CÂU DẪN THÁI TỬ ĐẠI NHÂN


Thục quốc đang phải đối diện với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay, chiến thắng vừa qua còn chưa kịp khiến người dân vui mừng, tin tức về bệnh tình của hoàng đế đã dấy lên nỗi bất an vô cùng to lớn. Thái tử đúng lúc này mất tích, triều đình chia làm nhiều phe phái ngày một lộng hành, trên dưới bắt đầu nghị luận, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi không thôi.

Lãnh Kiều Yên lòng như lửa đốt không ngừng qua lại trong phòng của Hoàng Kỳ. Sau trận đại náo ngày hôm ấy, nàng bị phụ vương cấm túc đến thê thảm, mãi mới có cơ hội trốn thoát được liền hồi kinh. Đến lúc nàng trở về, tin tức Lãnh Nguyệt Thanh mất tích đã lan hết khắp phố phường.

Trong lòng nàng thầm rủa Lăng Sở Hương không biết bao nhiêu lần, nữ nhân đáng chết dám lừa nàng, lừa nàng rằng thái tử biểu tỷ đang ở kinh thành. Biểu tỷ làm sao có thể ở trong thành cơ chứ? Chính mắt nàng nhìn thấy nàng ấy cùng Lăng Sở Nhược đáng ghét cùng nhau mất hút trong hồ nước. Đã vậy nàng còn không được đường đường chính chính trở về, một quận chúa cao quý như nàng mà phải trốn chui trốn nhủi ở trong một căn phòng nhỏ xíu, Lãnh Kiều Yên bức bối muốn chết rồi.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, sao ngươi lại ở đây?"

"Ôi trời ơi, hù chết ta rồi"

Lãnh Kiều Yên giật mình gắt gỏng, Thượng Quan Uyển Linh ngồi trên giường, đung đưa chân có vẻ rất vui, lại còn giương đôi mắt trong veo nhìn nàng. Mặc dù hiện tại trí óc chỉ như đứa trẻ nhưng võ công được tôi luyện đã quá quen thuộc, Lãnh Kiều Yên nào phát hiện ra nàng ấy đã vào phòng bằng cách nào.

"Điều đó ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi vào đây làm gì?"

Lãnh Kiều Yên bực bội không thôi, tại sao hết người này đến người khác ra vào như chỗ không người vậy, nữ nhân kia vô phép vô thiên thì thôi đi, ngay cả Thượng Quan Uyển Linh cũng bắt nạt nàng sao? Nghĩ đến đây Lãnh Kiều Yên càng buồn bực, Lăng Sở Hương khốn kiếp, dụ nàng đến đây rồi bỏ đi không tung tích, mấy ngày đều không thấy mặt mũi tăm hơi đâu.

"Đây là phòng của Hoàng Hoàng, ta tìm Hoàng Hoàng"

Thượng Quan Uyển Linh lúc này mới nhớ ra mục đích chính, đi khắp phòng không có chút kiêng nể, ánh mắt nàng trong suốt không chút vẩn đục. Lãnh Kiều Yên mặc nàng tìm kiếm, dù sao nàng cũng không thể ra ngoài, có người nói chuyện cũng đỡ nhàm chán.

"Uyển Linh, ngươi có nhớ Tú Kỳ không?" Lãnh Kiều Yên tò mò hỏi, nàng đối với những chuyện xung quanh Lãnh Nguyệt Thanh đặc biệt để tâm, nhất là chuyện tình cảm giữa Thượng Quan Uyển Linh và Tú Kỳ. Một cô nương tốt như Thượng Quan Uyển Linh tại sao lại phải lòng một người lòng dạ sắt đá lại khô khan cục mịch như Tú Kỳ kia chứ?

Thượng Quan Uyển Linh không trả lời, vẫn mải mê tìm kiếm, một mình lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ. Thì ra cho dù là tình cảm sâu nặng đến đâu, có thể quên được liền quên đi. Tâm trạng Lãnh Kiều Yên càng thêm không tốt, không để ý đến từng ngón tay run rẩy của Thượng Quan Uyển Linh.

"Quận chúa, ta vào được không?"

Bên ngoài có tiếng thì thầm của Hoàng Kỳ, Lãnh Kiều Yên chán nản nằm nhoài trên ghế quý phi, nàng muốn chết mất thôi.

"Hoàng Hoàng, Hoàng Hoàng về rồi"

Thượng Quan Uyển Linh nhảy cẫng lên vui sướng, cứ lấy tay đập cửa không thôi. Không nghe tiếng Lãnh Kiều Yên, Hoàng Kỳ vốn dĩ không dám vào, nhưng cứ đứng bên ngoài nhất định sẽ gây sự chú ý, nghĩ vậy, nàng liền không kiêng kỵ nữa.

"A Linh, sao muội lại ở đây? Ta đã nói muội không được vào rồi cơ mà" Hoàng Kỳ nhíu mày nói khẽ, sau đó hướng Lãnh Kiều Yên hành lễ.

"Miễn đi, bên ngoài thế nào rồi? Có tin tức gì của biểu tỷ chưa?" Lãnh Kiều Yên phất tay, có chút sốt ruột hỏi.

"Túc thân vương sắp đánh vào kinh thành, Hồng Kỳ thất thủ rồi" Hoàng Kỳ có chút hít thở không thông đem mọi chuyện thuật lại một lần. Thái tử điện hạ đã lường trước được Túc thân vương không chỉ có tham vọng ở một phương nhưng điều không thể ngờ là binh lực của hắn lại mạnh đến vậy. Hồng Kỳ một mình chống cự đã là điều không dễ dàng, đúng lúc này Lăng Sở Hương cùng toàn bộ Mộ Khiếu sơn trang đồng loạt không nhúng tay vào khiến tình cảnh của Hồng Kỳ càng thêm khó khăn. Càng nghe, sắc mặt Lãnh Kiều Yên càng tối, cuối cùng nàng đập mạnh tay lên bàn một cái.

"Vô dụng, một lũ phế vật, uổng công biểu tỷ một tay nâng đỡ các ngươi, các ngươi lại đi trông chờ vào một nữ nhân giang hồ, bộ không thấy xấu hổ hay sao?"

Thượng Quan Uyển Linh hoảng sợ nép vào người Hoàng Kỳ, liên tục kêu sợ không thôi. Hoàng Kỳ xoa đầu nàng an ủi, mặt cúi xuống không đáp. Dẫu biết tình hình đã rất nguy kịch nhưng thái tử không ở đây, nàng lại không được phép tự tiện rời kinh, mọi chuyện chỉ có thể trông chờ vào Hồng Kỳ.

Thật là, Hoàng Kỳ thở dài một tiếng, nếu có Tú Kỳ ở đây thật tốt, ít nhất nàng ta cũng đáng tin hơn Hồng Kỳ. Còn có, nàng liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Linh vẫn đang dụi đầu trong lòng mình, thật sự hoài niệm cảnh mọi người cùng nhau chiến đấu.

"Kỳ thực Ngân Diện cũng rất giỏi" Hoàng Kỳ khen từ tận đáy lòng, dù Lăng Sở Hương tính tình kỳ quặc lại hay khoe khoang nhưng uy danh trên giang hồ không thể nào phủ nhận. Tuổi còn trẻ mà có tên tuổi trên giang hồ đã là hiếm, có thể phục chúng lại còn hiếm hơn. Nếu có được sự trợ giúp của nàng cùng Mộ Khiếu sơn trang, người giang hồ còn không quy thuận theo sao?

"Ngươi còn nói giúp cho nàng ta? Có giỏi cũng chẳng thể qua mặt thái tử biểu tỷ"

Cô nãi nãi a, Hoàng Kỳ có ăn gan hùm cũng không dám so sánh thái tử với bất kỳ ai. Nhìn Lãnh Kiều Yên bướng bỉnh khoanh tay ra vẻ ngạo kiều, nàng thật sự khóc không ra nước mắt.

"Phải phải, quận chúa điện hạ nói đúng, không ai có thể so sánh được với thái tử điện hạ của chúng ta" Hoàng Kỳ vuốt mồ hôi trên trán, không quên dỗ ngọt Lãnh Kiều Yên. Quả nhiên, vị quận chúa cao cao tại thượng lúc này mới giãn nét mặt, nhưng nỗi lo âu lại kéo tới ngay tức khắc, nàng có chút gấp gáp hỏi.

"Hoàng thúc thế nào rồi?"

"Bệ hạ vẫn chưa tỉnh, thần theo lời điện hạ vẫn luôn cho người canh giữ tẩm cung" Nhưng chuyện này cũng không thể được lâu, Thần phi cùng một số các vị đại thần trong triều đã làm áp lực lên, nàng cũng sắp trụ không nổi rồi.

"Không được, ta phải đến thăm hoàng thúc"

Lãnh Kiều Yên cắn cắn móng tay, thấp tha thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng, nàng liền hạ quyết tâm

"Quận chúa điện hạ, chuyện này e là rất khó" Hoàng Kỳ e ngại trả lời, nàng biết vị quận chúa tùy hứng này sẽ không vì lời nói của nàng mà rút lui. Quả nhiên, Lãnh Kiều Yên phẩy tay đáp ngay.

"Bản quận chúa không quan tâm, ngươi liệu mà an bài"

"Tuân lệnh" Hoàng Kỳ cúi đầu cung kính nhưng trong lòng đau xót không thôi, nhiệm vụ này nếu không hoàn thành tốt sẽ gây ra hậu hoạn khôn lường. Lúc này nàng thật tưởng nhớ Lăng Sở Hương kiêu căng phách lối kia, cũng chỉ có nàng ta mới có thể trị được vị đại nhân này.

Đêm xuống, Hoàng Kỳ mất một khoảng thời gian không nhỏ để tránh đi thị vệ tuần tra đêm, đưa Lãnh Kiều Yên không chút hao tổn tiến vào tẩm cung của hoàng thượng. Hai người lén lén lút lút khiến nỗi bực dọc của Lãnh Kiều Yên càng thêm lớn, mãi đến khi nhìn thấy Lãnh Long, nàng mới giãn mi mắt.

Lãnh Long nằm trên long sàn, gương mặt trầm tĩnh có chút giống Lãnh Nguyệt Thanh đang chìm sâu trong giấc ngủ, nếu chỉ nhìn bề ngoài không ai nghĩ hắn đang bệnh nặng. Lãnh Kiều Yên quỳ trước giường, cảm giác hổ thẹn tràn đến, nàng cầm bàn tay chai sần vì cầm kiếm lâu ngày, lạnh lẽo đến dọa người.

"Hoàng thúc, Yên nhi xin lỗi người" Rất nhiều thứ không thể nói ra thành lời, chỉ có thể vọn vẻn trong vòng một câu. Lãnh Kiều Yên tự trách bản thân đã quá kiêu ngạo, nàng không có khả năng ngăn cản phụ vương, lại không thể cứu được Lãnh Nguyệt Thanh.

Nếu có thể, nàng nguyện đem cái chết để đổi lấy sự bình yên cho Thục quốc, bảo vệ thứ mà Lãnh Nguyệt Thanh muốn bảo vệ. Đáng tiếc là tham vọng của phụ vương quá lớn, đến mức cái chết của nàng đã không còn là sự đe dọa hữu hiệu nữa. Lãnh Kiều Yên chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé mà bất lực như lúc này, trước đây nàng luôn sống trong sự bảo bọc của Túc thân vương, sự che chở của hoàng thượng và Lãnh Nguyệt Thanh, chưa bao giờ thực sự đối mặt với bất kỳ điều gì.

"Người đâu, mở cửa, bổn cung muốn vào thăm bệ hạ"

Bên ngoài đột ngột có đèn đuốc sáng choang, Thần phi dẫn đầu đám thái giám nha hoàn, lớn tiếng ra lệnh cho người gác cửa. Gác cửa vốn là hai huynh đệ đã cứu Lăng Sở Nhược trước kia được Lãnh Nguyệt Thanh bồi dưỡng, nhất mực trung thành với nàng. Mặc cho khí thế Thần phi có lớn thế nào, hai người vẫn không chút suy chuyển đứng chặn trước cửa, bày ra bộ dáng sống chết cũng không lùi bước.

"To gan, dám ngăn cản Thần phi nương nương, nô tài kia ngươi chán sống rồi sao?" Cung nữ bên cạnh Thần phi lớn tiếng quát mắng, hiện tại trong cung này ai ai cũng quy phục Thần phi, thậm chí cả vị quý phi thân phận cao quý cũng không thể không nhường bước.

Hoàng Kỳ thầm than không tốt, nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ ứng phó được nhưng hôm nay thì không dễ như vậy. Nàng liếc nhìn Lãnh Kiều Yên đang trầm mặc không nói, chỉ biết khẽ thở dài.

"Quận chúa điện hạ, người có thể lánh mặt một chút không?" Dù biết điều này là vô ích nhưng Hoàng Kỳ vẫn muốn hy vọng thử một lần xem sao.

"Hoàng Kỳ, ngươi có biết phỉ báng hoàng thất mang tội gì hay không?" Lãnh Kiều Yên nâng mặt, đôi mắt sắc bén như dao xoáy thẳng khiến Hoàng Kỳ giật bắn người, vội quỳ xuống thỉnh tội.

"Quận chúa bớt giận"

Làm sao Lãnh Kiều Yên có thể không tức giận? Nàng đường đường là một quận chúa cao quý thế mà phải trốn chui trốn nhủi hồi kinh. Từ trước đến nay địa vị của nàng là duy nhất, ngay cả những vị công chúa con của các phi tần cũng không dám chọc giận nàng. Huống hồ chỉ là một Thần phi nhỏ nhoi?

"Hoàng Kỳ nói năng vụng về, quận chúa điện hạ đại nhân đại lượng đừng tức giận nữa được không? Người muốn trừng phạt thần thế nào cũng được, đừng tức giận làm tổn hại thân thể"

Lãnh Kiều Yên rùng mình mấy cái, Hoàng Kỳ từ lúc nào học cách mồm mép thế này, nàng thực sự không quen.

"Bỏ đi, ngươi tránh ra, bản quận chúa phải ra ngoài" Nàng đẩy Hoàng Kỳ sang một bên, phất tay áo xăm xăm đi ra cửa.

Hoàng Kỳ không dám ngăn cản nhưng vẫn đi theo tò tò, không ngừng vuốt mồ hôi đổ ra trên trán "Quận chúa, coi như thần cầu xin người đi, nếu người ra ngoài thì thần gặp rắc rối rất lớn"

Bất quá lời cầu xin của nàng vô dụng, Lãnh Kiều Yên ngạo mạn như vậy, làm sao chịu nổi Thần phi tác oai tác quái, thái tử biểu tỷ không có ở đây, hoàng thúc lại bệnh như vậy, nhị hoàng tử nhu nhược yếu đuối, hoàng thất không thể chịu được nỗi xỉ nhục này. Lãnh Kiều Yên khí thế bừng bừng, tay vừa chạm đến chốt cửa thì bên ngoài vang lên một tiếng.

"Hoàng hậu nương nương giá đáo"

Lãnh Kiều Yên nhíu mày, hoàng hậu đến, hoàng hậu vốn dĩ căm ghét thái tử, căm ghét cả Thần phi, tuy rằng nàng không đánh giá cao trí thông minh của vị hoàng thẩm này nhưng đây cũng là một vở kịch hay.

"Xem ra Thần phi càng ngày càng không biết quy tắc, ngay cả bổn cung cũng không để vào mắt"

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, duy chỉ có Thần phi vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, còn có cả tỳ nữ thân tín bên cạnh cũng hống hách vô cùng. Hoàng hậu có vẻ không giận, ngược lại còn mỉm cười hiền hòa, nhìn vào thì vô hại nhưng ai cũng cảm nhận được nộ khí ầm ầm ở xung quanh.

"Hoàng hậu đến nơi này làm gì? Bệ hạ trông thấy ngươi còn chẳng phải sẽ thấy rất phiền sao"

Thần phi nói chuyện rất không chừng mực, thẳng thắn giễu cợt hoàng hậu. Chưởng quản hậu cung lâu như vậy khiến cho sự nhẫn nại của hoàng hậu không được tốt như trước nữa. Vừa nghe đến đó, nàng liền giang tay cho kẻ to gan kia một cái tát.

Tất cả mọi người đều phủ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên vì sợ liên lụy. Thần phi đưa tay ôm má, mắt trợn lên như không thể tin được rằng hoàng hậu dám đánh nàng. Hiện tại trong hoàng cung này làm gì có người dám đắc tội nàng đâu.

"Bổn cung không cần biết sau này thế nào, hiện tại bổn cung vẫn là hoàng hậu của Thục quốc, ngươi thân là phi tử trong hậu cung thì phải biết theo quy củ, không được dĩ hạ phạm thượng. Lần này chỉ là một cái tát, lần sau cẩn thận cái đầu của ngươi"

Không khí bỗng dưng rơi vào trầm mặc, đám nha hoàn không dám thở mạnh, không phải vì sợ hoàng hậu mà vì họ biết tính khí độc ác của chủ tử bọn họ. Thần phi hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn nữ nhân kiêu ngạo trước mặt mình, mặt hoa da phấn, một thân phượng bào quý phái phô trương, mặc dù đã ngoài 30 nhưng vẫn còn rất trẻ, so với mẫu thân nàng ở nhà khác một trời một vực. Nghĩ đến mẫu thân vì nghèo đói mà chết thảm, Thần phi càng nghĩ càng chua xót.

"Người đâu, hoàng hậu nương nương điên rồi, mau đưa hoàng hậu hồi cung nghỉ ngơi"

"Ngươi dám?"

Đám cung nhân mặc kệ hoàng hậu kêu gào, thẳng tay áp giải nàng ta. Đến lúc này Lãnh Kiều Yên nào chịu được nữa, tuy rằng không quá thân thiết nhưng dù sao cũng là hoàng thẩm của nàng, một phi tần lại dám ức hiếp hoàng hậu thì còn ra thể thống gì nữa.

"Dừng tay"

Thần phi hơi khựng lại, không ngờ Lãnh Kiều Yên lại dám ra mặt, càng tốt, nàng chính là muốn bắt cả mè cá này đây.

"Quận chúa điện hạ, ngươi đến đây là muốn giết hoàng thúc của ngươi sao?"

"Hỗn xược, ngươi nói bậy bạ gì vậy?" Lãnh Kiều Yên trợn mắt chỉ tay thẳng mặt Thần phi, hung hăng quát.

"Túc thân vương tạo phản trên dưới Thục quốc không ai không biết cả, quận chúa nửa đêm xông vào tẩm cung của bệ hạ, về tình về lý đều không hợp" Thần phi câu câu khóe miệng, xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xầm. Không cần nói cũng biết sắc mặt Lãnh Kiều Yên tệ đến mức nào, nàng trước nay tuy kiêu ngạo nhưng chưa từng mang tiếng xấu đến mức không còn danh dự như thế. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, sau này nàng làm gì có chỗ ngẩng mặt lên nữa.

"Ngươi nghĩ ai cũng lăng loàn trắc nết như ngươi sao? Đồ rắn độc, nữ nhân rắn rết"

"Chát" Lãnh Kiều Yên như con diều đứt dây ngã nhào xuống đất, mắt tối lại, tai ù đi không còn nghe được thanh âm gì nữa. Nàng bất ngờ đến mức không nói nổi lời nào, đây chính là cảm giác bị đánh sao? Thì ra lại đau đến như vậy.

"Quận chúa điện hạ"

Đến lúc này Hoàng Kỳ làm sao có thể suy nghĩ được nhiều hơn nữa, vội vàng chạy ra ngoài đỡ lấy Lãnh Kiều Yên. Thần phi nào ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, Hoàng Kỳ đã lộ mặt, nàng cũng không ngại gán thêm cho nàng ta tội danh.

"Hay cho Hoàng Kỳ, bệ hạ tốt với ngươi như thế, cho người chức vị phó tướng quân, hiện tại ngươi lại để cho kẻ thù bước chân vào tẩm cung của người. Người đâu"

Theo lệnh của Thần phi, cấm vệ quân từ đâu không biết kịp lúc xuất hiện vây quanh tạo thành một vòng tròn. Hoàng hậu nào ngờ đến Thần phi lại có quyền lực lớn đến như vậy, tức khắc mặt xanh không còn giọt máu.

Lãnh Kiều Yên trái né phải né, cứ chạy loạn cả lên, mồ hôi ướt đẫm cả người, chỉ một chút xíu tóc tai y phục đã xộc xệch. Nàng vốn là người ưa thích sạch sẽ, dù là trong tình cảnh nguy hiểm tính mạng vẫn không thể không để ý đến ngoại hình. Hoàng Kỳ vốn dĩ có thể đánh trả nhưng nàng lựa chọn không làm. Nếu đụng đến cấm vệ, tội danh hành thích hoàng thượng chắc chắn định sẵn rồi.

Đúng lúc này, Lãnh Kiều Yên lại vấp phải tà áo ngã xuống, Hoàng Kỳ chống đỡ không được liền ngã theo. Một bên là gươm giáo, một bên là bảo hộ Lãnh Kiều Yên, chẳng mấy chốc trên người Hoàng Kỳ đã có vô số vết thương. 

"Dừng tay"

Đám đông không vì giọng nói đột ngột mà dừng lại, vẫn cứ tiếp tục lao vào cuộc hỗn chiến. Nhiếp Khiếu Lan như mới vừa ngủ dậy, tóc còn chưa kịp vấn, hài chưa kịp mang, ngay đến y phục cũng chỉ vội khoác vào.

"Hạ Ưu Nhi, ngươi mau dừng tay lại cho ta"

"Hỗn xược, cẩn thận cái miệng của ngươi" Nô tỳ bên cạnh Thần phi lập tức quát lớn. Nhiếp Khiếu Lan biết người trước mặt mình luôn tùy hứng như thế, dù không phục nhưng vẫn nhẹ giọng khẩn cầu.

"Thần phi nương nương, coi như nể mặt ta, có thể bảo toàn tính mạng cho nàng không? Ta cầu xin ngươi" 

Mắt thấy Hoàng Kỳ ngày càng chật vật, máu tươi thấm đẫm lưng áo, khóe mắt Nhiếp Khiếu Lan liền đỏ ửng lên, hiện tại bắt nàng làm thế nào cũng được, chỉ cần cứu được nàng ấy.

Thần phi lãnh đạm nhìn Nhiếp Khiếu Lan, trong đầu bổng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi