CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Sau khi Tống Trì rời đi được một ngày thì Ngu Ninh Sơ đến nguyệt sự.
Có lẽ bởi vì lần trước bị rơi xuống nước lạnh nên lần này nguyệt sự của Ngu Ninh Sơ phát tác hơn so với bình thường làm bụng nàng đau như bị đao cắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trông vô cùng đáng thương.

Ôn ma ma thấy nàng bị vậy liền đau lòng không thôi, bà làm một túi nước nóng để nàng ôm rồi lại nấu nước đường nâu cho nàng uống.

Sau khi uống xong, Ngu Ninh Sơ mới thấy thoải mái hơn một chút.
May mắn sau khi Tống Trì rời đi, hai huynh muội Ngu Dương và Ngu Lăng đã chuyển đến khoang phía Nam, không cần phải chen chúc khoang bên này nữa.

Cho dù cả ngày bọn họ không nói lời nào nhưng Ngu Ninh Sơ nhìn thấy họ cũng thấy phiền.

Thời điểm này, nàng chỉ muốn được yên tĩnh.
Hạnh Hoa đau lòng chủ tử lẩm bẩm trong miệng: “Vì sao nữ tử nhất định phải đến nguyệt sự chứ, nếu không có thì tốt biết bao.”
Ôn ma ma đang ngồi ở một bên khâu áo nghe nàng nói vậy liền cười nói: “Nha đầu ngốc, nữ nhân đến nguyệt sự mới có thể sinh hài tử được.

Chờ ngươi lớn tuổi không sinh được hài tử nữa thì tự nhiên nguyệt sự cũng sẽ hết theo.”
Ngu Ninh trong chăn vừa nghe xong liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, kìm lòng không được nói: “Sinh hài tử?”
Ôn ma ma gật đầu, bà nghĩ cô nương sang năm cũng phải bàn chuyện cưới gả nên giải thích thêm cho nàng: “Đúng vậy, bình thường tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi sẽ bắt đầu có nguyệt sự, chứng tỏ thân thể đã chuẩn bị tốt có thể thành thân và sinh hài tử.

Sau khi thành thân, nếu cô nương không đến nguyệt sự thì cô nương đó chắc chắn đã mang thai.

Chờ đến khi người đó sinh con ở cữ xong thì nguyệt sự mới quay trở lại.”
Hạnh Hoa nghe vô cùng say sưa.

Ngu Ninh Sơ cũng buông xuống nỗi lo trong lòng, không có nguyệt sự mới mang thai, nói cách khác là nàng không có mang thai.
Có lẽ nào là do thời gian Tống Trì hôn nàng không đủ lâu?
Như vậy nàng cũng vô cùng may mắn rồi.
Mải miên man suy nghĩ mà Ôn ma ma nói gì đó Ngu Ninh Sơ cũng không nghe rõ.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Ngu Ninh Sơ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mấy người các nàng lại lênh đênh trên sông hơn mười ngày nữa thì đầu tháng chín, Ngu Ninh Sơ lại đến bến tàu Thông Châu một lần nữa.
Thẩm Tam gia, Tam phu nhân, Thẩm Minh Lam đều đã đến đợi từ sớm.
Vừa nhìn thấy Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam liền chạy lên ôm chầm lấy nàng nói: “A Vu.

Sao muội lại đi lâu như vậy chứ, tỷ nhớ muội quá đi mất!”
Cảm nhận sự quan tâm và mong nhớ của nàng, trong đầu Ngu Ninh Sơ bỗng dưng nhớ lại cái đêm nàng xúc động nhảy xuống sông.

Sau khi được Tống Trì cứu lên, nàng còn mạnh miệng nói không sợ cả nhà cữu cữu khổ sở nhưng giờ phút này nhìn thấy một nhà cữu cữu, Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy sợ hãi.


Ai mà không sợ chết chứ.

Nếu có thể, nàng cũng muốn sống thật tốt.

Nhưng Tống Trì lại khi dễ nàng hết lần này đến lần khác, hơn nữa hắn càng ngày càng quá đáng thì làm sao nàng nhịn được chứ.
Lúc này gặp lại được những người thân thương, bao nhiêu uất ức trong lòng nàng bấy lâu bỗng vỡ òa làm ánh mắt Ngu Ninh Sơ chua xót, cũng may mọi người đều đang vui mừng nên cũng không ai phát hiện ra.
Lúc này, Lý quản sự mang theo Ngu Thượng từ phía sau đi tới.
Ngu Thượng được hai hộ viện “đỡ”, dung mạo của hắn cũng được hạ nhân chải chuốt gọn gàng nhưng cả người lại gầy yếu, khóe miệng có một vết sẹo do bỏng tạo thành.

Mỗi lần hắn nhìn thấy mặt Ngu Ninh Sơ liền phát điên nhưng hôm nay Ngu Ninh Sơ đang có đeo mạng che mặt nên không có k1ch thích hắn.

Tuy nhiên khi Ngu Thượng nhìn thấy Thẩm Tam gia thì trong mắt ông toát ra vẻ e ngại một cách rõ ràng.

Ông vội vàng trốn ra sau lưng Lý quản sự, trong miệng vừa phát ra những âm thanh ô ô không ai có thể nghe rõ.
Vừa rồi, tâm tư Thẩm Tam gia đều đặt hết lên người chất nữ nên không nhìn thấy ông.

Giờ phút này, Thẩm Tam gia mới nhớ tới Ngu Thượng cũng đi theo chất nữ vào Kinh.
Ông nhìn nam nhân điên cuồng ngốc nghếch kia rất khó tìm thấy bóng dáng của tiến sĩ hàn môn năm nào.

Lúc trước, ông biết trong lòng muội muội có nam nhân khác như vậy đối với Ngu Thượng cũng không công bằng nhưng Hầu phủ đã giúp Ngu Thượng trên con đường làm quan, cho hắn cuộc sống vinh hoa phú quý mà bao người mơ ước.

Hơn nữa, bộ dáng Ngu Thượng cũng không tệ nếu hắn chịu bỏ ra chút tâm tư thì lẽ nào không đổi lại được trái tim muội muội sao?
Hắn đem muội muội phó thác cho Ngu Thượng nhưng Ngu Thượng đã làm gì?
Cho dù thật sự là muội muội của ông sai nhưng với tư cách là huynh trưởng nên Thẩm Tam gia cảm thấy đó đều là lỗi của Ngu Thượng.
Nhìn Ngu Thượng điên điên khùng khùng làm cho Thẩm Tam gia càng thêm hối hận về sự lựa chọn năm đó.
Hắn nghiêng mặt đi không muốn nhìn nam nhân từ trên xuống dưới đều không có chút gì xứng với muội muội của ông.
Tam phu nhân nháy mắt với Lý quản sự bảo ông nhanh chóng đưa Ngu Thượng lên xe trước, đừng ở lại chỗ này gây chướng mắt người khác.
Còn phu thê hai người thì mang theo Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam lên một chiếc xe ngựa khác.
Sau một hồi tỉ tê tâm sự, Ngu Ninh Sơ chờ mong nhìn về phía Tam phu nhân hỏi: “Cữu mẫu.

Lúc trước gửi thư con có nhờ cữu mẫu tìm giúp con một ngôi nhà, cữu mẫu tìm được chưa ạ?”
Tam phu nhân nhìn trượng phu thở dài nói: “Nhà cửa đều đã mua xong, cách Hầu phủ hơi xa một chút nhưng ngôi nhà đó cách Ninh Quốc Công phủ chỉ hai con phố thôi.”
Ninh Quốc Công phủ Tào gia là phu gia mà Thẩm Minh Lam sắp gả qua.

Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng Thẩm Minh Lam biết được có thể ở gần biểu muội thì vẫn rất cao hứng.
Tam phu nhân lôi kéo tay Ngu Ninh Sơ nói: “Nha đầu con chủ ý thật lớn, cũng không chịu thương lượng với chúng ta mà tự ý quyết định đưa ông ta và hai đứa nhỏ kia đến đây.

Nếu con ở Dương Châu lâu thêm một chút, chờ cữu mẫu làm hôn sự cho biểu tỷ con xong thì ta liền đi Dương Châu đón con, thuận tiện tìm cho phụ thân con một mối hôn sự mới.


Như vậy, nàng ta sẽ thay con chăm sóc phụ thân và đệ muội kia của con luôn.

Như vậy một mình con đến Kinh Thành thì không cần phải dọn ra ngoài rồi.

Có con ở cùng thì chúng ta mới có thể yên tâm được.”
Ngu Thượng căn bản chưa từng yêu thương chất nữ của bà thì dựa vào cái gì mà bây giờ hắn bị điên thì chất nữ của bà phải hiếu thuận với hắn chứ?
Tam phu nhân rất không cam lòng nhưng chất nữ đã mang Ngu Thượng đến Kinh Thành thì bọn họ muốn tiếp tục giữ nàng ở lại Hầu phủ là chuyện không thích hợp, nếu truyền ra ngoài thì chất nữ của bà sẽ mang danh bất hiếu, như vậy sẽ không không tốt cho thanh danh của nàng.
Ngu Ninh Sơ không muốn nói tính toán của nàng với cữu phụ và cữu mẫu nên đành cúi đầu giả bộ đáng thương nói: “Dù sao ông ấy cũng là phụ thân con, làm sao con bỏ mặc ông ấy được chứ.”
Thẩm Tam gia đè nén sự tức giận trong lòng, trấn an nàng: “A Vu đừng lo lắng.

Chờ các con dàn xếp ổn thỏa, cữu cữu sẽ mời danh y nổi tiếng ở Kinh Thành đến chữa bệnh cho phụ thân con.

Nếu các danh y trong dân gian không chữa được thì cữu cữu sẽ khẩn cầu Hoàng Thượng cho phép ngự y xem bệnh và tìm mọi cách chữa khỏi bệnh cho ông ta.”
Sau khi chữa khỏi cho Ngu Thương, bọn họ sẽ tìm cho Ngu Thượng một chức quan địa phương khác, đừng hòng liên lụy chất nữ của ông nữa.
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu.

Nếu Ngu Thượng có thể khôi phục thì đó là phúc khí của hắn.

Còn nếu Ngu Thượng không thể khôi phục được thì nàng sẽ lấy cớ đó để cự tuyệt hôn sự.

Trên đường đến đây, Ngu Ninh Sơ đã suy nghĩ kỹ càng, nàng quyết định sẽ không gả cho bất kỳ ai.
Buổi trưa, xe ngựa dừng lại ở ngõ Tứ Tỉnh.

Tam phu nhân đã sai người treo tấm biển mới mang tên Ngu trạch.
Đây là một tòa nhà ngũ tiến và có một cái hoa viên nhỏ.

Ngay cả nha hoàn và sai vặt Tam phu nhân đều đã an bài xong.

Ngoại trừ nha hoàn thô sử quét dọn, bên người Ngu Thượng còn có một gã tùy tùng và nha hoàn chuyên môn chăm sóc.

Bên người Ngu Dương cũng có hai đại nha hoàn và một tiểu đồng làm bạn.

Bên người Ngu Lăng cũng có hai đại nha hoàn.

Về phần Ngu Ninh Sơ, nàng vẫn dùng nhóm người cũ ở Bích Ngô Đường trước đây.
Ngu Ninh Sơ rất ngượng ngùng: “Ngại quá, biểu tỷ sắp gả rồi mà con còn làm cữu mẫu phải hao tâm vì chuyện của con nữa.”
Tam phu nhân nhéo mũi nàng: “Con không được nói lời khách sáo với ta nữa.


Về sau con chính là nữ chủ nhân của cái nhà này, lúc nào cần nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, đừng để hạ nhân trèo lên đầu con.”
Ngu Ninh Sơ Cười: “Cữu mẫu yên tâm, con không ngốc như vậy đâu.”
Đám người Vi Vũ đã chuyển tới đây từ trước để sắp xếp mọi thứ.

Sau khi ăn xong, Ngu Ninh Sơ thay xiêm y rồi đi theo một nhà cữu cữu đi Bình Tây Hầu phủ chào các trưởng bối xem như báo bình an.

Dù sao, nàng cũng ở Hầu phủ một năm.
Bình Tây Hầu phủ, Thái phu nhân và các nữ quyến đều ở nhà.
Ngu Ninh Sơ đi từ cuối tháng năm, tính ra cũng mới hơn ba tháng.

Thời gian không dài cũng không ngắn nhưng lần này trở lại đây Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy thời gian đã qua rất lâu rồi.
Nhị phu nhân Tống thị nhìn nàng đau lòng nói thương tiếc nói: “Ta thấy A Vu gầy đi nhiều rồi đấy.”
Đối với sự quan tâm của bà, trong lòng Ngu Ninh Sơ hơi chột dạ.

Ngày đó nàng mắng Tống Trì rất thống khoái, nàng còn nói người họ Tống không có ai tốt mà quên mất một người tốt như Nhị phu nhân.
Thái phu nhân đánh giá Ngu Ninh Sơ hỏi: “Trên đường hồi kinh, Trì biểu ca của ngươi có đi cùng một chỗ với các ngươi không?”
Ngu Ninh Sơ thành thật nói: “Dạ Tổ mẫu.

Trì biểu ca đã bị thương trong lúc phá án ở Dương Châu nên lúc về có đồng hành cùng cháu để tịnh dưỡng một thời gian.

Sau khi đến thành Lâm Thanh, Trì biểu ca đã lên bờ đi hội hợp cùng Phùng đại nhân rồi ạ.”
Tống thị vội vàng hỏi: “Làm sao Tử Uyên lại bị thương? Hắn bị thương có nghiêm trọng không?”
Ngu Ninh Sơ: “Hình như Trì biểu ca bị trúng một mũi tên ở bả vai.

Cụ thể như thế nào Trì biểu ca cũng không nói nhiều nên cháu cũng không biết.

Cháu chỉ biết hiện giờ vết thương đã hoàn toàn khỏi hẳn nên Nhị cữu mẫu không cần lo lắng đâu ạ.”
Đến lúc này, Ngu Ninh Sơ mới biết được Tống Trì và Cẩm Y Vệ còn chưa hồi kinh.
Vừa rồi Tống Tương đứng bên cạnh Tống Thị còn đang cao hứng vì tỷ muội tốt trở lại.

Vừa nghe Ngu Ninh Sơ nói nàng liền thấy lo lắng cho ca ca.
Chờ các trưởng bối hỏi xong, Tống Tương và Thẩm Minh Lam liền lôi kéo Ngu Ninh Sơ đi Thanh Huy Đường.
Sau rất nhiều lần Ngu Ninh Sơ cam đoan rằng Tống Trì vẫn ổn thì Tống Tương mới tạm thời yên tâm.
Sau đó, ba tỷ muội bắt đầu tỉ tê tâm sự những chuyện xảy ra sau khi các nàng chia xa.

Thời gian gần đây, ở Kinh Thành chỉ có hai chuyện nổi bật.

Một là Quận Vương phủ đã sửa xong, chỉ chờ Tống Trì trở lại thì hắn có thể mang Tống Tương chuyển qua bất cứ lúc nào.

Chuyện thứ hai chính là thê tử mới qua cửa của Thẩm Trác là Hàn Cẩm Tranh đã mang thai.

Cái thai được chẩn đoán ra vào đúng dịp Trung Thu, đó chính là chuyện vui lớn của cả Hầu phủ.

Thái phu nhân còn đặc biệt cao hứng nên phát gấp đôi tiền thưởng cho hạ nhân trong phủ.

Ngu Ninh Sơ vừa nghe xong liền nhớ lại sắc mặt Hàn Cẩm Tranh lúc gặp nàng ở Vinh An Đường, quả thật sắc mặt nàng hồng hào và đầy đặn hơn trước một chút.
Nàng thấy đặc biệt cao hứng thay phu thê hai người: “Lát nữa gặp lại Đại biểu tẩu, muội phải chính thức chúc mừng đại biểu ca đại biểu tẩu mới được.”
Tống Tương nói: “Lại nói tiếp, Minh Y biểu tỷ thành thân còn sớm hơn Đại biểu tẩu một tháng nhưng đến nay vẫn chưa nghe thấy tin tức gì.”
Thẩm Minh Lam nhỏ giọng thầm thì: “Hai người bọn họ có thể giống nhau sao.

Từ lúc Đại tẩu gả đến đây, hai người lúc nào cũng dính nhau như sam, còn bên kia…”
Người ngoài không rõ ràng lắm nhưng các nàng đều biết Thẩm Minh Y không thích An Vương.

Hơn nữa, mấy tháng nay Tống Trì và Ngu Ninh Sơ đều ở Dương Châu nên không biết mỗi lần Thẩm Minh Y trở về Hầu phủ thăm người thân, mặt mày lúc nào cũng cau có giống như ai cũng mắc nợ nàng vậy.
Tống Tương cũng nhỏ giọng nói: “Ừm.

Ta từng đọc trên sách viết rằng nữ tử sau khi thành thân thì tâm tình phải vui vẻ thì mới dễ thụ thai, còn tâm tình không tốt thì rất khó mang thai…”
Ngu Ninh Sơ: …
Thẩm Minh Lam thấy biểu muội đỏ mặt, liền vặn lỗ tai Tống Tương: “Tiểu nha đầu ngươi, muội rõ ràng nhỏ hơn ta nhưng sao bộ dáng lúc nào cũng như bà cụ non, cái gì cũng dám nói.

Muội không thấy xấu hổ hả!”
Tống Tương cười đùa né tránh.
Ngu Ninh Sơ nhìn các nàng đùa giỡn, chỉ cảm thấy tâm tình đã lâu không thoải mái được như vậy.

Tuy nhiên, lời nói của Tống Tương làm nàng nghĩ đến mẫu thân nàng.

Mẫu thân gả cho phụ thân đến năm thứ ba mới mang thai nàng, đây có phải chứng thực cho những gì trong sách viết như lời của Tống Tương hay không?
Buổi tối hôm nay, Ngu Ninh Sơ ở lại Bình Tây Hầu phủ ngủ chung giường với Thẩm Minh Lam và Tống Tương.

Ba người nói nói cười cười từ lúc chiều tối đến lúc buồn ngủ không chịu được mới ngưng.
Sáng sớm hôm sau, hai tiểu cô nương lại đi theo Ngu Ninh Sơ đến ngõ Tứ Tỉnh.
Lúc xuống xe, Tống Tương nhìn về phía sau ngõ Tứ Tỉnh cao hứng nói: “Từ nơi này đi về hướng ngược lại thêm hai con phố nữa chính là Ninh Quốc Công phủ.

Từ Ninh Quốc Công phủ lại qua hai con phố nữa chính là Quận Vương phủ của ta.

Về sau, ta muốn đi tìm hai người thì chỉ cần cưỡi ngựa một chút là có thể đến.

Thật là vui quá đi mà.”
Ngu Ninh Sơ ngẩn ra.

Nàng không ngờ tòa nhà này lại cách Quận Vương phủ của Tống Trì gần như vậy?
Thẩm Minh Lam cho rằng nàng đang giật mình nên chỉ vào phương hướng Ninh Quốc Công phủ nói: “Ninh Quốc Công phủ cách hoàng thành không xa, Quận Vương phủ thì gần hơn một chút.

Như vậy có gì mà muội phải ngạc nhiên.

An Vương phủ cùng Quận Vương phủ còn ở trên cùng một con đường, đi vào bên trong chính là hoàng thành.”
Bây giờ Ngu Ninh Sơ đã hiểu, tòa nhà mà cữu mẫu tìm cho nàng quá tốt, các hộ gia đình xung quanh không giàu cũng quý.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi