất mạnh mẽ.

Ngày hôm sau, Tô Ngôn hiếm khi ngủ thẳng tới buổi trưa mới dậy, tính ra cũng đã một thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt, cô phải thừa dịp này dưỡng lại sức. Sau khi xuống giường, cô tùy tiện đánh răng rửa mặt rồi buộc tóc lên, cứ như thế mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn ngọt ngào đi xuống lầu. Theo như trí nhớ cũ của cô thì khoảng thời gian này hẳn không có ai ở nhà, vì vậy cô vừa đi xuống lầu vừa cất giọng gọi: “Dì? Dì ơi? Sáng nay còn gì ăn…”

Khó khăn lắm mới bước xuống bậc thang cuối cùng, nhưng những lời chưa nói ra đã bị cảnh tượng trước mắt cô dội ngược trở lại. Trong phòng khách lớn như thế, Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ đều mặc quần áo trang trọng ngồi trên ghế sô pha, Giang Ly ở chính giữa nghiêng đầu nhìn cô, bên cạnh còn có La Lan và Giang Thành Văn đang hiếu kì nhìn về phía cô.

Cầu thang nằm ngay trước cửa phòng ăn, dì giúp việc trong nhà đang đứng đó bưng một đĩa trái cây, không ngừng nháy mắt với cô, tốc độ chớp mắt không chừng 2 phút nữa thì toàn bộ cơ mặt đều bị căng cứng cả.

Có ai nói cho cô biết tình huống hiện giờ là thế nào không? Không phải cô đang kiếm cớ, nhưng nhiều người như vậy trong phòng khách sao có thể yên tĩnh không phát ra chút âm thanh nào thế này?!

Tô Thế Minh cuối cùng cũng xoay người lại, nhíu mày, ngữ khí có chút không vui: “Sao giờ con mới xuống? Còn không nhanh đi thay đồ đi? Đúng là không có thể thống gì mà!”

La Lan vội vàng hoà giải: “Không phải Ngôn Ngôn cũng vừa mới công tác về sao? Tôi có nghe Tiểu Ly nhà chúng tôi nói rồi, cảnh sát hình sự thật sự quá vất vả rồi, phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu không làm sao chịu nổi được đúng không?”

Giang Thành Văn cũng liên tục gật đầu, biểu thị mình rất đồng ý với vợ.

Trịnh Tuệ đứng dậy bước nhanh đi tới cầu thang, kéo Tô Ngôn cùng lên lầu: “Nhanh nào, mau về phòng thay đồ đi con!”

“Nhưng mà, chẳng lẽ giờ mẹ không định giải thích cho con đây là chuyện gì sao?” Tô Ngôn không quan tâm tới việc bộ dạng mặc đồ ngủ này của mình bị người khác nhìn thấy, chỉ là bầu không khí vừa rồi khi cô xuống cũng hơi kỳ lạ rồi đúng không?

“Ai da… Chỉ là lúc nãy Tiểu Ly đến đây…”

“Tiểu Ly?” Cô không thể tin được, nhìn về phía Trịnh Tuệ, hết thảy những chuyện này là sao đây?”

“Ừm… Đội trưởng Giang, đội trưởng Giang.” Trịnh Tuệ vội vàng sửa lại, bà ta cũng không ngờ con gái lại bất mãn chỉ vì một cái danh xưng: “Bảo là trong Cục của các con có chuyện gì đó, có vẻ như muốn kết thúc ngày nghỉ sớm hơn, cậu ấy tiện đường nên đến đón con về Cục. Mẹ bảo cậu ấy lên gọi con đi, Tiểu Ly thì không chịu, nói mình đi trước rồi buổi chiều lại đến!”

“Sao có thể như vậy được, vì vậy mẹ mới bảo cậu ấy ở lại, đúng lúc hợp đồng nhà chúng ta và nhà họ Giang vừa ký xong mà vẫn chưa cùng nhau ăn một bữa cơm được. Mẹ nghĩ vợ chồng giám đốc Giang nhất định cũng nghĩ vậy, cả tháng trời không được gặp con mình, lần này xem như là một cơ hội tốt!”

“…”

Lúc Tô Ngôn lại xuống lầu thì tất cả mọi người đã vào phòng ăn chuẩn bị ăn cơm, cô và Giang Ly đều bày ra vẻ mặt cam chịu, nhẫn nhịn chuyện ba mẹ hai bên luôn miệng thân thiết gọi “Tiểu Ly” và “Ngôn Ngôn”. Nói thật thì lúc trước khi phát hiện mình đã rơi vào tay địch, cô cũng không luống cuống tay chân như bây giờ. Dù quân địch có dùng mọi thủ đoạn bức cung thế nào cô cũng có thể duy trì đầu óc tỉnh táo và ý chí kiên định, nhưng đối mặt với ánh mắt thi thoảng liếc sang nhìn mình của La Lan và Giang Thành Văn, trong nháy mắt cô đã trở nên mê man.

Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, có vẻ như Giang Ly đã nhận ra cô không được thoải mái cho lắm nên đã viện cớ trong Cục còn việc nên ra khỏi biệt thự nhà họ Tô.

Sau khi ngồi lên xe anh, cuối cùng Tô Ngôn cũng thở phào ra một hơi, cả người ngồi phịch xuống ghế phụ lái. Nhưng chỉ qua vài giây, rất nhanh cô đã khôi phục được tinh thần, ngước qua nhìn về phía Giang Ly đang khởi động xe: “Đội trưởng Giang, anh gấp gáp đến đón em như vậy, có phải là có tin tốt gì không?”

Giang Ly mỉm cười gật đầu, vừa đánh tay lái nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Tô vừa nói: “Hôm qua sau khi lãnh đạo Cục liên hệ với Cục thành phố Cương Bắc và Cục thành phố Lâm Sơn thì đã quyết định phê duyệt liên hợp hành động, vì nhân chứng chính Khuông Hoành Bình là ở chỗ chúng ta nên tạm thời sẽ do Cục thành phố Nam Thành dẫn đầu trong hành động lần này, thành phố Lâm Sơn và thành phố Cương Bắc sẽ tích cực phối hợp.”

Nói tới đây anh hơi dừng lại một chút, trầm ngâm một hồi rồi mới nói tiếp: “Giờ bọn Thái Bao và Hạng Dương đang tiếp tục thẩm vấn và hợp chỉnh lời khai chính xác của Khuông Hoành Bình, để xem có thể moi ra từ miệng anh ta manh mối nào nữa không, còn em và anh sẽ xuất phát đến thành phố Lâm Sơn, dù sao cũng có chứng cứ cho thấy Hồng Trân Mai đã dừng lại ở thành phố đó trong một thời gian.”

“Khi nào thì xuất phát?”

“Buổi chiều.” Giang Ly nói xong liền đạp chân ga, chiếc SUV màu đen lượn vài vòng cung trên đường, hòa vào dòng xe nhanh chóng chạy về hướng Cục thành phố Nam Thành.



Quả nhiên, buổi chiều Tô Ngôn, Giang Ly và thêm cả Đinh Khải Nhạc đã nhận được thông báo rồi lập tức khởi hành tới thành phố Lâm Sơn. Mặc dù Thái Thành Tể và Hạng Dương rất hâm mộ họ được đi công tác, nhưng hậu phương cũng cần có cảnh sát hình sự có kinh nghiệm ở lại, vì vậy chỉ có thể nén đau lòng mà đưa ba người xuống lầu, vẫy tay tạm biệt.

Thành phố Lâm Sơn xa hơn so với thành phố Cương Bắc rất nhiều, cũng may lúc này có thêm Đinh Khải Nhạc nên trên đường anh ta vẫn liên tục nói chuyện, cứ như thế thời gian cứ trôi đi. Cho đến sau nửa đêm, cuối cùng họ cũng ra khỏi đường cao tốc, xe vừa dừng ở cổng trạm thu phí đã thấy một chiếc xe cảnh sát đang đậu ven đường, trong đêm tối đèn báo hiệu phía trên lại càng chói mắt.

Giang Ly chạy xe tới cạnh xe cạnh sát, ba người cũng lần lượt xuống xe. Trên xe cảnh sát cũng lục tục có bốn người đi xuống, dẫn đầu là một người chưa đến 40 tuổi, chân tóc hơi hói khiến gương mặt hơi dài.

Người đó bước lên bắt tay với Giang Ly: “Đội trưởng Giang? Hoan nghênh, hoan nghênh!”

“Đội phó Tề, đúng là phiền anh quá, trễ thế này rồi còn ở đây chờ chúng tôi.” Sau khi nói xong, Giang Ly nghiêng người sang giới thiệu: “Vị này là đội phó đội chuyên án của Cục thành phố Lâm Sơn, anh ấy họ Tề, là người phụ trách cho hành động liên hợp lần này ở thành phố Lâm Sơn.”

Hai bên chào hỏi lẫn nhau một chút, ánh mắt Tô Ngôn lướt qua bốn người đối diện, cuối cùng dừng ở một nữ cảnh sát trẻ. Dáng vẻ cô ta rất ngọt ngào, nhìn chắc khoảng 25 26 tuổi, lúc nói chuyện hay mỉm cười đều hiện lên một lúm đồng tiền ở má phải, đôi mắt lấp lánh trong màn đêm. Dáng người yểu điệu, mảnh mai, đồng phục cảnh sát trên người cho thấy hẳn là cô ta không thường xuyên ra mặt làm việc, dưới chân còn mang giày da thống nhất với đồng phục.

“À, trước khi tôi đến đã sắp xếp khách sạn cho mọi người rồi, tiện thể cũng đặt cơm luôn, trên bàn ăn có thể trao đổi kỹ lại tình hình một chút, dù sao thời gian cũng là vàng bạc mà!” Tề Lượng đề nghị nên tất nhiên những người khác không có gì phản đối, thấy vậy anh ta liền vẫy tay: “Quách Lâm Duyệt, em ngồi xe đội trưởng Giang để dẫn đường nhé.”

“Vâng, đội phó Tề.” Nữ cảnh sát thanh thúy đáp lại rồi đi cùng với ba người về xe của Giang Ly.

Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Đinh Khải Nhạc, cô ta kéo cửa phụ lái ra rồi chui vào. Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn Giang Ly rồi lại nhìn Tô Ngôn bên cạnh, hai người này có vẻ như không có phản ứng gì, anh ta cũng nuốt lời chất vấn vào bụng lại. Để dẫn đường thì… có vẻ ngồi phía trước cũng tiện hơn đúng không?

Xe từ từ rời khỏi đường cao tốc, kiến trúc xung quanh cũng dần dần cao lên, hẳn là càng ngày càng gần trung tâm thành phố.

Quách Lâm Duyệt có vẻ như là một người rất cởi mở, từ lúc lên xe vẫn cố gắng nói chuyện với Giang Ly, trong lời nói tràn đầy giọng điệu ngưỡng mộ. Nhưng chuyện này cũng đúng, dù sao “lý lịch” của Giang Ly đúng là rất bắt mắt.

Đinh Khải Nhạc ngồi phía sau nhìn người đang cong miệng cười ở ghế phụ lái qua kính chiếu hậu, khẽ nhếch miệng, sau đó lại nhìn sang bên cạnh mình, thấy Tô Ngôn đang nhìn những ngọn đèn mờ ảo ngoài cửa sổ. Anh ta đảo mắt, nhích sang đụng cô rồi nhỏ giọng: “Này, Tô Ngôn, em gái này là bên kỹ thuật đúng không? Nhìn không giống như hay ra mặt.”

Tô Ngôn đáp lại, hơn nửa ngày sau mới dời mắt ra khỏi cửa sổ: “Nhìn quân hàm và cảnh hào thì là thực tập sinh, còn làm gì thì tôi không rõ.”

Nhưng Đinh Khải Nhạc lại không để ý đến chuyện này: “Thực tập sinh? Không phải chứ, đây là hành động liên hợp giữa 3 thành phố đó, thành phố Lâm Sơn sao có thể phái một thực tập sinh tới chứ, có phải là hơi… hời hợt rồi không?”

Tô Ngôn không có phản ứng gì mà chỉ hơi nhíu mày, định cúi đầu nghiên cứu sổ sách tiếp.

Đinh Khải Nhạc thấy thế thì chỉ tiếc không rèn được sắt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài rồi tựa vào lưng ghế khép mắt lại.

Sau khoảng hơn nửa tiếng, hai chiếc xe lần lượt đến một quán sủi cáo gần khách sạn họ ở tạm. Tô Ngôn đeo ba lô lên, ôm cuốn sổ vào ngực định bước lên nói gì đó với Giang Ly thì đã thấy nữ cảnh sát kia sải bước đến cạnh anh, nghiêng đầu tươi cười: “Đội trưởng Giang, chúng ta cùng vào nhé?”

Cô đứng tại chỗ, nhìn nụ cười của nữ cảnh sát kia rồi từ từ, từ từ nheo mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi