CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Sau một vài trận tuyết rơi dày lại đến tháng Chạp.
Mười sáu tháng chạp là sinh nhật của Ngu Ninh Sơ, cũng là một ngày vô cùng quan trọng đối với nữ tử mười lăm tuổi.

Tam phu nhân tổ chức lễ cập kê cho nàng ở Bình Tây Hầu Phủ, bà còn mời nữ quyến bình thường cùng Tam phòng giao hảo tới dự lễ.

Ngay cả Thẩm Mục, Thẩm Dật ở biên cương xa xôi cũng nhớ kỹ việc này nên đã gửi lễ vật về cho nàng từ sớm.

Ngoài lễ vật, bọn họ còn gửi rất nhiều đồ vật mới mẻ mà bọn họ thu thập được ở biên cương về cho mọi người.
Nữ tử cập kê có nghĩa là đến tuổi có thể xuất giá, Tam phu nhân mời nhiều nữ khách như vậy là muốn tạo danh tiếng cho chất nữ.
Một đám trưởng bối nhìn thấy Ngu Ninh Sơ đều khen Ngu Ninh Sơ dung mạo xinh đẹp đoan trang nhưng lúc nói chuyện riêng sẽ không tránh khỏi nói đến thân thế của nàng.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân bị điên rồi mất chức quan, phía dưới còn có một đôi đệ muội nhỏ tuổi.

Cưới một cô nương như vậy về nhà chẳng mang lại lợi ích gì cho họ mà còn mang theo gánh nặng.
Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Một gia đình thông gia môn đăng hộ đối thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới thích hợp.
Bởi vậy, trước mặt Tam phu nhân, mọi người đều thi nhau khen ngợi Ngu Ninh Sơ nhưng không có ai hỏi thăm tình hình hôn sự của Ngu Ninh Sơ, hiển nhiên không có ai có ý định kết thân với nàng.
Yến tiệc chấm dứt, Ngu Ninh Sơ cùng Thẩm Minh Lam và Tống Tương cùng nhau nói chuyện ở Thanh Huy Đường.

Tam phu nhân trở lại nội thất, lông mày liền nhíu lại, phát sầu.
Thẩm Tam gia: “Bà sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tam phu nhân liền đem biểu hiện của nhóm nữ khách nói cho trượng phu, oán hận nói: “Đều là do tên họ Ngu kia, trước nay hắn chưa từng quan tâm đ ến A Vu, nay hắn lại làm liên lụy đến A Vu của chúng ta.”
Các cô nương lập gia đình đều là dựa vào phụ mẫu lo lắng an bài.

Chất nữ của ông dù lớn lên xinh đẹp đến đâu thì những nam tử cùng lứa với nàng cũng không nhìn thấy, ông cũng không thể cố ý để bọn chúng nhìn thấy được.

Còn các trưởng bối lại càng để ý đến gia thế môn đệ, hôn sự của chất nữ sợ là khó khăn.

Trừ phi thật sự giống Thẩm thị, gả nàng cho một tiểu tử nhà hàn môn hoặc con cháu nhà danh môn nghèo túng.
Thẩm Tam gia suy nghĩ một chút nói: “Không sao, chúng ta chờ thêm một thời gian nữa.

Nếu thật sự không có người nào thích hợp thì chờ Dật nhi trở lại, chúng ta hỏi ý tứ của hắn nếu hắn thích A Vu thì để A Vu làm con dâu của chúng ta.”
Tam phu nhân hướng bên ngoài nháy mắt: “Còn tiểu tử bên kia thì sao?”
Thẩm Tam gia nói: “Trước kia A Vu ở Hầu phủ, bọn họ thường xuyên gặp mặt nên khó tránh khỏi có chút nhớ nhung.


Bây giờ, A Vu đã dọn ra ngoài nên chắc một thời gian nữa chắc hắn cũng sẽ nhanh chóng quên đi thôi.”
Tam phu nhân gật đầu nói: “Ừm, tạm thời chỉ có thể như vậy, tóm lại chúng ta không thể ủy khuất A Vu được.”
Chất nữ vốn đã mẫn cảm suy nghĩ nhiều, nếu như bọn họ làm cữu phụ cữu mẫu cũng tìm cho chất nữ một hôn phu như Ngu Thượng thì chắc chắc sẽ làm nàng hiểu lầm hai người bọn họ cũng không thích nàng.
Ngu Ninh Sơ ở Hầu phủ thêm một thời gian nữa liền mang theo một đống lễ vật trở về ngõ Tứ Tỉnh.
Tuy rằng, Ngu Thượng bị điên rồi nhưng hai huynh muội Ngu Dương, Ngu Lăng đều rất nhu thuận hiểu chuyện.

Có bọn họ sống cùng, Ngu Ninh Sơ lại thấy không còn tịnh mịch nữa.
Quận Vương Phủ.
Tống Tương cả ngày chỉ loay hoay trong phủ một mình nên thấy rất cô đơn.

Nàng đợi đến khi trời tối, Tống Trì mới từ bên ngoài trở về.
“Giờ này trong triều mọi người đều đã nghỉ ngơi, sao ca ca lại bận rộn đến giờ này vậy?” Tống Tương khoác áo choàng thật dày chạy ra, nhìn thấy ca ca mang một thân sương giá trở lại vừa đau lòng vừa oán giận nói.
Tống Trì cười nói: “Có một vụ án còn chưa thẩm vấn xong huynh phải ở lại tranh thủ làm cho xong.

Chịu khó thêm hai ngày nữa là xong rồi.”
Tống Tương không muốn nhắc tới vụ án của Cẩm Y Vệ, bĩu bĩu môi.
Tống Trì cùng muội muội đi vào bên trong, nói: “Sau này huynh về trễ, muội cứ ăn cơm trước đi không cần chờ huynh nữa.”
Tống Tương cúi đầu, nhỏ giọng hừ: “Ca cho rằng muội muốn chờ ca sao? Một mình ăn cơm có ý nghĩa gì, nếu ca chịu tìm tẩu tử cho muội sớm một chút thì muội không thèm đợi ca nữa.”
Tống Trì cười: “Muội muốn Đại tẩu như vậy, không sợ huynh cưới về một tẩu tử tối ngày cứ chèn ép, đối phó với muội sao?”
Tống Tương nói, “Muội thà rằng có người chèn ép còn hơn cả ngày trong phủ cũng không có ai nói chuyện cùng.”
Tống Trì sờ sờ đầu muội muội, không nói gì.

Hắn chỉ cảm thấy may mắn mười năm qua ở Bình Tây Hầu phủ, muội muội cùng các biểu đệ lớn lên, lại có Đại Cô yêu thương nên mới dưỡng thành tính cách hoạt bát hay cười như hiện tại.

Không giống người nọ, toàn thân đều là gai nhọn.

Thân thế nàng đáng thương làm cho người ta muốn yêu thương nàng nhưng không dám lại quá gần vì sợ gai đâm.
Sau khi thay đổi thường phục, hai huynh muội mặt đối mặt ngồi dùng cơm.

Mùa đông lạnh lẽo, Tống Tương bảo phòng bếp chuẩn bị nồi lẩu, hơi nóng bốc lên cuối cùng cũng xua tan sự vắng vẻ của Quận Vương Phủ.
Tống Tương là người nói nhiều, chủ động nói về yến tiệc của Ngu Ninh Sơ: “Hôm nay A Vu thật xinh đẹp.

Lúc Tam phu nhân chải đầu cho nàng, nàng rũ mắt quỳ gối ngồi ở chỗ đó, một thân hồng y giống như tân nương.


Sau đó, Tam phu nhân cài trâm vàng lên cho nàng làm nàng càng xinh đẹp hơn.

Muội thật hận không thể tự mình biến thành một nam nhân, cưới nàng về nhà.”
Tống Trì liếc mắt nhìn muội muội, nói: “Nếu thật sự muội chê trong phủ vắng vẻ thì huynh sẽ sớm tìm cho muội một mối hôn sự đỡ cho muội cả ngày ở nhà suy nghĩ lung tung.”
Tống Tương trừng mắt nhìn hắn: “Ca dám.

Muội muốn lập gia đình thì muội sẽ tự mình chọn, muội không cần huynh hỗ trợ đâu.

Ca trước tiên giải quyết chung thân đại sự của mình đi.”
Tống Trì cười mà không nói.
Tống Tương bỗng nhiên thở dài, nói: “Muội thấy ý tứ của Tam phu nhân là muốn nhân cơ hội này tìm cho A Vu một gia đình tốt, đáng tiếc những trưởng bối kia đều chưa từng hỏi thăm hôn sự của A Vu, chắc chắn bọn họ để ý vị phụ thân điên kia của A Vu.”
Tống Trì ngoài ý muốn nói: “Muội còn có thể nhìn ra những thứ này sao?”
Tống Tương cố ý nói đùa: “Đương nhiên rồi.

Tốt xấu gì muội cũng ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, chút sắc mặt này muội vẫn nhìn ra được.”
Tống Trì: “A Vu biểu muội không có người hỏi thăm, vậy có ai hỏi thăm cô cô không?”
Đề tài lại vòng về hôn sự của Tống Tương, Tống Tương trừng mắt nhìn ca ca, vùi đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, Tống Tương tự đi nghỉ ngơi, Tống Trì đi thư phòng của mình.
Đêm khuya vắng lặng, Tống Trì cầm sách trong tay nhưng rất lâu cũng không lật được trang sách nào.

Gần canh hai, cuối cùng hắn cũng buông tay xuống, mở một ngăn kéo trên bàn làm việc.
Bên trong ngăn kéo, đặt một cái tráp tinh xảo.

Tống Trì lấy tráp ra, nhẹ nhàng kéo mở nắp hộp lộ ra một cây trâm hồ điệp lấp lánh châu quang bên trong.
Nhìn một lúc lâu, Tống Trì đặt tráp về chỗ cũ, đứng lên trải giấy vẽ ra bắt đầu vẽ tranh.
Trên giấy Tuyên Thành màu vàng nhạt chậm rãi có thêm một con mèo trắng, mèo trắng ngồi xổm ở giữa đại sảnh ngửa đầu ra sau giống như muốn nhìn cây trâm hồ điệp mà người khác đeo trên đỉnh đầu nó.
Tống Trì vẽ rất chậm, từ đồng tử và râu của con mèo đến viên đá quý nhỏ trên trâm hồ điệp, mỗi nơi đều sống động như thật.
Vẽ xong, Tống Trì đi đến cửa sổ.

Đêm đông lạnh lẽo, ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi dường như làm không khí càng thêm lạnh leo.
Đợi mực khô, Tống Trì thu bức tranh này vào một ngăn kéo có khóa.

Sắp qua năm mới, đường phố kinh thành cũng ngày càng náo nhiệt.
Ngu Ninh Sơ muốn đi cửa hàng đồ sấy xem qua một chút.

Nghĩ đến Ngu Dương và Ngu Lăng sau khi vào kinh cũng không có cơ hội đi ra ngoài chơi nên hôm nay nàng đi cũng mang theo hai huynh muội đi cùng.
Dân chúng đang nô nức đi mua sắm đồ Tết.

Trong khoảng thời gian này, cửa hàng đồ sấy buôn bán rất tốt.

Lý quản sự vội vàng thu tiền tính sổ, cũng không có thời gian chiêu đãi ba tỷ đệ Ngu Ninh Sơ.
Xem xong cửa hàng, thấy trời vẫn còn sớm nên Ngu Ninh Sơ liền mỗi tay dắt một đứa nhỏ chậm rãi đi dạo dọc theo đường phố phồn hoa.
Hôm nay, nàng mặc trang phục nam và đội mũ trùm, trang phục mùa đông thật dày che lấp dáng người thiếu nữ.

Trước khi xuất phát, nàng còn cố ý vẽ lông mày thô, làm giảm bớt thanh tú của nữ tử, nhìn càng giống một tiểu công tử tuấn tú.
Vi Vũ và một hộ vệ đi theo phía sau bọn họ, cảnh giác người đi đường qua lại.
Trên bãi đất trống phía trước, có người biểu diễn tung hứng, chung quanh vây quanh không ít dân chúng, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt cổ vũ.
Ngu Ninh Sơ liền dắt hai huynh muội đi qua xem, dân chúng đứng xem cũng không quá đông, đoàn người chậm rãi chen chúc đến phía trước.

Phía trước là một tiểu cô nương chừng mười tuổi hai tay phân biệt nắm chặt ba cây gậy trúc tinh tế, trên mỗi cây gậy trúc lại phân biệt nâng một cái đ ĩa xoay tròn theo từng động tác của tiểu cô nương.

Sáu cái đ ĩa xoay tròn, nhanh nhẹn linh hoạt mà tiểu cô nương không hoảng không loạn, thần thái đặc biệt thong dong.
Xung quanh truyền đến tiếng cổ vũ của dân chúng, chủ quán cầm một cái bình đồng đi tới, có người liền đem tiền thưởng bỏ vào bình.
Ngu Ninh Sơ cũng lấy từ trong hà bao một nắm đồng tiền, giao cho Ngu Dương và Ngu Lăng.
Hai huynh muội ném đồng tiền xong lại thưởng thức mấy tiết mục biểu diễn nữa rồi Ngu Ninh Sơ tiếp tục mang theo bọn họ đi dạo phía trước.
Ven đường có người bán kẹo hồ lô, Ngu Ninh Sơ mua cho hai huynh muội mỗi người một chuỗi.
Vừa mới mua xong, trong y quán bên cạnh có hai người đi ra.

Lúc đầu, Ngu Ninh Sơ còn chưa lưu ý nhưng Ngu Dương kinh ngạc buông kẹo hồ lô trong tay xuống, hướng một người trong đó nói: “Tiên sinh!”
Ngu Ninh Sơ quay đầu lại nhìn liền nhận ra Chu lão tiên sinh mà nàng mời dạy cho Ngu Dương.

Năm nay, Chu lão tiên sinh hơn năm mươi tuổi, đỗ cử nhân từ khi còn trẻ nhưng vẫn không tiến thêm được bước nữa nên ông chuyển sang làm tiên sinh dạy học cho một ít hài tử.

Ông đã dạy học được hơn hai mươi năm, học trò của ông cũng đã xuất hiện không ít cử nhân thậm chí tiến sĩ, phẩm đức rất tốt.

Sau một hồi lựa chọn, Ngu Ninh Sơ quyết định mời Chu lão đến dạy Ngu Dương, đồng thời cũng để Ngu Lăng ở bên cạnh nghe.

Cô nương gia không cần ứng thí nhưng tri thư đạt lý cũng là chuyện nên làm.
Chu lão đi đường do một thanh niên đỡ, còn đang ho khan.

Nhìn thấy bọn họ, ông lập tức tránh sang một bên rồi lên tiếng giải thích: “Lão phu nhiễm phong hàn, ngàn vạn lần đừng để lây bệnh cho cô nương và thiếu gia.”

Ngu Ninh Sơ nói: “Tiên sinh bệnh có nặng không? Lang trung nói thế nào?”
Chu lão cười nói: “Không có gì đáng ngại, uống mấy thang thuốc là tốt rồi.

Đúng rồi, đây là tam nhi tử của lão phu tên là Ký Minh.

Ký Minh mau qua đây ra mắt Đại cô nương đi.”
“Tại hạ Chu Ký Minh gặp qua cô nương.” Chu Ký Minh đỡ phụ thân, nho nhã lễ độ nói.
Lúc này Ngu Ninh Sơ mới chú ý tới vị Chu công tử này, chỉ thấy hắn khoảng hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn.

Dung mạo hắn cũng không phải là thập phần xuất chúng nhưng lại có một loại khí chất ôn nhã bình thản, nhìn rất dễ gần.
Nàng lại nhớ tới lúc trước có người tiến cử Chu lão nói Chu lão có ba đứa con, trưởng tử thứ tử đều trúng cử nhân, may mắn được xếp đến địa phương làm quan.

Tuy rằng chức quan không cao nhưng cũng đáng giá kiêu ngạo.

Hơn nữa, Tam nhi tử của Chu lão mới mười chín tuổi đã trúng cử nhân.

Tuy rằng ân khoa năm nay chưa đậu nhưng nếu tiếp tục khổ luyện thêm ba năm, có lẽ kỳ thi mùa xuân lần sau có thể trúng tiến sĩ.
Ngu Ninh Sơ gật đầu đáp lễ, nghĩ đến cách ăn mặc của mình, nàng có chút hổ thẹn giải thích với Chu lão: “Sắp qua năm mới, ta dẫn đệ đệ muội muội đi ra ngoài dạo chơi nên mới mặc thành như vậy mong Chu lão đừng chê cười.”
Chu lão khen ngợi: “Cô nương vì phụng dưỡng phụ thân, chăm sóc ấu đệ muội mà đã bận rộn suốt thời gian qua.

Tết sắp đến, ra ngoài thả lỏng một chút là điều nên làm.”
Nói xong, hắn lại ho khan liền vội vàng cáo từ Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh sơ nhìn theo hai phụ tử rời đi, cũng quên việc này.
Chu Ký Minh đỡ phụ thân đi ra một khoảng cách, mới không tự chủ được quay đầu nhìn lại chỉ thấy vị Ngu cô nương đang mặc nam trang kia đang chậm rãi đi theo hướng ngược lại.

Một thân nam trang không thể nhìn ra dáng người nhưng lại lộ ra sườn mặt trắng nõn mỹ lệ.
“Nghe ý phụ thân, chẳng lẽ vị Đại cô nương kia là đương gia của Ngu gia?” Chu Ký Minh suy nghĩ một chút hỏi.

Tuy rằng phụ thân ở Ngu gia dạy sách ba tháng nhưng hắn chỉ là biết việc này, cũng không có hỏi thăm tình huống Ngu gia.
Chu lão thở dài: “Đúng vậy, Ngu lão gia dù sao cũng là quan nhân.

Bởi vì bị điên nên mới phải từ quan ở nhà dưỡng bệnh.

Hiện tại, hắn cũng không có thê tử nên mọi chuyện ở Ngu gia đều Đại cô nương chống đỡ.”
Chu Ký Minh đã hiểu rõ, không hỏi thêm nữa.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi