CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Tráng sĩ Hung Nô trên lôi đài cao hơn chín thước, cao to lực lưỡng.

Tào Kiên đứng đối diện hắn không khác gì là tú tài gặp nhà binh.
“Vị công tử này, ngươi có được không đó? Nếu ngươi không nắm chắc thì mau xuống dưới đi, người này ra tay tàn nhẫn lắm, tội gì phải lên để chịu tội chứ.


“Trận đấu này có thể sử dụng vũ khí đấy, ngươi xem rồi chọn một loại đi, đừng có liều mạng với hắn làm gì!”
Dân chúng xung quanh, có người không coi trọng Tào Kiên cũng có người lớn tiếng giúp Tào Kiên đưa ra ý tưởng.
Tào Kiên chỉ cởi ngoại bào giao cho tùy tùng rồi xắn tay áo trắng lên đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc hữu lực.
Ý hắn ở đây là đơn thuần so đấu về công phu quyền cước.
Tráng sĩ Hung Nô liếc mắt nhìn nắm đấm của Tào Kiên rồi cười khinh miệt, hét lớn một tiếng rồi thân hình như núi xông về phía Tào Kiên.

Bàn tay to lớn của hắn như quạt hương bồ hướng thẳng vào vai Tào Kiên, dĩ nhiên là muốn dùng lại chiêu cũ giống như vừa rồi đem Tào Kiên nâng lên cao rồi nện xuống đất.
Nếu là người bình thường dùng chiêu này sẽ rất khó thành công vì một nam tử trưởng thành há có thể dễ dàng được nâng lên như vậy.

Nhưng tráng sĩ Hung Nô sức lực vô cùng lớn, hắn dùng chiêu này thì lại cực kỳ thuận tay.

Trước Tào Kiên, hắn đã liên tiếp ném ngã và làm bị thương ba người đàn ông Trung Nguyên nên giờ vô cùng hăng hái.
Tào Kiên không tránh né mà để mặc hắn bắt lấy bả vai của mình.
Tráng sĩ Hung Nô sáng mắt, liền muốn nâng hắn lên.
Tuy nhiên, Tào Kiên vẫn bất động mà tráng sĩ Hung Nô sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn về phía mặt Tào Kiên.

Đúng lúc này, Tào Kiên đột nhiên xuất quyền đấm thẳng vào bụng đối phương.
Tráng sĩ Hung Nô phát ra tiếng kêu đau đớn, cả người lùi lại mấy bước.

Lúc ngẩng đầu, một dòng dòng máu tươi đang chảy xuống từ khoé miệng hắn
Tào Kiên thu quyền, thần thái vô cùng thản nhiên.
Dân chúng hò hét cổ vũ vô cùng cuồng nhiệt.

Trên đài quan sát phía bắc cạnh võ đài, mấy tên người Hung Nô nhíu mày.
Trángsĩ Hung Nô đã lĩnh giáo qua thực lực của Tào Kiên, biết thân hình người Trung Nguyên này nhìn thì nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại, vậy nên không còn dám khinh thường mà tiếp tục vung quyền tấn công về phía Tào Kiên.
Quyền pháp kết hợp với thân pháp, cộng thêm dáng người nhanh nhẹn của Tào Kiên mà mỗi lần đều linh hoạt né tránh được nấm đấm của tráng sĩ Hung Nô.

Đồng thời trong lúc ấy, nấm đấm của hắn vô cùng xảo diệu lần lượt đánh trúng thắt lưng và lưng của đối thủ.

Tình hình chiến đấu bị xoay chuyển quá nhanh, lúc trước tráng sĩ Hung Nô coi đám người Trung Nguyên như cừu non mà bắt nạt, giờ thì ở trước mặt Tào Kiên chỉ có thể chịu đòn, giống như một con gấu xám mù mắt vồ lung tung.
Cuối cùng, Tào Kiên đánh mạnh ra một quyền làm tráng sĩ Hung Nô ngã nhào trên lôi đài, không thể đứng lên được.
Hai thị vệ Hung Nô đen mặt đi lên kéo đồng bạn xuống.
Thẩm Minh Lam cao hứng vỗ tay liên tục.
Tào Kiên vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Hay hay hay.

Thân thủ của công tử thật giỏi.”
Sứ giả Hung Nô vẫn yên lặng xem trận đấu đứng dậy khỏi ghế ngồi cười nói: “Xem cách ăn mặc của công tử, xin hỏi Công tử là người của quý phủ nào ở kinh thành? ”
Tào Kiên thu hồi tầm mắt thản nhiên nói: “Phụ thân ta là Ninh quốc công.



Sứ thần Hung Nô không nhớ rõ Ninh Quốc Công là nhân vật quan trọng nào nhưng vẫn khen ngợi: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta đã sớm nghe nói qua Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, anh hùng hảo hán vô số.

Hôm nay ở đây gặp được công tử quả nhiên là danh bất hư truyền.


Tào Kiên chỉ nghe hắn nói, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Đúng lúc này, một tráng sĩ Hung Nô cường tráng khác đi tới tỏ ra không kiên nhẫn : “Thôi, các ngươi đừng có nói dài dòng nữa.

Giờ đến lượt ta! ”
Người này vừa mở miệng thì dân chúng dưới đài lập tức nghị luận.

Thì ra người này chính là Tứ vương tử Hung Nô Hô Diên Đồ, hắn là người có thần lực trời sinh, sức lực vô vùng lớn, binh khí sử dụng là đôi roi sắt dài.

Hai ngày trước đã có mấy vị đệ tử gia tộc trẻ tuổi đánh bại được hai thị vệ Hung Nô nhưng cũng không thể kiên trì lâu dưới tay Hô Diên Đồ.
Nói về tuổi tác thì Hô Diên Đồ năm nay mới hai mươi tuổi.

Cho dù kinh thành có đại tướng Bình Tây Hầu nhưng ông làm sao có thể động thủ với một tiểu bối như hắn được chứ?
Lôi đài của người Hung Nô dựng lên đã được ba ngày.

Hôm nay là ngày thứ tư, từ Hoàng thượng Hoàng hậu đến dân chúng bình thường đều biết người Hung Nô lúc này đang khiêu khích.

Hoàng Thượng không phải không muốn phái người đến đánh bại nhuệ khí của Diên Đồ nhưng đại tướng đều là trưởng bối, con cháu các gia tộc lại không có ai dùng được.

Các châu huyện xung quanh chắc chắn sẽ có nhân tài ẩn dật nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Hô Diên Đồ nhận lấy đôi roi sắt từ trong tay thị vệ, mắt hổ sắc bén trừng trừng nhìn về phía Tào Kiên.
Sứ thần Hung Nô lên tiếng giới thiệu ngắn gọn: “Đây là tứ vương tử của Hung Nô chúng ta, ngài là người si mê võ học, rất mong Tào công tử chỉ giáo.


Tào Kiên nhìn Hô Diên Đồ rồi lại nhìn về phía tùy tùng dưới đài.
Tùy tùng giơ hai tay lên cao, đưa lên bội kiếm của chủ tử.
Mắt thấy một vòng luận võ mới sắp bắt đầu, lại liên quan đến danh dự sinh tử chứ không phải chuyện luận bàn giữa huynh đệ nhà mình.

Thẩm Minh Lam khẩn trương, tim đập thình thịch quay đầu hỏi Tống Trì: “Trì biểu ca, ngươi nói xem Tào công tử có phần thắng nào không? ”
Tống Trì nhìn trên sân khấu, thấp giọng nói: “Hôm nay cũng là lần đầu huynh gặp Tào công tử nên không biết đánh giá thế nào.


Thẩm Minh Y hỏi: “Nếu đổi lại là đại ca của muội thì sao? ”
Tống Trì: “Chờ huynh nhìn qua thân thủ của Tứ vương tử rồi mới có thể khẳng định được.


Ngu Ninh Sơ âm thầm bĩu môi cảm thấy hai lời này của Tống Trì nói cũng bằng không.

Còn chẳng bằng A Mặc, ít nhất hắn còn có thể nói ra lai lịch của Tào công tử.
Trên đài luận võ đã bắt đầu.

Hô Diên Đồ nhìn như kẻ mãng phu nhưng lại là người cực kỳ khôn khéo, biết thân pháp của Tào Kiên giỏi nên hắn liền ỷ vào đôi roi sắt trong tay, không cho Tào Kiên có cơ hội tiếp cận mình.

Tào Kiên dùng kiếm đơn, vả lại thân kiếm không linh hoạt bằng roi nên vũ khí thường xuyên bị vây ở thế bất lợi.

Nhưng nhờ vào dáng người cùng thân thủ nhanh nhẹn mà dù đánh hơn mười hiệp hắn cũng không để cho Hô Diên Đồ chiếm được chút tiện nghi nào.
Tống Trì xem đến đây thì trên mặt lộ ra tiếc nuối.

Hô Diên Đồ ở thảo nguyên là tướng tài trăm năm khó gặp còn Tào Kiên tuy là một mầm non tốt nhưng so với Hồ Diên Đồ thì vẫn kém hơn một bậc.
Dân chúng chung quanh tràn đầy hy vọng với Tào Kiên.
“Hai mươi hiệp rồi, Tào công tử nhìn gầy gò nhưng không nghĩ tới lại có thể kiên trì lâu như vậy dưới tay vương tử Hung Nô.”
“Đúng vậy, lúc trước công tử trong phủ Uy Viễn tướng quân cũng phải thua vương tử Hung Nô.”
“Đâu chỉ phủ Uy Viễn tướng quân mà Thẩm công tử Bình Tây Hầu phủ cũng thua hắn đấy.”
“Thẩm công tử nào?”
“Hình như là Nhị công tử.”
Tống Tương nghe xong liền không vui nói: “Nhị biểu ca có thể đánh bại thị vệ vừa nãy đã rất lợi hại rồi, đầu tiên là thua hẳn về mặt hình thể, thật không biết những người Hung Nô này ngày ngày ăn cái gì mà người sau còn cường tráng hơn người trước.
Ngu Ninh Sơ nghĩ đến lần Thẩm Mục bị Bình Tây Hầu đuổi đánh vô cùng chật vật.

Nàng thật không ngờ, Nhị biểu ca ở nhà thì có vẻ yếu nhưng ra ngoài cũng là một người tài giỏi.
Thẩm Minh Lam không nghe mọi người nói cái gì mà chỉ tập trung nhìn chằm chằm trên sàn đấu.
Bỗng dưng một tiếng “tranh” vang lên, đó là tiếng trường kiếm của Tào Kiên bị một cây roi sắt của Hô Diên Đồ đánh bay, thẳng tắp lao về phía đám đông như một mũi tên sắc bén.
Ngu Ninh Sơ còn đang giật mình thì đột nhiên có người kéo cánh tay nàng về phía sau.

Ngu Ninh Sơ không phản kháng được mà đụng phải một cái ôm rộng lớn, không đợi nàng kịp phản ứng thì người nọ lập tức lại đẩy nàng ra, tốc độ cực nhanh, cứ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Ngu Ninh Sơ ngơ ngác nhìn Tống Trì.
“Trì biểu ca!” Thẩm Minh Y hét lên kinh hãi chạy tới còn nhanh hơn so với Tống Tương, lấy khăn tay ra muốn băng bó cho Tống Trì.
Lúc này Ngu Ninh Sơ mới phát hiện trong tay Tống Trì cầm một thanh trường kiếm.

Bởi vì khi trường kiếm bay từ xa tới, lưỡi kiếm hướng về phía trước nên vừa rồi Tống Trì muốn chặn trường kiếm chỉ có thể tay không bắt lưỡi kiếm.
Ngu Ninh Sơ khó tin nhìn ngòn tay Tống Trì, ở nơi đó, dòng màu đỏ tươi ròng ròng chảy xuống theo lưỡi kiếm.
“Huynh không sao.” Cổ tay Tống Trì khẽ động, trường kiếm xoay tròn trong lòng bàn tay hắn rồi hắn nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời cũng tránh được tay Thẩm Minh Y.
Tống Tương chạy tới, mắt rưng rưng lệ kêu lên: “Ca ca, huynh bị chảy máu rồi.”
Tống Trì cười cười với muội muội: “Huynh đã nói là xem thi đấu rất nguy hiểm mà các muội còn không chịu nghe huynh, cứ thích chen chúc về phía trước làm cái gì.


Nước mắt Tống Tương rơi xuống thầm nghĩ lúc này là lúc nào mà ca ca còn muốn giáo huấn nàng chứ?
Nàng cứng rắn đỡ lấy tay ca ca, chỉ thấy lòng bàn tay có thêm một vết cắt hẹp dài, máu đỏ ào ào chảy ra.
Tống Tương vội vàng dùng khăn tay đè lên vết thương.
Thẩm Minh Y không giúp được gì, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Ngu Ninh Sơ: “Đều tại muội, nếu muội đứng ở phía sau chúng ta thì Trì biểu ca đã không cần đi đỡ kiếm thay muội rồi.


Ngu Ninh Sơ chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy nên đã bị dọa ngây người từ lâu.

Bây giờ lại bị Thẩm Minh Y trừng mắt, sợ hãi cùng hổ thẹn đồng thời kéo đến làm mắt nàng không nhịn được phải đỏ lên.

“Chuyện này không liên quan đến A Vu, dù là ai huynh cũng sẽ ra tay ngăn cản.” Tống Trì ôn nhu nói rồi lập tức bảo A Mặc trông chừng mấy cô nương còn hắn ẩn ở phía sau A Mặc cúi đầu xử lý vết thương.
“Tại sao tỷ lại trách A Vu chứ? Không phải chính tỷ cũng chen chúc về phía trước đó sao? Là vương tử Hung Nô cố tình đem kiếm đánh xuống dưới đài, tỷ có bản lĩnh thì tỷ đi mắng hắn đi? “Thẩm Minh Lam kéo Ngu Ninh Sơ bảo vệ ở phía sau, trừng mắt nhìn Thẩm Minh Y nói.
Tống Tương vừa đau lòng ca ca vừa ra sức hòa giải nói: “Được rồi được rồi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, hai người không cần cãi nhau nữa.


Thấy Ngu Ninh Sơ tâm tình sa sút nên Tống Tương đến an ủi nàng, nói nàng không cần để việc này trong lòng.
Ngu Ninh Sơ cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp tục xem thi đấu nhưng trong đầu tất cả đều là bàn tay đầy máu của Tống Trì.
Tào Kiên không có vũ khí nên né tránh càng thêm chật vật, một lần hắn có cơ hội bắt chặt cái roi sắt nhưng khí lực của Hô Diên Đồ quá lớn, hắn căn bản không cướp được.
Không biết qua bao lâu, rồi Tào Kiên đánh một quyền vào mặt Hô Diên Đồ nhưng cũng bị Hô Diên Đồ một roi quét trúng bả vai, lảo đảo vài bước, ngã xuống lôi đài.
Thẩm Minh Lam theo bản năng vọt tới.
Nửa bả vai Tào Kiên tê dại, được tùy tùng đỡ dậy.

Tào Kiên vừa ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt lo lắng thân thiết của Thẩm Minh Lam.
Tiểu cô nương tuy mặc nam trang, còn dính hai bộ râu giả nhưng Tào Kiên vừa nhìn liền biết nàng là nữ tử.
“Tào mỗ thật là hổ thẹn, không thể đánh bại vương tử Hung Nô.” Tào Kiên rũ mắt, vẻ mặt buồn hiu.
Thẩm Minh Lam liếc mắt nhìn vương tử Hung Nô đang diễu võ dương oai trên đài, nói với Tào Kiên: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.

Tuy lần này công tử thua nhưng chỉ cần ngày sau cố gắng khổ luyện chắc chắc sẽ có cơ hội thắng, công tử không cần nản lòng.


Tào Kiên liền nở nụ cười.

Hắn cảm thấy một tiểu cô nương còn có chí khí như vậy thì hắn là một nam tử làm sao có thể thua được chứ?
Lúc này hắn mới nhớ đến kiếm của mình, trong lúc luận võ hắn còn không có thời gian để quan tâm đ ến nó.
Tống Trì một tay cầm kiếm đi về phía hắn.
Tào Kiên lo lắng nói: “Xin hỏi công tử, vừa rồi lúc kiếm rơi xuống có làm bị thương người vô tội không? ”
Tống Trì cười nói: “Công tử yên tâm, mọi người chỉ bị một phen hoảng sợ mà thôi..


Tào Kiên thở phào nhẹ nhõm hai tay tiếp nhận kiếm, nhìn Thẩm Minh Lam rồi chắp tay nói với Tống Trì: “Tại hạ Tào Kiên, không biết công tử xưng hô như thế nào? ”
Tống Trì đáp lễ: “Tống Trì đến từ Bình Tây Hầu phủ.


Dứt lời, hắn tung người nhảy lên lôi đài.

Hôm nay hắn mặc bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tướng mạo phong lưu phóng khoáng cùng với khuôn mặt tuấn lãng làm cho dân chúng bốn phía không hẹn mà cùng dừng nghị luận, đồng loạt đắm chìm trong phong thái của hắn.
“Ca ca, huynh đang bị thương sao còn đi so đấu làm gì?” Tống Tương chạy đến bên cạnh lôi đài, ngửa đầu khuyên nhủ ca ca.
Tống Trì nhìn tay phải cười nói: “Chỉ là một vết thương ngoài da thôi, muội không cần lo lắng.

A Mặc mau hồi phủ lấy thương đến đây cho ta.


A Mặc lĩnh mệnh liền xoay người chen ra ngoài đám người.
“Ngươi là ai?” Trước đó có Tào Kiên nên Hô Diên Đồ không còn trông mặt mà bắt hình dong nữa mà thực sự cao thấp đánh giá Tống Trì một cách cẩn thận.
“Tống Trì.”
Họ Tống?
Hô Diên Đồ nhìn về phía sứ thần của mình.

Trước khi vào kinh, sứ thần đã thuộc lòng danh sách tất cả quan lại và quý tộc cần lưu ý ở kinh thành.
Sứ thần Hung Nô không phụ sự chờ mong của vương tử mà kinh ngạc nói: “Bá phụ của công tử là Tấn Vương Gia đang đóng quân ở Thái Nguyên đúng không? ”
Tống Trì hờ hững nói: “Ta không có bá phụ.



Sứ thần Hung Nô biết rõ từ khi đệ đệ của Tấn Vương xuất gia thì chất tử của Tấn Vương không biết vì một lý do nào đó mà vào kinh nương tựa nhà bà con.

Việc này ngay cả Vương tộc Hung nô cũng biết nhưng nguyên nhân thực sự thì không ai rõ.

Mọi người suy đoán rất nhiều nhưng cho đến thời điểm hiện tại  lý do được nhiều người công nhận nhất đó là một nhà Tấn vương đã hại toàn gia Nhị phòng tan cửa nát nhà.

Tuy bá phụ cùng chất tử không thể nói là trở mặt thành thù nhưng ít nhất hai nhà xem nhau như người xa lạ.
Hắn nhanh chóng đi tới bên người Hô Diên Đồ rồi thì thầm với y một hồi lâu.
Hô Diên Đồ lại nhìn Tống Trì rồi đột nhiên cất tiếng cười to: “Tốt tốt tốt.

Ta còn tưởng rằng hoàng tộc Đại Chu đều là văn nhân, rốt cục cũng có được một người tập võ.  Như thế nào, ngươi muốn đấu tay không với ta hả? ”
Tống Trì: “Không.

Ta dùng thương và đã phái thuộc hạ đi về lấy rồi.

Tứ Vương Tủ cũng tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục thể lực đi.


Hô Diên Đồ không quan tâm nói: “Ta khoẻ lắm, không cần nghỉ ngơi.


Tống Trì: “Nếu vậy thì ta thắng cũng không vẻ vang gì.”
Dứt lời, hắn trực tiếp đi tới chỗ của Hồ Diên Đồ rồi ngồi xuống.
Hô Diên Đồ trừng mắt: “Ngươi…”
Sứ thần Hung Nô vội vàng vỗ vỗ ngực hắn, dùng tiếng hung nô nói: “Vương tử không cần nghỉ ngơi, trên tay Tống Trì hình như có vết thương nên chắc là hắn đang cố ý kéo dài thời gian.

Vương tử cho hắn chút thời gian đi.


Hô Diên Đồ hậm hực nói: “Ngươi đi lấy thuốc cho hắn đi, người Trung Nguyên toàn là một lũ yếu đuối.


Sứ thần Hung Nô lại nghĩ đến một màn Tống Trì dám tay trần đi bắt một thanh phi kiếm, hắn khẳng định Tống Trì cũng là một người ngoan độc.
“Người này vô cùng lợi hại, vương tử không được coi thường đối phương.”
“Dong dài!”
Hô Diên Đồ không khách khí đẩy sứ thần ra, sau đó đi đến bên cạnh Tống Trì ngồi xuống chỗ ngồi của sứ thần.
Hô Diên Hồ thoáng nhìn xuống dưới lôi đài đông đúc người rồi ánh mắt chuyển đến Tống Trì bên cạnh.

Theo hắn thấy Tống Trì có đôi mắt màu xanh ngọc, ngũ quan tuấn mỹ, cả người giống như được làm từ bạch ngọc, chỉ cần đụng ngã liền vỡ tan tành.

Hắn cười khinh bỉ nói:”Một đại nam nhân mà lớn thành dạng người như ngươi thì liệu có nữ tử nào thích không? ”
Trên thảo nguyên, dạng người được phụ nữ ái mộ hiển nhiên là như hắn còn những người như Tống Trì hay Tào Kiên đều bị nữ tử ghét bỏ, cho là yếu đuối, vô dụng.
Tống Trì cười cười, nhìn về phía dưới lôi đài.
Ngu Ninh Sơ đứng bên cạnh Thẩm Minh Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại sau vụ tai nạn vừa rồi.
Mượn bàn làm việc che giấu, Tống Trì sờ sờ tấm vải trắng buộc trên tay phải.
Kỳ thật, hắn có thể dùng cánh tay đánh bay thanh phi kiếm kia nhưng bỗng nhiên hẳn đổi ý.
Lời của tác giả:
Tống Trì: Theo đuổi phụ nữ không chỉ dựa vào khuôn mặt.
Vương tử Hung Nô: Ngoại trừ khuôn mặt, ngơi còn có cái gì.
Ha ha, hồi sau sẽ rõ
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi