CÂU DẪN THÁI TỬ ĐẠI NHÂN


Tiểu Tự là một đứa trẻ có tuổi thơ không mấy tốt đẹp, cái chết của mẹ khiến nàng lớn lên cùng với tội danh khắc tinh. Cha nàng mỗi ngày đều uống rượu, say rồi nếu không chửi mắng nàng thì cũng lại đi tìm kỹ nữ mua vui. Nàng không biết cha nàng trước đó có phải người tốt giống lời người ngoài đồn đại không, chỉ biết chưa bao giờ ông chịu để ý đến nàng.

Hôm đó là một ngày không có nắng, bầu trời xám xịt như dự báo trước điều gì đó, ngày hôm ấy cha nàng không say xỉn, đưa nàng xuống phố, mua cho nàng một bộ y phục đẹp, chải tóc gọn gàng cho nàng, mua đồ ăn ngon, tự tay chế biến. Đó là lần duy nhất nàng biết được thì ra được cha cưng chiều lại hạnh phúc nhường ấy. Kết quả là cha giao nàng cho một nữ nhân son phấn lòe loẹt, trước cửa nườm nượp người qua lại.

Cha à, lúc đó người không hề quay đầu!

Hài tử 7 tuổi từ sáng đến tối làm việc không ngơi nghỉ, ngày ăn hai bữa cơm không no lại còn bị những hoa khôi xấu tính bắt nạt. Ai bảo nàng mệnh khổ, Tiểu Châu, Tiểu Kiều cùng vào một lượt được hầu hạ những cô nương tốt, ngày nào cũng đến chỗ nàng khoe khoang.

"Tiểu Tự, hôm nay khách cho ta 5 lượng, Cẩm Tước cô nương đều cho ta đi mua y phục, ngươi xem xem có đẹp không?"

"Rất đẹp" Nàng gật đầu cười, thực sự rất đẹp, nàng bình thường xấu xí lại không nói chuyện với khách, Chu Tước cô nương cũng không cho nàng gặp mặt khách nhân, lúc nào cũng phải cúi đầu mà hầu hạ.

Cúi đến cổ cũng đau.

"Ngươi nói sao? Lý đại nhân đến chuộc thân cho Chu Tước cô nương à? Đón về làm thiếp sao?"

"Lý đại nhân nào? Là Lý đại nhân mới được phong làm thái sử lệnh sao? Sao có thể được, người ta đọc sách thánh hiền, sao lại rước cô nương nhà chúng ta về làm thiếp chứ"

"Bậy nào, bậy nào, không phải rước về làm thiếp, nghe đâu là rước tiểu thư về phủ. Chu Tước cô nương chính là con gái của ông ấy trước khi cả nhà bị lưu đày đó"

Chu Tước cô nương cả đêm khó chịu không ngủ được, mấy ngày trước có tân nhân mới đến cướp hết phong quang của nàng, hại cả nàng cũng không được ngủ. Vừa ra đến cửa đã nghe người người bàn tán, nàng ngoáy ngoáy tai nghe ngóng tình hình. Chuyên thật là ly kỳ, mấy người này một ngày không bịa chuyện thì chịu không nổi sao? Để Chu Tước cô nương nghe được, các nàng sẽ rất thê thảm.

"Kìa kìa, Tiểu Tự ra rồi, nàng ta thân cận Chu Tước cô nương nhất, hỏi nàng ta thì biết"

Bỗng dưng một con bé đen nhẻm lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, Tiểu Tự chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy cảm thấy rất có thành tựu. Tuy nhiên nàng thực sự không biết gì, đám đông xung quanh dần dần rút bớt.

Năm đó hoàng đế lên ngôi đã thanh trừng rất nhiều phe phái, phụ thân của Chu Tước cô nương vốn là quan viên không trong sạch, nam nhân trên dưới đều bị đi lưu đày, nữ nhân nếu không phải vào cung làm nô thì cũng bị bán vào kỹ viện, phải chịu kết cục thê lương.

Tiểu Tự suy nghĩ hết một ngày trời, cảm thấy Chu Tước cô nương thật đáng thương. Người xinh đẹp như vậy, bị bán vào kỹ viện phục vụ một đám nam nhân ô hợp, đáng lý nàng phải là một vị tiểu thư ngậm muỗng bạc mà lớn, gả cho một vị công tử xứng đôi, sống trong nhà cao cửa rộng.

"Xoảng"

Chu Tước phút trước vẫn còn ôn nhu cười với khách quý, từ lúc Tiểu Tự bước vào mặt liền biến sắc. Tiểu Tự vẫn còn nhỏ, quên mất cô nương nhà nàng không cho phép đi vào khi nàng ấy tiếp khách.

"Chu ... Chu Tước cô nương" Tiểu Tự lắp bắp nhìn Chu Tước hung ác tiến đến, dáng người cao gầy mà hữu lực, chẳng mấy chốc nàng đã bị đá bay ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng sầm trước mắt, mắt nàng cũng mờ đi, cảm giác đau đớn khiến cho nàng không thể gượng dậy được.

Tiểu Tự bị thương khá nặng, đến khi nàng khỏi, Chu Tước cũng đã bị đưa đi, nghe nói là bị Lý đại nhân ép đi. Thanh Xuân lâu thay người, Tiểu Tự hầu hạ hoa khôi mới – Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn mỗi lần hầu khách đều để người hầu cận ở bên cạnh, đó cũng là cách mà cô tạo niềm vui cho khách, mỗi người đến đều không rời được giường của nàng. Hôm nay là ngày Thúy Mai phải theo hầu cho Kim viên ngoại nhưng từ sớm nàng ta đã đổ bệnh.

Mẫu Đơn cả ngày không vui, nàng đã lên kế hoạch tất cả, phút chót lại gặp rắc rối. Kim viên ngoại là người cực kỳ biến thái nhưng ra tay rất rộng rãi, nàng vốn đã tính toán để Thúy Mai chịu trận, đổi lại là người khác thì sẽ rất phiền phức.

"Ngươi, qua đây"

Tiểu Tự vốn ít nói, lại là gương mặt mới, Mẫu Đơn tin chắc vẻ hoang dại của Tiểu Tự sẽ khiến Kim viên ngoại hài lòng.

Đêm đó Tiểu Tự được ăn mặc rất đẹp, trang dung trên gương mặt khiến nàng không nhận ra được bản thân. Kết quả, Thanh Xuân lâu đêm đó gà bay chó sủa, Tiểu Tự bị giam trong phòng củi, bỏ đói ba ngày ba đêm.

Tiểu Tự không biết mục đích sống của mình là gì, cuộc sống thật mệt mỏi, nàng nhớ từng lời từng chữ cha đã nói với nàng.

"Tại sao người chết không phải ngươi mà là nàng?"

Mẫu thân, Tiểu Tự cũng muốn hỏi người, tại sao người lại kiên quyết lựa chọn ta, bắt ta phải sống một mình trên trần đời đáng sợ này?

Tiểu Tự rất nhớ người.

Kỳ thực mọi chuyện trên đời này đều đã có sắp xếp của nó, nếu lúc đó Tiểu Tự thật sự buông xuôi thì đã không có Hoàng Kỳ của ngày hôm nay. Nếu lúc đó nàng không bỗng dưng phát điên, dùng hết sức lực đâm chết Kim viên ngoại, Lãnh Nguyệt Thanh cũng sẽ không để ý đến nàng.

Khi ấy Tiểu Tự cho rằng mình chỉ còn con đường chết, điều cuối cùng nàng muốn làm là kéo kẻ dơ bẩn đó đi chung cùng nàng. Hắn ta năm lần bảy lượt muốn nàng, dùng những thứ kinh khủng nhất đối xử với nàng, ký ức đáng sợ này, nàng muôn đời cũng không thể quên.

Bàn tay khi ấy chạm vào người lạnh như băng, nàng ngước mắt ngơ ngác nhìn, chỉ thấy cặp mắt tĩnh lặng tựa núi cao. Hài tử này nhỏ tuổi như vậy lại có thể khiến người khác cảm thấy an tâm, rất vững chắc, tựa như một ngọn núi cao không thể nào phá vỡ được.

"Ngươi có muốn theo ta không?"

Lần đầu tiên trong cuộc đời có người hỏi nguyện vọng của nàng là gì mà không phải là cưỡng ép, nàng được lựa chọn, được tôn trọng, có cảm giác mình cũng là một con người. Lãnh Nguyệt Thanh đã đến, nàng chính là ánh sáng duy nhất cứu rỗi Hoàng Kỳ.

Người như vậy, cho dù có giết chết nàng cũng không thể phản bội, tính mạng này nàng sẵn sàng từ bỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần Lãnh Nguyệt Thanh yêu cầu, huống hồ chỉ là mất một chút máu, một chút móng tay, một hai cái xương chân. Hoàng Kỳ vốn không cảm thấy đau đớn, nàng chính là thanh bảo kiếm trong tay Lãnh Nguyệt Thanh, mỗi một người trong tứ đại hộ vệ đều có khả năng đặc biệt, điều này các nàng che giấu thật cực khổ.

Bên tai là tiếng gào thét khóc lóc của Lãnh Kiều Yên, Hoàng Kỳ quay đầu, mắt đã mờ vì mất máu.

"Quận chúa, đừng khóc"

Lãnh Kiều Yên đưa tay che miệng, nước mắt không ngừng ứa ra. Hoàng Kỳ ngốc, đến mức này còn lo cho nàng, ngày thường bị bắt nạt đến thê thảm, chẳng lẽ thật sự không giận nàng hay sao?

Thần phi nhoẻn miệng cười, đúng vậy, đó chính là cảnh tượng mà cô muốn thấy, những con người cao cao tại thượng đó phải từng người một quỳ dưới chân cô mà cầu xin. Cứ đau khổ đi, đó chính là liều thuốc hoàn mỹ nhất mà cô từng có.

"Tiện nhân, ngươi dừng tay lại cho ta, ngươi là đồ khốn kiếp, rốt cuộc ngươi muốn gì chứ, chuyện ta biết đều đã nói cho ngươi cả rồi?"

Lãnh Hi kéo Lãnh Kiều Yên đang quá khích ra sau người mình, tuy rằng nàng cũng rất xót xa cho Hoàng Kỳ nhưng đây không phải lúc để gây sự với Thần phi. Nàng ta là một kẻ điên, chỉ cần Hoàng Kỳ không chết, nhất định phải tìm cách để ra khỏi đây.

'Xin nương nương bớt giận, Yên nhi còn trẻ chưa hiểu chuyện nên mới mạo phạm đến ngươi. Ngươi đại nhân như vậy, đừng trách tội có được không?"

Lãnh Kiều Yên trợn mắt nhìn Lãnh Hi đang ra sức lấy lòng Thần phi, trong lòng không khỏi khinh thường. Càng chán ghét hơn nữa là vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của ả ta, thà là nàng chết đi cũng không muốn để ả tiện tỳ này lăng nhục mình. Nàng đường đường là quận chúa thiên chi kiêu nữ được sủng ái nhất Thục quốc, làm sao nuốt nổi cơn nhục nhã này.

Thần phi há miệng cười to, thích thú tiến lại gần Lãnh Hi

"Nghe nói trưởng công chúa có cái miệng rất ngọt, hiện tại bổn cung đúng là mở mang tầm mắt rồi"

Lãnh Hi thở nhẹ một cái, nở nụ cười câu dẫn "Nương nương quá khen, nương nương xinh đẹp như tiên nữ, có nói ngọt bao nhiêu cũng không quá đáng"

Không để Lãnh Hi vội mừng, Thần phi liền tà ác nói "Bất quá xin lỗi cũng phải có thành ý, không biết thành ý của trưởng công chúa điện hạ và quận chúa điện hạ đây đến đâu"

Lãnh Kiều Yên không chịu đựng nổi nữa, phóng vọt ra khỏi lưng của Lãnh Hi

"Ngươi nói vậy là có ý gì"

Thần phi tà ác ngẩng cao đầu, ánh mắt lóe lên vẻ cao ngạo "Chính là muốn các ngươi quỳ xuống"

Lời nói của Thần phi khiến cho Lạc Lạc vô cùng kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là Lãnh Hi thực sự quỳ xuống, còn kéo cả tay của Lãnh Kiều Yên.

"Cô cô" Lãnh Kiều Yên muốn khóc thét lên, tôn nghiêm của hoàng tộc bị hủy dưới tay của vị cô cô mà nàng vẫn luôn yêu mến. Dù rằng ngày thường Lãnh Hi rất vô liêm sỉ, tuy nhiên nàng vẫn là trưởng công chúa, làm sao có thể quỳ gối hèn mọn như vậy.

"Hahaha, trưởng công chúa thật thức thời, bổn cung rất thích, hoàng triều đổi chủ, nhất định bổn cung sẽ giữ lại mạng cho ngươi" Cả đại lao đều vang vọng tiếng cười của Thần phi, nàng cười đến chảy nước mắt, sau đó hung ác quay sang Lãnh Kiều Yên

"Đến lượt ngươi"

"Thần phi, ngươi là mật thám của phụ vương ta đúng không, ngươi đừng quên hoàng triều có đổi chủ cũng là giang sơn họ Lãnh chúng ta, ngươi nếu như bắt bản quận chúa quỳ, nhất định phụ vương ta sẽ cắt gân ngươi, luộc ngươi trong nước sôi" Lãnh Kiều Yên run rẩy lùi lại, trong ánh mắt kia chỉ là oán khí, nàng nhận ra Thần phi là một kẻ điên, vì muốn thỏa mãn thú tính của mình mà chà đạp lòng tự tôn của người khác. Nàng chỉ là đoán bừa, hy vọng có thể dọa được Thần phi, cũng là tự trấn an bản thân mình.

"Túc thân vương?" Thần phi dường như vừa nghe phải câu chuyện vô cùng buồn cười, nàng cười một trận rồi mới hung ác nói như tát thẳng vào mặt Lãnh Kiều Yên "Hạ Ưu Nhi ta làm sao có thể làm nô tỳ cho một kẻ ngu ngốc như hắn, ngay đến kẻ thù của mình là ai cũng không biết được. Chủ thượng của bản cung là người anh minh thần võ, một Túc Thân vương nhỏ nhoi có thể so sánh được sao?"

"Ngươi không được sỉ nhục phụ vương ta" Lãnh Kiều Yên bị tức giận làm mờ mắt, giang tay tát thẳng vào gương mặt mà nàng vẫn luôn không ưa. Thanh âm thanh thúy vang lên, không gian chìm trong im lặng, phải mất mấy giây sau mọi người mới hoàn hồn, chỉ thấy Lạc Lạc vội vã chạy đến đỡ lấy người vừa ngã xuống.

"Điện hạ"

"Cô cô?" Lãnh Kiều Yên như không thể tin được, vậy mà Lãnh Hi lại nhận thay Thần phi một cái tát.

"Yên nhi, quỳ xuống nhận lỗi" Chưa bao giờ Lãnh Hi nghiêm túc đến vậy, nàng mặc kệ bên má bỏng rát, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Kiều Yên

"Không được, thà ngươi giết ta đi" Lãnh Kiều Yên lắc đầu lùi lại, không để Lãnh Hi chạm vào người mình. Nhìn nàng tội nghiệp như vậy Lạc Lạc cũng không nỡ, chỉ có thể kéo tay Lãnh Hi.

"Lời cô cô nói ngươi không nghe nữa đúng không? Làm sai thì phải chịu phạt, Thần phi là phi tử của hoàng thúc ngươi, là trưởng bối của ngươi, đều là người trong nhà"

Lãnh Kiều Yên ngây người, ẩn ý trong lời Lãnh Hi làm sao nàng không hiểu, vì giữ thể diện cho nàng, cô cô đã quá nhọc lòng rồi. Nàng cắn răng nhìn Hoàng Kỳ một thân đầy máu, tính mạng của tất cả mọi người đều dựa cả vào hành động của nàng mà thôi.

"Thần phi nương nương, nếu ta xin lỗi ngươi, ngươi có thể thả Hoàng Kỳ ra không?"

Hoàng Kỳ cố gắng ngẩng đầu, nàng đã mất máu nhiều đến mức không thể nhìn thấy đường, chỉ là thanh âm run rẩy của Lãnh Kiều Yên rất rõ ràng, quận chúa ngày thường luôn không biết điều, trêu ghẹo cung nữ thái giám, thậm chí đến một vài vị công chúa cũng bị nàng bắt nạt đến phát điên. Quận chúa kiêu ngạo như vậy, vậy mà vì nàng mà chịu quỳ gối trước người khác.

Thần phi thích thú nhìn gương mặt tái nhợt của Lãnh Kiều Yên, quận chúa thì đã làm sao, cuối cùng cũng phải quỳ gối trước nàng mà thôi.

"Tất cả tùy vào lòng thành của quận chúa"

Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía này, không biết từ lúc nào trong ngục xuất hiện thêm nhiều người, Lãnh Kiều Yên nhận ra một trong số đó là ngũ công chúa, vì địa vị của mẫu tần thấp kém nên nàng vẫn luôn không vừa mắt nàng ta, thậm chí có vài lần còn đánh nàng ta mấy cái. Còn có Hứa tần trước kia là Hứa chiêu nghi, nàng vẫn luôn không hành lễ với nàng ta, thậm chí còn ngang ngược nói xấu trước mặt hoàng thúc, khiến nàng ta liên tục bị hạ vị. Tất cả đều đang nhìn nàng chỉ trỏ cười nhạo.

Lãnh Kiều Yên ngẩng cao đầu từ từ khuỵu gối, cười nàng thì sao, hiện tại nàng chịu oan khuất, một khi phụ vương đến, nàng nhất định sẽ khiến bọn họ thê thảm hơn. Đôi mắt nhìn thấy nàng quỳ gối sẽ bị móc ra, đôi tai nghe thấy lời nói xỉ nhục nàng đều đem cắt đi, cái miệng chê cười nàng đều may lại. Phượng HS cơ đều không bằng gà, nàng sẽ nhớ từng người một.

"Nữ nhân của Ngân Diện ta cũng dám bắt nạt, lá gan cũng đủ lớn đấy"

Đầu gối còn chưa chạm đất đã bị ai đó nâng lên, Lãnh Kiều Yên không kịp kêu một tiếng đã đập mặt vào vật mềm mại.

Thần phi kinh ngạc, Lăng Sở Hương lại dám một mình xông vào thiên lao cướp người, lại còn nói Lãnh Kiều Yên là nữ nhân của mình?

"Ngân Diện trang chủ, ngươi xen vào việc của bổn cung là có ý gì? Ngươi đã quên rằng ngươi đáp ứng chủ thượng về việc hợp tác rồi sao?"

Cái gì? Lăng Sở Hương hợp tác với Thần phi? Lãnh Kiều Yên giãy giụa kịch liệt, thảo nào mãi mà nàng ta vẫn chậm trễ, hóa ra đã đổi người hợp tác rồi. Lăng Sở Hương cảm thấy phiền, trực tiếp điểm huyệt nàng, thậm chí cả huyệt nói cũng điểm.

"Vậy chủ thượng của ngươi có biết ngươi giam giữ người của bản tôn, lại còn động đến nữ nhân của ta không?"

Thần phi cảm thấy như có hàn băng thổi qua người, nàng sợ nhất là chủ thượng, cũng không dám phá hỏng liên minh này của hắn. Trong phút chốc người nàng mềm nhũn, hạ giọng thanh minh

"Làm sao bổn cung biết được đó là nữ nhân của ngươi, nàng ta một lòng với thái tử như vậy, bổn cung phải trừ bỏ hậu họa"

Lời nói của Thần phi ngay lập tức bị đánh gãy

"Chuyện này không đến lượt ngươi quản, chờ đó mà giải thích với chủ thượng của ngươi đi"

Lăng Sở Hương không muốn phí lời với Thần phi, bế ngang Lãnh Kiều Yên lên, quay sang Lãnh Hi vẫn còn đang ngẩn mặt

"Còn không mau đưa người đi"

"Khoan đã" Thần phi hất cằm ra lệnh, ngay lập tức binh lính phong tỏa lối đi "Nữ nhân của ngươi cứ việc đem đi, nhưng nàng ta là thuộc hạ của Lãnh Nguyệt Thanh"

Lãnh Hi hít một hơi thật sâu, mất máu nhiều như vậy, Hoàng Kỳ cũng chỉ còn nửa cái mạng, nếu Lăng Sở Hương bỏ nàng ở lại, chỉ sợ không qua khỏi đêm nay. Lạc Lạc chần chừ không dám cởi trói, nàng không biết năng lực của Lăng Sở Hương, chỉ cảm thấy một cô nương dù hung hãn đến đâu cũng không thể đấu lại hàng chục binh lính thế này.

Lăng Sở Hương quay đầu, nhìn Thần phi vẻ hiếu kỳ "Ngươi cho rằng đám người này có thể chặn đường bản tôn?"

"Dĩ nhiên là không, nhưng ngươi đừng quên ngươi đã hứa gì với chủ thượng, nếu ngươi phản, chủ thượng sẽ không tha cho ngươi. Cho dù chúng ta có chết hết cũng quyết không để ngươi mang người đi, chủ thượng nhất định sẽ hiểu cho tấm lòng của bọn ta" Thần phi làm điệu bộ thấy chết không sờn, thật ra trong lòng đã sớm run rẩy, nàng định bụng chỉ hù dọa, nếu Lăng Sở Hương thật sự động thủ, nàng sẽ bỏ chạy trước.

Lăng Sở Hương hừ lạnh "Từ khi nào chuyện của chủ nhân lại đến lượt một tên cẩu nô như ngươi lên tiếng? Chuyện này bản tôn tự mình giải thích cho chủ thượng của ngươi, còn không mau thả ngươi, mạng chó của các ngươi cũng không giữ được. Ngươi nghĩ chủ thượng ngươi sẽ hỏi tội bản tôn chỉ vì giết một mạng nhỏ nhoi của ngươi sao?"

Thần phi hai tay nắm chặt, ở đến vị trí này nàng vẫn còn bị sỉ nhục, thế nhưng nàng không cách nào phản bác được. Nàng biết tính

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi