CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Đứng trên tầng cao nhất của Triêu Nguyệt như thể dẫm lên toàn bộ kinh thành.

Mặt trăng sáng mọc từ phía đông hiện ra một màu đỏ vàng rực rỡ, phía trên in rõ vài chấm đen không biết là cung trăng nguy nga hay cây thần nguyệt quế.
“Bên kia là hoàng thành.”Thẩm Dật chỉ về dãy cung điện chồng chéo lên nhau hướng tây bắc.
Khắp thiên hạ này ai không muốn chiêm ngưỡng hoàng cung chứ?
Ngu Ninh Sơ bất định nhìn về phía bên đó.
“Thực ra ở trong cung không vui chút nào.” Tống Tương đi tới, tựa eo vào lan can nói nhỏ với Ngu Ninh Sơ:” Trong cung có rất nhiều quy củ, ngự hoa viên cũng nhỏ nếu không phải bị triệu kiến tỷ cũng chả muốn vào đó.”
Thẩm Dật nói:” Thân trong phúc mà không biết hưởng, như thường dân bọn ta muốn vào đó cũng chẳng có cơ hội ấy.”
Tống Tương, “Huynh đường đường là công tử Hầu phủ, giả vờ làm thường dân?”
Thẩm Dật cười nói:” Tóm lại không bằng Quận chúa tôn quý.”
Tống Tương cười một tiếng, ngửa đầu ngắm lồ ng đèn treo trên cao.
Ngu Ninh Sơ cũng ngửa đầu nhìn theo nhưng vừa cử động gió liền thổi đến, mũ trùm đầu lại rơi ra.
Nàng theo bản năng muốn đội lại nhưng Tống Tương đè tay nàng, nói: “Đừng đội, nói chuyện cũng bất tiện, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.”
Trừ bốn người bọn họ, tầng trên cùng chỉ có một vài dân chúng bình thường, lúc sớm khi lên lầu họ đều đem địa điểm thích hợp ngắm cảnh nhượng lại , trừ hai đứa trẻ thì đa phần người lớn đều không nhòm ngó qua bên này.
Ngu Ninh Sơ quay đầu nhìn quanh thấy quả thực là vậy.
“Pháo hoa còn chưa bắn, chúng ta đi đoán đố đèn đi.” Tống Tương chỉ hoa đèn trên đỉnh đầu.
Đèn lồ ng vẽ một bức tranh núi non trùng điệp, một đàn chim nhạn bay lượn giữa những đám mây, miêu tả câu ” Gió đi rồi lại tới, nhạn chao nghiêng trên đỉnh “, đoán vật.
Tống Tương sờ cằm, nhìn chữ rồi lại vẽ ra mà mãi không giải nổi.

Ngu Ninh Sơ thấy vậy cũng giả vờ suy tư.
“Mọi người ai đoán được?” Một lát sau, Tống Tương từ bỏ nhìn ba người.
Ngu Ninh Sơ tiếc nuối lắc đầu.

Thẩm Dật nhìn về phía Tống Trì.

Tống Trì đã có câu trả lời, chỉ vào khóm hoa trên đỉnh núi nói :” Đáp án chính là đây.”

” Phượng tiên hoa?” Tống Tương lẩm bẩm nói, rồi liên tưởng đến đề mục rốt cuộc cũng hiểu, khuôn mặt từ nghi hoặc sang cao hứng.
Tống Trì nói cười nói:” Đề đơn giản như vậy, chỉ là do muội lười đọc sách nên mới không đoán ra.”
Ngu Ninh Sơ lông mi khẽ rung động, chột dạ không rõ Tống Trì đang chế nhạo muội muội hay nhìn ra nàng giả bộ hồ đồ.
Có thể do nàng kiêng kị dung mạo của Tống Trì, lo rằng chỉ cần mình liếc nhìn một chút cũng khiến người ta hiểu thành có động cơ cho nên dù câu nói của Tống Trì hơi đả động đến mình nàng vẫn làm như không hiểu, quay ra hỏi Thẩm Dật:”Biểu ca, biểu tỷ nói rằng đoán trúng đố đèn sẽ được thưởng là đoán cái này à?”
Thẩm Dật cười nói:” Dĩ nhiên không phải, đợi sau khi hoàng thành bắn pháo hoa sẽ có tăng nhân mang theo một chiếc đèn lồ ng đi lên.

Đó mới thực là câu đố, độ khó gia tăng từ lầu một đến lầu năm.

Nghe nói tầng của chúng ta là khó nhất, không phải năm nào cũng có người đoán được, nếu năm nay không trúng phần thưởng sẽ cộng dồn sang năm tiếp theo để tặng thưởng cho người thắng cuộc.”
Ngu Ninh Sơ đã hiểu.
Tống Tương hiếu kỳ nói:” Không biết tình hình năm ngoái thế nào.”
Thẩm Dật cũng không biết, miếu Quan âm chuẩn bị lễ vật cũng không tính là sang quý nên những nhà giàu thường không để ý chút quà nhỏ này
Phía dưới lan can có hàng ghế dài, Tống Tương lôi kéo Ngu Ninh Sơ ngồi xuống đó cười nói vui vẻ để giết thì giờ:” A Vu, lần này muội ở lại kinh thành bao lâu? Kỳ thật mùa thu và đông ở kinh thành quá lạnh, khắp nơi trơ trọi, cảnh sắc mùa xuân mới thực sự đẹp.”
Ngu Ninh Sơ mắt nhìn biểu ca, nói.” Có thể sẽ ở một thời gian ngắn, cụ thể phải xem ý của cữu phụ, cữu mẫu.”
Thẩm Dật cũng phối hợp nói:” Mẫu thân ta không ngại khó nhọc đi đến tận Dương Châu đón muội thì chí ít cũng phải giữ muội ở lại tầm nửa năm, một năm.”
Việc bị phụ thân và kế mẫu ép gả cho một lão già gần năm mươi tuổi cũng chẳng phải chuyện hay ho, nếu có thể Thẩm Dật cũng không muốn cho người ngoài biết lý do chân chính biểu muội tới kinh thành.

Mà không chỉ hắn, trên dưới Hầu phủ đều nhất trí giấu diếm việc này không để lọt ra bên ngoài, kể cả việc cô mẫu năm đó trừ phi người quá ngu xuẩn mới dám khoa trương nói ra ngoài, vạch trần điểm yếu của Hầu phủ.
Tống Tương hiển nhiên cũng không hiếu kỳ việc tại sao Ngu Ninh Sơ lại đến kinh thành, chỉ rất vui mừng khi Ngu Ninh Sơ có thể nán lại đây thật lâu.
“Như vậy thật tốt, về sau chúng ta càng có thêm bạn để chơi.”
Nhìn đôi mắt trong vắt của Tống Tương, Ngu Ninh Sơ khẽ thở phào, dù sao được người ta yêu thích vẫn tốt hơn để người ghét.
Tống Trì đứng cạnh Tống Tương nhưng quay mặt ra ngoài, như tiên nhân không dính chuyện phàm tục cũng chẳng rõ đang nghĩ gì.
Triêu Nguyệt lâu mở cửa cũng căn cứ vào thời gian bắn pháo hoa của hoàng thành vậy nên đợi không lâu lắm thì một tia sáng gào thét bay lên không trung thắp sáng màn đêm xung quanh.
Ngu Ninh Sơ đứng lên thấy những đóa pháo hoa tranh đua nhau nở, có những vệt sáng tỏa ra bốn phía, có chùm tạo thành hình bốn Thụy thú long, phượng, hổ, mã, cứ một đóa tắt lại có một đóa khác lóe lên.

Thắp sáng màn đêm rồi lại im lặng tan biến vào bóng tối, mấy lần luân hồi như vậy.
Gió không lạnh, Ngu Ninh Sơ vô thức tựa vào lan can ngây ngốc ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ này.

Ban đầu, nàng chỉ thấy rung động vì pháo hoa quá đẹp nhưng sau khi ngắm nhìn không biết vì điều gì, nàng lại nhớ đến mẫu thân.
Mẫu thân lúc nhỏ có phải thường xuyên ngắm pháo hoa hoàng thành? Năm mẫu thân mười bốn mười lăm tuổi có phải cũng cùng đám huynh muội tỷ đệ tụ tập du ngoạn khắp phố phường nơi đây?
Nàng không nhớ Dương Châu bởi vì Dương Châu không cho nàng cảm giác của gia đình, nhưng mẫu thân thì sao? Kinh thành mới là nhà của bà, có Tô di nương thương yêu, có cữu cữu bảo vệ nhưng khi bị ép rời kinh gả cho một nam nhân mình không yêu, mẫu thân cảm thấy thế nào? Trước khi bạo bệnh nhắm mắt xuôi tay, mẫu thân có muốn quay lại kinh thành, một lần nữa nhìn ngắm pháo hoa ?
Nghĩ đi nghĩ lại, người đã không còn cơ hội như vậy.
Ai ai đều khen ngợi mỹ mạo của bà thế nhưng xinh đẹp như vậy cũng như chùm pháo hoa rồi đột nhiên biến mất.
Ngu Ninh Sơ bỗng trùm lại mũ, bàn tay lặng lẽ đảo qua nơi khóe mắt.
Pháo hoa bắn liên tục trong hai khắc đồng hồ, ánh sáng chói lọi cuối cùng cũng chấm dứt chỉ lưu lại giữa không trung làn khói trắng mờ ảo bị gió đêm thổi phiêu đãng.
“Thật đẹp, mai cũng bắn tiếp sao?”
“Có nhưng chưa chắc chúng ta đã được chọn trúng.”
Những người khách hành hương bắt đầu trò chuyện, Thẩm Dật cười hỏi Ngu Ninh Sơ:” Đêm mai có muốn đến nữa không?”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu:” Ngắm một lần là đủ rồi, ngai mai muội sẽ đi xem hí kịch cũng cữu mẫu.”
Tết Trung thu Hầu phủ thường mời gánh hát tới diễn hí kịch.
Lúc này, bên dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào náo động, không bao lâu, hai vị tăng nhân một người cầm đèn một người bưng khay đi tới.
Phần đố đèn mà khách hành hương mong đợi đã bắt đầu.
Tăng nhân cầm khay trước hết mở lụa phủ ra, trên khay tre ở mâm có bày một đôi Kỳ Lân, một kim một ngọc.

Kỳ Lân không lớn chỉ bằng nắm bàn tay nhưng chạm trổ tinh xảo giống như đúc, có thể coi là hoàn mỹ.
Tăng nhân cầm đèn nói:” Kim Kỳ lân là lễ vật năm ngoái của lầu này, đáng tiếc không có thí chủ nào đoán trúng , năm nay lại chuẩn bị thêm một con ngọc Kỳ Lân.

Hi vọng hai con Kỳ Lân đêm nay sẽ gặp được người hữu duyên.”
Kim và ngọc đều là những chất liệu quý giá, tựa hồ khiến toàn bộ dân thường đều phải sáng mắt.
Tăng nhân treo đèn lồ ng ở trung tâm lầu, đèn có tám mặt, mỗi mặt vẽ câu đố y hệt nhau.
Thị lực của Ngu Ninh Sơ vốn tốt nên nhìn rõ đề mục.
“Trong bờ đê hình vuông có cái ao hình tròn, nước lạnh trong vắt bỗng nhiên trâu đen đến tắm chớp mắt biến thành vũng đen.” Đoán một vật
Minh hoạ chính là bức hoạ trâu đen tắm trong ao.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy có phải đề mục này quá đơn giản hay không thì bỗng nhiên chú ý đến dân chúng bình thường đều đang nhíu mày lắc đầu, sau mới kịp phản ứng, loại hình bốc thăm ngẫu nhiên hương khách thì số người có học như giác lân long phượng, thậm chí có những người không biết chữ vậy nên mới khó đoán trúng.

Có vị phụ nhân áo vải dắt theo đứa bé gái năn sáu tuổi, ánh mắt nàng khao khát dán chặt vào con ngọc Kỳ lân nhưng vì không biết giải đố nên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Bé gái không biết nương của mình đang sốt ruột chỉ nghiêng đầu nhìn theo hướng hoàng thành, ngây thơ hồn nhiên đợi những đám pháo hoa một lần nữa hiện ra.
Ngu Ninh Sơ đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, nói với hai người tăng nhân:
“Là nghiên mực.”
“Nghiên mực!”
Khi Ngu Ninh Sơ nói ra đáp án thì cùng lúc đó cũng có một người đàn ông lớn tiếng kêu lên, giọng rất to át hết tiếng Ngu Ninh Sơ, hơn nữa tựa như biết Ngu Ninh Sơ định tranh đoạt phần thưởng người nọ còn hung tợn trợn mắt về phía nàng ra chiều muốn uy hiếp.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng dựa vào biểu ca.
Thẩm Dật bảo vệ biểu muội mắt lạnh trừng lại, dung mạo hắn tuấn nhã không hung thần ác sát giống đối phương nhưng có khí thế lẫm liệt bất khả xâm phạm đè bẹp người kia.
Người đàn ông tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân áo vải, bên cạnh là một phụ nhân ăn mặc kiểu thiếu nữ.
Đoán được đám người Thẩm Dật có chút lai lịch, người đàn ông thoáng thu hồi biểu cảm đi về phía tăng nhân nói:” Ta đoán trúng trước, tất cả tiền thưởng đều là của ta.”
Tăng nhân công bằng nói:” Hai vị thí chủ đồng thời lên tiếng, phần thưởng theo lý phải chia đều.”
Thẩm Dật nhìn về phía biểu muội, Ngu Ninh Sơ gật đầu một cái.

Hai con kỳ lân, chỉ cần một con cũng đủ cho mẹ con nhà kia cải thiện cuộc sống rồi.
Nhưng người đàn ông không muốn chia đều cho Ngu Ninh Sơ, ra vẻ định cướp tất.
Ngay tại thời điểm ngón tay hắn ta sắp đụng đến khay đựng hai con kỳ lân, “Đông” một tiếng, như có vật gì đánh trúng cổ tay hắn.
Người đàn ông đau đớn rụt tay lại, nửa cánh tay đều tê dại, sợ hãi quên cả tức giận, mặt như gặp quỷ nhìn về phía Thẩm Dật.
Thẩm Dật cũng mờ mịt.
Ngu Ninh Sơ chú ý có một viên hạt dẻ đường sáng hồng rơi xuống mặt đất.

Lúc đi đường Tống Tương hình như có mua một bọc.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Tống Tương.
Lại thấy Tống Trì dịu dàng cưới với nàng:” Biểu muội đi chọn đi.”
Ánh trăng trong như nước, mắt hắn sáng như sao.
“A, huynh ăn trộm hạt dẻ của muội.” Tống Tương cuối cùng cũng phản ứng lại, khó tin hỏi.

Lúc nàng muốn mua hạt dẻ đường anh không muốn ăn còn ra vẻ ghét bỏ vậy mà bây giờ lại lấy trộm của nàng.
Tống Trì chỉ cười, lại cầm khăn lau chùi các ngón tay, hạt dẻ ngào đường nên có chút dính.
Ngu Ninh Sơ thu hồi tầm mắt, theo Thẩm Dật đi lên chọn tiền thưởng.
Ngu Ninh Sơ cũng không muốn gây chuyện nên đem Kim kỳ lân giá trị cao để lại cho người đàn ông hung dữ kia.
Người đàn ông bị thua thiệt trong tay Tống Trì lại thấy Ngu Ninh Sơ không chọn kim Kỳ lân nên quyết nuốt xuống cơn tức này.

Pháo hoa cũng đã ngắm, đố đèn cũng đoán xong, hương khách bắt đầu xuống lầu.
Huynh muội Tống Trì không định đi luôn quyết định nán lại đây thêm chốc lát.
Ngu Ninh Sơ lặng lẽ ngoắc tay gọi bé gái kia.
Bé gái không sợ người lạ, bỏ tay nương ra tò mò chạy lại.
Ngu Ninh Sơ đem túi thơm sớm chuẩn bị đưa cho bé :” Tỷ với muội nhìn rất có duyên, vậy nên cho muội một gói hạt dẻ đường, nhưng đợi về nhà mới được mở ra nhé, muội có làm được không?”
Bé gái bóp bóp túi thơm, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bé gái chạy lại bên nương.

Biết được con gái nhận của người ta một gói hạt dẻ đường, nàng nói lời cảm tạ nhưng cũng không để trong lòng, dắt con gái xuống lầu.

Chồng nàng còn đang chờ hai mẹ con ở phía dưới.
Người đã đi , Tống Tương ngạc nhiên hỏi:” A Vu, muội lấy hạt dẻ ở đâu vậy?”
Như Ninh Sơ nói láo:” Lam biểu tỷ cho muội”
Tống Tương liền tin.
Tống Trì thì lại thấy Ngu Ninh Sơ lén đem ngọc kỳ lần cùng con heo bạc thắng lúc ném vòng nhét vào túi thơm đó.
“Đưa hết cho người khác vậy tối nay muội chẳng phải tay không mà về?” Thẩm Dật dĩ nhiên cũng biết, bước vài bước bèn hỏi biểu muội.
Ngu Ninh Sơ cười:” Muội chỉ mượn hoa hiến phật, ném vòng là do tứ biểu ca chi tiền, ngọc kỳ lân thì là tiền thưởng của chùa.”
Thẩm Dật suy nghĩ một chút nói:” Tối mai huynh lại đưa muội đi dạo, thử xem có giúp được muội lấy con tiểu long kia không.

Trong ba đêm này chắc chủ sạp vẫn còn ở đây.”
Biểu muội có tiền, heo bạc hay ngọc kỳ lân cũng chả tính gì, chỉ có con tiểu long là lọt vào mắt của nàng.
“Vậy muội cảm ơn biểu ca trước vậy.” Ngu Ninh Sơ quả thực rất thích tiểu long nên không ngại ngùng nói.
Biểu huynh muội hai người nói nói cười cười, Tống Trì nhìn vào nửa gò má của Ngu Ninh Sơ bỗng có một ý nghĩ, nàng lúc nãy là làm việc thiện hay chỉ vì lấy sự tán dương của Thẩm Dật?
Kinh thành có rất nhiều quý nữ, nam tử hấp dẫn cũng vô số, người như Ngu Ninh Sơ cũng không tính là lạ.
Lời tác giả:
Tống Trì: Không có tâm cơ nào có thể thoát khỏi ánh mắt ta.
Thẩm Dật: Ngươi có bệnh.
Ha ha, tôi thích viết về nam chính bị vả mặt.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi