CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Chạng vạng, Tống Trì hồi phủ mang theo bản thảo của Tống Tương về giao cho Ngu Ninh Sơ để ngày mai nàng trả lại cho muội muội.
Hôm nay, Tống Trì chạy tới Phủ Công Chúa làm hỏng chuyện tốt của nàng nên đêm nay Tống Tương lại không tới dùng cơm.
Ngu Ninh Sơ thấy bọn họ như vậy mà đau cả đầu, nàng nhìn bản thảo kia nói: “Đây là A Tương nhờ tiểu Từ đại nhân xem giúp, sao nó lại ở trong tay huynh?”
Tống Trì liền nói chuyện xảy ra ban ngày.
Ngu Ninh Sơ: “A Tương vốn đang giận huynh mà huynh còn đến lấy bản thảo trong tay tiểu Từ đại nhân về.

Huynh đây không phải là thêm dầu vào lửa sao?”
Tống Trì tự có lý do của mình: “Nếu Từ Giản bảo quản không chu toàn để bản thảo bị lộ ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh của A Tương, Từ phủ đông người như vậy ta không yên tâm.”
Ngu Ninh Sơ thấy hắn yêu thương muội muội như vậy nhất thời trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, nàng vừa kính nể hắn là ca ca có trách nhiệm vừa hâm mộ A Tương có một người ca ca tốt như vậy nhưng nàng lại tức giận chuyện lúc trước Tống Trì khi dễ với nàng nên căm giận nói: “Điện Hạ đây là lo lắng A Tương còn chưa thành thân mà đã tiếp xúc riêng với tiểu Từ đại nhân.”
Tống Trì nhìn hàm răng trắng nhỏ của nàng, hắn cảm thấy nàng đang muốn cắn hắn, lời châm chọc trong câu vừa rồi cho dù hắn nhắm mắt cũng có thể nghe ra được.
“A Tương đã tính nợ cũ với ta một lần, đến muội cũng tính sổ với ta nữa đúng không?” Tống Trì đi đến bên cạnh Ngu Ninh Sơ, trước khi nàng chạy trốn bắt người vào trong ngực.
Ngu Ninh Sơ giẫm lên chân hắn.
Tống Trì cười ôm người lên vừa đi vào nội thất vừa thấp giọng nói: “Thật ra ta rất ghen tị với Từ Giản, dựa vào cái gì ta đưa này đưa nọ cho muội đều bị muội trả lại mà hắn lại có thể lấy đồ của A Tương một cách dễ dàng như vậy chứ? A Vu chẳng lẽ quên mất vì nhặt lại cái vòng kia mà suýt chút nữa ta bị các muội coi như kẻ điên sao?”
Ngu Ninh Sơ đang giãy dụa nhất thời nhớ lại lúc ở Thẩm gia, Tống Trì bất chấp rét lạnh nhảy vào trong hố băng.
Tuy rằng đó là hắn tự làm tự chịu nhưng bây giờ nghĩ lại Ngu Ninh Sơ khó tránh khỏi đau lòng cho hắn, đó là hố băng đấy.
“Còn nhớ lúc ở Dương Châu ta cực khổ đi hái dâu dại cho muội, muội lại chia cho Hạnh Hoa ăn.” Tống Trì đè nàng lên giường bắt đầu tính sổ với nàng.
Ngu Ninh Sơ đâu thể không biết xấu hổ mà nói thật ra nàng cũng ăn dâu hắn hái.
“Nếu như khi đó ta không lạt mềm buộc chặt thì chỉ sợ cây trâm năm ngoái ta tặng muội muội cũng sẽ trả lại cho ta đúng không?”

Ngu Ninh Sơ kinh hãi nói: “Khi đó huynh nói muốn cùng ta đoạn tuyệt chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi sao?”
Tống Trì cười: “Đương nhiên, cô nương mà ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng thì làm sao nỡ buông tay được?”
Ngu Ninh Sơ còn muốn hỏi lại bị hắn thuần thục lừa cho qua.
Vô luận là loại cảm xúc gì thì trong lúc hai người cọ xát đều sẽ bị ném ra sau đầu, chờ đến lúc cuối cùng nàng dựa vào trong ngực hắn để hồi phục thì Ngu Ninh Sơ đã lười tính sổ cũ với hắn nữa rồi.
“Huynh đi gặp tiểu Từ đại nhân nói gì thế? Huynh không thể nào chỉ yêu cầu hắn trả lại bản thảo thôi đúng không?”
“Ta bảo hắn trở về thương lượng với người nhà, nếu Từ đại nhân Từ phu nhân đều tán thành hắn vào phủ Công Chúa làm Phò Mã thì hắn có thể đến tìm ta cầu thân.”
Ngu Ninh Sơ nghĩ Từ đại nhân có bốn nhi tử, giao ra một người để làm Phò Mã chắc vẫn có thể được.
“Bản thảo sách của A Tương vẫn nên để chỗ của muội trước đi, chờ Từ gia đến cầu hôn muội sẽ trả lại A Tương, lúc đó A Tương cao hứng sẽ không oán huynh nữa đâu.”
Tống Trì cười, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Đại tẩu như muội cũng giảo hoạt thật.”
Ngu Ninh Sơ trừng mắt nhìn hắn nói: “Muội làm vậy còn không phải vì huynh sao, muội cũng đâu phải là người chọc A Tương giận đâu.”
Tống Trì lại đè lên hôn nàng một trận.
Ngu Ninh Sơ: “Huynh lại phát điên cái gì nữa, chúng ta phải ăn cơm tối rồi!”
Tống Trì lại hôn lên mặt nàng nhìn nàng nói: “Ta đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi đến ngày muội chịu suy nghĩ cho ta.”
Ngu Ninh Sơ bị lời này đánh vào trong lòng mềm nhũn.
Mấy năm nay Tống Trì quả thật sống không dễ dàng, vừa muốn mưu tính đại sự vừa phải nghĩ biện pháp không cho nàng gả cho người khác, mà nàng lại vẫn luôn lạnh lùng với hắn.
Nếu đổi lại là người khác có thể hắn đã sớm buông tay nàng để tìm một nữ tử khác nguyện ý cho hắn sắc mặt tốt.
“Dù lúc ấy muội không thích huynh thì huynh cũng không nghĩ đến buông tay sao?” Ngu Ninh Sơ vuốt v e khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hắn có ngốc không cơ chứ, người như hắn thì làm gì có chuyện thiếu nữ nhân được chứ.
Tống Trì nắm lấy tay nàng hôn từ đầu ngón tay đến mu bàn tay nói: “Muội như thế nào ta cũng thích, chỉ cần được gặp muội thì dù bị muội mắng ta cũng thấy cao hứng.


Vậy nên làm sao ta có thể buông tha cho muội được.”
Ngu Ninh Sơ không tin: “Cái đêm muội nhảy sông huynh cũng cao hứng sao?”
Tống Trì đột nhiên cắn nàng một cái, ánh mắt nặng nề nhìn lại: “Đêm đó ta bị muội làm tức chết rồi còn lo cao hứng hay tức giận gì được nữa.”
Ngu Ninh Sơ nhớ rõ ánh mắt đỏ bừng của hắn lúc đó.
“Sau này muội không được làm chuyện ngu ngốc nữa.” Tống Trì đẩy một sợi tóc dính vào má nàng ra, giọng nói còn mang vài phần sợ hãi.
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu hai tay vòng qua thắt lưng hắn.
Nàng đã từng cho rằng mình chẳng có gì nên mới liều mình giữ gìn khí tiết.

Bây giờ nghĩ lại mới biết ngay từ đầu hắn đã thật tâm với nàng, nàng đã gặp được nam nhân đối với nàng tốt nhất trên đời từ rất lâu rồi.
Ngày hai mươi tháng Tám, Hưu Mộc.
Buổi sáng, Ngu Ninh Sơ đang nói chuyện với Tống Tương thì bà mối của Từ phủ đến.

Tống Trì nhận được tin tức phái nha hoàn đến mời Ngu Ninh Sơ đi qua gặp mặt bà mối.
Tống Tương giật mình nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh cười nàng: “Điện Hạ đã dùng gậy đánh uyên ương rồi, nếu tiểu Từ đại nhân còn không đến cầu thân thì chỉ sợ muội không ngủ được mất.”
Tống Tương vừa vui vừa xấu hổ, cậy mạnh nói: “Ai mượn huynh ấy xen vào việc của người khác, muội cũng không muốn gả cho hắn sớm như vậy.”
Nàng còn muốn trêu đùa Từ Giản nhiều hơn, xem đến khi nào Từ Giản mới biết được tâm ý của nàng.
Ngu Ninh Sơ bắt được sơ hở trong lời nói của nàng: “Không muốn gả sớm như vậy tức muội đã nghĩ đến chuyện gả đi rồi đúng không? Vậy tốt quá, ta và Điện Hạ sẽ trực tiếp đáp ứng bà mối luôn không cần hỏi lại muội nữa.”
Tống Tương ảo não chính mình lỡ lời chạy đi.

Ngu Ninh Sơ dẫn nha hoàn đến tiền viện.

Tống Trì nhìn thấy nàng mới bảo A Cẩn đi mời bà mối Từ gia vào.
Sau đó hai bên làm một số thủ tục theo thông lệ.

Đợi bà mối rời đi, Tống Trì nói với Ngu Ninh Sơ: “Muội đi qua nói chuyện với A Tương đi, ta tiến Cung một chuyến thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu, nàng còn phải giải quyết hậu quả thay cho Tống Trì, đó là trả lại bản thảo cho Tống Tương.
Trong cung.
Hôm nay là ngày hưu mộc, Chiêu Nguyên Đế còn đang xem lại các tấu chương cũ của Chính Đức Đê khi còn tại vị.

Chính Đức Đế là hôn quân, Hàn Quốc Cữu xử lý chính sự đều là qua loa lấy lệ.

Chiêu Nguyên Đế lo lắng có một số việc không xử lý tốt để lại tai họa ngầm.
Khi Tống Trì bước vào Ngự Thư Phòng, Chiêu Nguyên Đế còn đang xem tấu chương.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, Tống Trì lại thấy trên đầu Chiêu Nguyên Đế có mấy sợi tóc bạc.
Chiêu Nguyên Đế mới hơn bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên mà lại có tóc bạc!
Tống Trì âm thầm kinh hãi, hắn lại tiếp tục quan sát thật kỹ mặt của Chiêu Nguyên Đế phát hiện so với lúc mới vào Kinh năm ngoái Chiêu Nguyên Đế gầy và già đi rất nhiều.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì hắn cảm thấy mọi chuyện không có gì kỳ quái.

Chính Đức Đế chỉ lo hưởng thụ mà lơ là chính sự còn Chiêu Nguyên Đế lại là người cần cù siêng năng, hận không thể đem tất cả thời gian ngoài lúc ngủ đều dùng cho quốc gia đại sự.


Đừng nói hắn đã hơn bốn mươi tuổi, cho dù để Tống Trì tới làm thì hắn cũng không thể nào cần cù siêng năng quanh năm suốt tháng như vậy được.
“Bá phụ, tấu chương xem thế nào cũng không hết, người cũng nên chú ý nghỉ ngơi bảo trọng long thể đi ạ.”
Thấy Chiêu Nguyên Đế buông tấu chương xuống, Tống Trì mở miệng khuyên nhủ.
Chiêu Nguyên Đế cười cười đứng dậy rời khỏi long ỷ đi tới trước cửa sổ, vừa nhẹ nhàng xoay xoay cánh tay nhức mỏi vừa trêu ghẹo nói: “Khó có được ngày hưu mộc, ngươi không ở nhà bồi kiều thê mà vào Cung làm gì?
Tống Trì cười nói: “Hôm nay có người đến cửa cầu thân A Tương nên con muốn nhờ Bá phụ hỗ trợ xem xét ạ.
Chiêu Nguyên Đế lập tức lấy lại tinh thần, xoay người hỏi hắn: “Là ai?”
Tống Trì nói: “Từ Giản, nhi tử Công Bộ Thượng Thư Từ Nhân.

Nói ra thì quả thật rất trùng hợp, phủ đệ đầu tiên sau khi Từ Giản thăng quan phụ trách giám sát xây dựng chính là Phủ Công Chúa mà ngài ban cho A Tương.

Mấy ngày trước Trung Thu, A Tương đi dạo ở Phủ Công Chúa nhìn thấy Từ Giản bị chó hoang đuổi theo nên ra tay cứu giúp, vì vậy mà hai người cũng kết nên lương duyên.”
Chiêu Nguyên Đế ho khụ: “Từ Giản này ngay cả một con chó hoang cũng sợ còn phải để A Tương ra tay cứu giúp?”
Tống Trì: “Con cũng bất mãn điểm này của hắn nhưng A Tương đã sớm bị sách của Vong Trần tiên sinh mê hoặc nên vừa biết Từ Giản chính là Vong Trần tiên sinh thì muội ấy nhìn hắn chỗ nào cũng thấy thuận mắt.”
Hai phụ tử Từ Nhân, Từ Giản vụng trộm làm cái gì Chiêu Nguyên Đế đã sớm biết, hắn cũng thưởng thức tài hoa và hiếu tâm của Từ Giản, nếu không đã không đề bạt hắn.
Một người biết viết sách một người thích đọc sách, lại có duyên phận mỹ nhân cứu thư sinh quả thực là ông trời tác hợp.
“Nếu A Tương thích thì sáng mai lâm triều Trẫm sẽ tứ hôn cho bọn họ.” Chiêu Nguyên Đế tâm tình sung sướng nói: “Từ Giản này khá thật, Trẫm bảo hắn xây Phủ Công Chúa cho A Tương cuối cùng lại thành hắn tự xây nhà cho mình.”
Tống Trì nói: “Tính như vậy thì Từ Giản chính là Phò Mã do ngài ban cho A Tương, ngài chính là người mai mối rồi.”
Chiêu Nguyên Đế liền cười ra tiếng.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi