CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

– Nói đến lão khí hoành thu… Hoàng Nham nhiều hơn cậu hai tuổi. Nói đến tôi luyện…ôi, cậu chính là mài luyện mà ra. Trợ thủ của tôi giá có nhiều hơn mấy người giống cậu và Thẩm Băng Thanh thì tốt biết mấy. Lúc trước thật không ngờ cậu ấy lại cùng cậu đến chỗ xã Mãnh Tú…

Đỗ Long cười nói:

– Anh em tốt mà… Mạnh Hạo cũng rất khá đó thôi.

Hai người trên xe, bọn họ có thể nói chuyện thỏa thuê tùy thích. Nói đến trợ thủ đắc lực của mình, Hoàng Kiệt Hào bỗng mỉm cười nói:

– Mạnh Hạo cũng không tồi, có điều vẫn kém xa so với cậu. Lúc trước có cậu trấn thủ, tôi căn bản không phải để ý mấy chuyện phá án. Hiện tại vẫn phải thường xuyên chạy vạy một chút… Nếu nghi phạm có khả năng vẫn ẩn náu trong khu biệt thự, cậu nói xem tôi có cần phái người theo dõi xung quanh không?

Đỗ Long nói:

– Theo dõi thế nào? Kiểm tra tất cả những người điều khiển phương tiện ra vào sao? Đây có thể là khu ở của người địa vị cao quý, anh muốn bị trách mắng té tát à?

Hoàng Kiệt Hào cười khổ lắc đầu nói:

– Đúng vậy, tôi đúng là hồ đồ rồi… vậy tốt hơn là tôi về từ từ xem lại camera.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát nói:

– Tôi tìm vài người bám sát vài đoạn đường trọng yếu. Giả bộ tuần tra kiểm soát một chút cũng không tồi.

Hoàng Kiệt Hào cau mày nói:

– Liệu có đánh rắn động cỏ không?

Đỗ Long nói:

– Nếu kẻ trộm còn ở trong khu biệt thự, cho thấy bọn chúng vô cùng cẩn trọng. Nhìn thấy cảnh sát tuần tra, càng không tùy tiện mang đồ rời đi. Chúng sẽ nhẫn nại chờ thêm một khoảng thời gian, đến khi tuyệt đối an toàn. Còn nếu chúng vẫn chưa dời đi, thiết lập vài cái thẻ cá nhân chỉ khiến mấy tên trộm cười rụng răng. Từ đó thả lỏng cảnh giác, đây không phải một mũi tên trúng hai đích sao?

Hoàng Kiệt Hào cười khổ nói:

– Cậu luôn là người có lí, tôi nói không lại cậu, cứ làm theo cậu nói đi.

Đỗ Long dương dương tự đắc nói:

– Những gì tôi nói đều là chính xác. Anh đương nhiên nói không lại tôi. Đợi đến lúc đưa tôi ra một nơi hẻo lánh là được rồi.

Hoàng Kiệt Hào nhìn chiếc xe cảnh sát bám theo sau nói:

– Đàn em của cậu thì sao?

Đỗ Long rút di động ra, nói rằng:

– Tôi sẽ giao cho họn tìm làm vài việc…

Đỗ Long gọi điện đến Hoàng Nham, cho cậu ta vài cái tên, để Hoàng Nham đi thăm hỏi lần lượt. Hoàng Kiêt Hào nghe đến vài cái tên này không khỏi âm thầm chậc lưỡi. Hoàng Nham lại không hề biết mấy cái tên này nói lên điều gì, cậu ta không chút do dự nhận lời, tiếp nhận nhiệm vụ đầy khó khăn này.

– Cậu có biết đó là những người nào không

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Cậu để cho kẻ ngớ ngẩn đó điều tra mấy người này, không phải là hại cậu ta sao?

Đỗ Long cười nói:

– Có vài chuyện phải cần đến kẻ ngốc nghếch đi làm. Yên tâm, cậu ta cũng không phải người ngu ngốc, không làm hỏng chuyện đâu, không phải tôi nói rồi sao? Cậu ta cần được tôi luyện thêm.

Hoàng Kiệt Hào không cho là đúng bĩu môi nói:

– Cậu để cậu ta đi điều tra mấy người này, lẽ nào họ có vấn đề?

Đỗ Long nói:

– Hiện tại chỉ cần có nghi phạm thì đều phải điều tra. Dựa theo lời nói của Vương Đạt Đào, mấy người này đều có hiềm nghi. Bọn họ từng mong muốn mãnh liệt có được một trong những món đồ cổ bị mất. Vương Đạt Đào kiên quyết không bán khiến họ rất thất vọng, tìm tòi một chút cũng rất hay.

Đóng cửa

Đóng cửa

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Đương nhiên phải điều tra rồi. Hiện tại bất kể manh mối gì cũng đều phải xem xét, huống hồ những nghi phạm khá rõ ràng này… Hoàng Nham liệu có ổn không, hay là tôi đi cùng cậu ta? Đây có thể là đầu mối quan trọng, không thể để cậu ấy làm hỏng được.

Đỗ Long cười nói:

– Là anh không muốn đi xem mấy cái băng hình nhàm chán hơn nữa cơ hội có kết quả là không cao đó chứ gì… anh muốn đi thì tùy anh. Có cơ hội giúp tôi cứu cậu ta… cho tôi xuống chỗ giao lộ đằng trước đi.

Hoàng Kiệt Hào thả Đỗ Long xuống, lái xe phóng sự ngay phía sau là Lưu Đức Phức. Đỗ Long vẫy tay với y, Lưu Đức Phức đến gần trước Đỗ Long mới dừng xe. Sau khi lên xe Đỗ Long nói:

– Cậu tùy ý hóng gió vài vòng đi, Ỷ Huyên, cô thật sự bám riết không tha tôi à. Rất tiếc bây giờ tôi không có thời gian tiếp nhận chất vấn của cô.

Hàn Ỷ Huyên cười nói:

– Chẳng còn cách nào, chương trình tối nay sắp lên sóng rồi. Vài mẩu phóng sự về mấy vụ án trong thành phố Song Môn, tôi nghĩ rằng bấy nhiêu chưa đủ hoàn thiện. vẫn cần anh trả lời vài vấn đề khúc mắc của tôi.

Đỗ Long cười nói:

– Sáng sớm hôm qua Giám đốc sở Trì trong mục tin tức không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Vẫn còn điều gì chưa hoàn thiện chứ?

Hàn Ỷ Huyên xì mũi nói:

– Mấy cái lời đường hoàng ấy có quỷ mới tin. Tôi cần một chút hàng khô, hàng thật, nếu không thì chương trình sẽ nhạt nhẽo chẳng có vị gì.

Đỗ Long nói:

– Vấn đề là cô liệu trước rồi, tôi thì phiền toái. Mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và cô khá thân thiết. Chương mục 1297 phát sóng không biết sẽ có phản ứng dây chuyền như thế nào nữa.

Đỗ Long nhanh chóng biến mất trong đám người. Một lát sau hắn đã ở trên một chiếc minibus khác. Trong xe ngoài mấy người phổ thông trung niên lái xe ra còn có tiểu quỷ tinh linh Cổ Nguyệt Hồ.

Thần khí của Cổ Nguyệt Hồ thua xa cô tuần trước. Không còn bắt gặp nụ cười thường thấy trên khuôn mặt cô. Không cách nào che dấu sự mệt mỏi len lỏi trong ánh mắt.

Đỗ Long cười nói:

– Sao vậy? Chị cả trong người không khỏe à? Mới có một tuần không gặp, sao cô mệt mỏi đến mức này?

Ánh mắt Cổ Nguyệt Hồ nóng bừng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng bình tĩnh nói:

– Tiểu Tam Tử sắp không xong rồi…

Tiểu Tam Tử cũng đã từng trộm đồ của Đỗ Long. Cuối cùng bị Cổ Dật Phi mang đi thu nạp làm đệ tử Quan Môn. Tuần trước vì hắn nhớ nhà sốt ruột, đi tìm đám côn đồ năm xưa hỏi tung tích người thân. Cuối cùng bị đánh đến thân tàn ma dại, đỗ Long rõ ràng đã cứu sống cậu ta, sao lại không xong rồi?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi