CẬU LÀ GIẤC MỘNG CỦA TÔI

“Cô lỗ~cô lỗ~”

Âm thanh phát ra từ bụng của Lâm Úy cực kỳ lớn trong căn lều im ắng này, Lâm Úy cả người cứng đờ, nín thở, trong lều chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi cùng tiếng ngáy nhỏ của cậu bạn bốn mắt kia.

Không có ai nghe thấy, Lâm Úy từ từ thở dài thườn thượt, đột nhiên không kịp chuẩn bị, bụng lại kêu một tiếng, cậu đói bụng rồi.

Thành Dữ ngủ ở bên cạnh cậu bật ra một tiếng cười.

Lâm Úy vừa thẹn vừa giận, khoanh hai tay đặt ở trên bụng, dùng sức một chút, hy vọng nó sẽ ngừng kêu.

Thành Dữ trở mình, đối mặt với Lâm Úy, từ dư quang, Lâm Úy có thể nhìn thấy lỗ tai của Thành Dữ, vành tai hơi nhọn, đỏ ửng lên một chút giống như ác ma trong truyền thuyết không có ý tốt.

“Đói bụng sao?”

Thành Dữ nhỏ giọng hỏi. Hơi thở của hắn phun ra chạm đến má và tai của Lâm Úy, Lâm Úy nhún vai muốn xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy của mình, nhưng cậu không làm vậy. (Cái Đuôi Nhỏ) Cậu gật đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, nơi này rất tối, Thành Dữ hoàn toàn không nhìn thấy cậu gật đầu.

Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, là Thành Dữ đang di chuyển, Lâm Úy nằm ngửa và nhìn về phía trên cùng của lều, một chút chút động tĩnh cũng làm cho cậu như chim sợ cành cong*, mỗi một cậu nói, mỗi một hành động của Thành Dữ cũng giống như kíp nổ lấp loé ánh lửa, Lâm Úy mơ hồ biết đến kế tiếp sẽ như thế nào, cậu muốn nói ra, nhưng lại không nói ra được.

(Chim sợ cành cong:  để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra). 

Bụng của Lâm Úy đột nhiên nóng lên, cậu giật cả mình, tay của Thành Dữ đang đặt ở bên trên.

“——bụng vẫn không thoải mái sao?”

Lâm Úy bắt đầu cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Rõ ràng chỉ là một bàn tay, với lòng bàn tay và ngón tay trải phẳng, gần gũi chạm vào bụng cậu, một chút nhiệt độ cách lớp quần áo truyền đến trên da. Lâm Úy cảm thấy mình sắp bị bệnh đến nơi, cậu không biết hiện tại cậu đối với Thành Dữ là cảm giác gì. (Cái Đuôi Nhỏ) Cậu chán ghét Thành Dữ, chán ghét sự hờ hững và hoà đồng một cách thái quá với mọi người xung quanh, nhưng cậu cũng khao khát hắn, khát khao hắn như nắng hạn mong chờ cơn mưa, như cỏ khô mong chờ tắm mình trong cơn mưa dịu êm mà lại ẩm ướt này.

Hiện tại trời đang mưa, lều bạt không bị ướt, Lâm Úy lại cảm giác được hạt mưa tạt vào mặt mình, mưa thì lạnh, đập vào gương mặt nóng bừng của cậu, lập tức bị nhiệt độ cao đồng hóa, biến thành một dòng nước ấm, quấn lấy toàn bộ cơ thể của cậu.

“Không, không có.” Giọng nói của Lâm Úy nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Cậu nói cái gì?”

Thành Dữ nhích lại gần hơn một xíu, Lâm Úy cảm thấy được đôi môi hắn đụng phải lỗ tai của mình, nhẹ nhàng chạm vào, giống như cánh hoa rơi trên da.

“Tôi nói…”

Nói cái gì cơ.

Ngôn ngữ vào khoảnh khắc này dường như trở nên vô nghĩa, có trăm nghìn cách để diễn tả tâm tình của cậu lúc này, ngoại trừ ngôn ngữ. Ngữ khí tái nhợt, khô khốc không nhiệt độ,, trong đầu cậu hiện lên đủ mọi màu sắc, cậu hô hấp độ ẩm cực cao, hô hấp vô cùng ẩm ướt, thân thể nóng như phát sốt, tất cả những thứ này đều là mạnh mẽ hơn so với lời nói.

“Tôi nghe không rõ…”

Thành Dữ lại gần hơn, tay vẫn đặt trên bụng dưới của cậu, và bây giờ cậu gần như hoàn toàn được ôm vào trong lồng ngực của Thành Dữ.

Lâm Úy mạnh mẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, dùng lưỡi liếm ướt đôi môi khô khốc của mình. Mưa bên ngoài thật giống như trở nên lớn hơn, nặng nề đập vào trên đỉnh lều bạt, phát ra tiếng động không nhỏ.

Hiện tại, vào giờ phút này ở nơi đây, hư ảo đến mức không chân thực cho lắm.

Lâm Úy hơi nghiêng đầu, âm thanh dường như từ nơi sâu thăm thẳm trong cơ thể phát ra.

Cậu nói: “Dạy tôi…”

Lần nàyThành Dữ không cười, Lâm Úy đã chuẩn bị để nghênh tiếp nụ cười hờ hững đặc trưng của Thành Dữ, nhưng hắn không cười. Lâm Úy thấp thỏm, không biết có mình đã nói sai cái gì hay không, cậu muốn nói thêm gì đó để chữa cháy, nhưng không thể thốt nên lời, đầu óc trống rỗng.

Thành Dữ nói: “Lần trước không học được sao, hửm?”

Lâm Úy lắc đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, Thành Dữ không thể nhìn thấy cậu lắc đầu ở trong bóng tối.

Nhưng điều đó không thành vấn đề, Thành Dữ hơi chống người lên bằng khuỷu tay. Chỉ có thể nhìn thấy một đường nét nhỏ của dáng người của anh ấy trong căn lều mờ tối, và những đường nét nhấp nhô như những ngọn núi ẩn hiện trong mây vào ban ngày. Sau đó hắn cúi người xuống và dừng ngày trước mặt Lâm Úy, hai người đủ gần để nhìn rõ nét mặt của nhau trong bóng tối. (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy thấy rõ đôi mắt của Thành Dữ, trong đôi mắt kia có tia sáng lóng lánh nhấp nháy, thật giống như mang theo một chút ý cười, lại giống như không có, lạnh đến mức cả người Lâm Úy phải run lên.

“Thế nhưng~” Hắn nói rằng, “Nơi này không có cuống anh đào…”

Không chỉ vậy, nơi này thậm chí còn có cậu bạn học đang ngủ bên cạnh có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Lâm Úy giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào hàm dưới của Thành Dữ, thật ấm áp, nhưng hơi ráp tay, mơ hồ có một chút râu, một đường thuận theo hàm dưới, mò tới lỗ tai, thật nóng, sau đó là hai má, lại đến sống mũi cao, thuận theo sống mũi đến chóp mũi, hơi trũng xuống ở giữa, cuối cùng là đôi môi mềm mại.

Thành Dữ không nói gì, hơi há miệng, cắn vào ngón tay của Lâm Úy, dùng một ít sức lực, dường như cố ý lắc lư cho hả giận. Lâm Úy cảm thấy đầu ngón tay trỏ đau âm ỉ, cũng không tính là quá đau, xen lẫn bên trong chút đau ấy là sự ngứa ngáy, đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi mềm mại của Thành Dữ, mang theo chút ẩm ướt.

Trong cổ họng Lâm Úy “nức nở” một tiếng, hai chân của cậu co lại, hận không thể cuộn lại thành một đoàn.

Hàm răng của Thành Dữ hơi buông lỏng, lập tức lại dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của Lâm Úy, giống như quấn lấy cuống anh đào. Lâm Úy cảm thấy tất cả các giác quan của cơ thể giờ khắc này đều bị dồn nén trên đầu ngón tay nhỏ bé của mình, cả cơ thể cậu được bao bọc trong khoang miệng của Dữ, bị đầu lưỡi của Thành Dữ liếm láp và gãy gãy.

Thành Dữ dùng răng hổ nhẹ nhàng chọc vào đầu ngón tay của Lâm Úy, hàm hồ nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cậu đã học được chưa?”

Lâm Úy vội vàng thở hổn hển, giọng mũi mang theo chút nức nở, cậu cũng không muốn khóc, chỉ là không biết tại sao, lý trí đều sắp sụp đổ.

“Không, vẫn chưa…”

Thành Dữ thở dài một hơi, giống như giáo viên bất lực trong việc dạy dỗ học sinh đần độn của mình, vô cùng bất đắc dĩ, hắn buông ngón tay ướt át của Lâm Uý ra, cúi người sờ lên môi cậu. Giống như một người lữ hành đường dài, cuối cùng cũng được uống một ngụm nước suối ngọt ngào, Lâm Úy từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

Bọn họ hôn môi.

Hôn môi.

Lâm Úybiết rõ đây là điều cậu muốn, môi cậu chạm vào môi hắn, thì ra mùi vị của chiếc lưỡi không thuộc về cậu là mùi thơm của kem bơ và vị ngọt của anh đào. Đầu lưỡi của cậu bị Thành Dữ đánh gục, hết thảy mọi thứ đều mất đi ý nghĩa, chỉ môi lưỡi quấn lấy nhau là thật, rất nóng, rất ẩm ướt.

“Mỗi một ngày đều tầm thường đến mức có thể chịu được

Không thể nhịn được nữa

Em sẽ hái đi toàn bộ sự ngọt ngào trên người anh.”

Có lúc Lâm Úy cảm thấy mình rỗng tuếch, khi gió thổi qua có thể nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang vọng trong cơ thể, nhưng bây giờ trong cậu như được lấp đầy, thỏa mãn.

Cậu mở miệng rộng hơn, để cho Thành Dữ có thể hôn sâu hơn.

Trong lúc hoảng hốt, hạt mưa dường như đang chảy ngược, cỏ cây bay lên trời, muôn hoa đua nở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi