CẦU MA - KHÚC TIỂU KHÚC


Trung Thiên Đế trở về thần vị, đã trở thành sự kiện chấn động nhất Tam giới vạn năm qua.
Ban đầu còn có người nghi ngờ, nhưng không lâu sau, tin tức vạn ma nơi tận cùng U Minh Thiên Giản bị thần nhận giáng xuống từ trời cao chém chết đã lan truyền khắp hai cõi Phàm giới và U Minh.
Giống như chủ nhân của nó, truyền thuyết về thần nhận Dực Thiên chưa bao giờ biến mất khỏi Phàm giới và U Minh.
Mà có thể khiến Dực Thiên đi thẳng từ Tiên giới xuống U Minh, chỉ có một người có thể làm được.
Tin tức về U Minh Thiên Giản đã được chứng thực, cộng thêm các tiên sinh kể chuyện ở hai cõi phàm trần và U Minh ba hoa chích chòe về câu chuyện “Trung Thiên Đế sinh trấn U Minh trở thành Phong Đô”, như một nét bút bằng chứng điểm xuyết cho câu chuyện xa xưa.

Ngay sau đó, những truyền thuyết mới về Trung Thiên Đế bắt đầu lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trà lâu thư quán.
Tiên giới, Trung Thiên Đế Cung, Vân Ba Đình.
“Những tiên sinh kể chuyện của Phàm giới này rất thiên vị Phong Nghiệp.”
Khi đến làm khách trong vườn ngự uyển của Trung Thiên Đế Cung, Nam Thiền kể lại ngắn gọn với Thời Lưu về hướng gió hiện tại của Phàm giới, giọng điệu hơi cảm khái: “Cho dù Côn Ly tỉnh táo, có lẽ cũng khó có thể nghĩ rằng, âm mưu mà hắn dày công dệt ra hơn vạn năm qua, ấy thế mà lại tình cờ trùng hợp bị người phàm phá hỏng.”
Thời Lưu cầm ấm trà lên, đặt lên bếp lò nhỏ bằng đất sét đỏ.
Do dự một chút, nàng thẳng thắn thừa nhận: “Thật ra…… không phải tình cờ trùng hợp.”
“Ồ?” Nam Thiền không bận tâm lắm mà quay đầu lại, “Ngươi nói lời tiên tri sớm nhất mà Thánh nữ Thiên Cơ Các thả ra à? Cái này thì ta đoán được, ngoại trừ ngươi, không có ai có thể cùng lúc mượn được gió của cả Huyền Môn và Thiên Cơ Các.”
“Phải, nhưng không chỉ như vậy.”
“?”
Ngón tay cầm tách trà sứ trắng của Nam Thiền nhếch lên, ánh mắt nghi ngờ cũng ngước lên.
Thời Lưu ngồi xuống bên cạnh lò: “Tiên sinh kể chuyện của Phàm giới đều là người của Thiên Cơ Các.

Nói chính xác hơn, khoảng chừng mười năm trước bọn họ được Thánh nữ Tuyết Vãn của Thiên Cơ Các thu nạp dưới trướng.”
Nam Thiền sửng sốt khựng lại chốc lát, rồi hỏi: “Chuyện này là do Tuyết Vãn nói với ngươi sao?”
“Ừm.”
“Sao cô ấy phải làm vậy?”
Thời Lưu cầm ấm trà, bỏ vài lá trà vào, mi tâm của nàng nhăn lại, suy tư một lát rồi mới nói: “Cô ấy hỏi ta một câu hỏi rất kỳ lạ.” Thời Lưu nhìn Nam Thiền, “Nếu muốn khống chế một người, vậy phải khống chế thứ gì của kẻ đó.”
Nam Thiền dừng lại một chút: “Thần hồn?”
Thời Lưu lắc đầu, vừa cho thêm lá trà vào, vừa nói ra câu trả lời của Tuyết Vãn: “Mắt, tai, miệng.”
“......” Nam Thiền: “?”
“Cô ấy nói, dù thần tiên có tu vi thuật pháp vô tận đến đâu thì cũng không thể cùng lúc khống chế thần hồn của mọi người khắp thiên hạ, nhưng ba thứ này lại có thể khống chế, dù là người phàm thì cũng có thể làm được.”
Ngẫm nghĩ lời mà Thời Lưu nói về việc làm của Tuyết Vãn và tình huống hôm nay, Nam Thiền không khỏi kinh hãi: “Thánh nữ Tuyết Vãn này, hơi đáng sợ.”

“Cô ấy nói cô ấy cũng không muốn làm vậy, nhưng có nhiều chuyện nếu hiểu rõ mà vẫn để mặc nó rơi vào tay kẻ ác, thế thì đồng nghĩa với việc bản thân làm điều ác.”
Nói xong, Thời Lưu khẽ thở dài: “Hình như ta hiểu, nhưng lại giống như không hiểu, những chuyện như thế này thật quá phức tạp, ta không muốn nghĩ nhiều.

Ta chỉ cần biết rằng Tuyết Vãn là người rất tốt, sẽ không làm điều ác, thế là đủ rồi.”
Nam Thiền đang ưu tư chợt sửng sốt.
Một lát sau, nàng dựa lưng vào ghế và mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhất mà Thời Lưu từng thấy.
Thời Lưu bị nàng làm khó hiểu, chẳng hiểu gì mà ngước mắt lên: “Sư tỷ, sao người lại cười?”
“Ta cười ngươi, không, ta đang cười chính mình.”
“Hả?”
Nam Thiền nhoài người tới phía trước, nhéo nhẹ gương mặt mềm mại của thiếu nữ —— Cảm giác rất đã tay.
Nàng cười tủm tỉm rồi lại sờ tiếp: “Tự cười mình vì trước đây nghĩ rằng ngươi ngu ngốc, nhưng bây giờ mới nhận ra, ngươi mới là người thông minh.”
Thời Lưu: “......?”
Thời Lưu còn chưa kịp hỏi tại sao, hai người đồng thời nghe thấy bên ngoài Vân Ba Đình, lông ngỗng và tuyết trắng rơi xuống dày đặc, cùng với đó là một giọng nói còn lạnh hơn cả sương tuyết ——
“Bỏ, tay, xuống.”
“......”
Không cần quay lại để nhìn, Nam Thiền cũng biết giọng nói này là của ai.
Nam Thiền buông tay xuống, ngồi thẳng người lại, dừng lại chốc lát, rốt cuộc nàng cũng không thể chịu đựng được, nhướng mi nhìn chằm chằm vào bóng người vừa lướt vào Vân Ba Đình: “Ghen tỵ với cả ta, mỗi ngày của Trung Thiên Đế chắc cực nhọc lắm nhỉ?”
Phong Nghiệp liếc qua nàng, sau đó cụp mi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Lưu, hắn nhẹ nhàng phủi thần bào, giọng điệu nhè nhẹ như phủ một lớp sương mỏng: “Tàm tạm.

Bình thường không có ai giống như ngươi, cứ cách vài ngày thì ghé nhà người ta một lần.”
“......?”
Nam Thiền nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cảm: “Nếu ta nói, trước khi huynh tỉnh lại, quả lựu nhỏ của huynh và ta mỗi ngày đều thân mật khắng khít, ba trăm ngày ngày nào cũng vậy, huynh có tức đến mức quay về ngủ trong quan tài lưu ly không?”
Ngón tay đang lướt qua y phục của Phong Nghiệp chợt khựng lại.
Sau vài nhịp thở, hắn nhướng mày, con ngươi lạnh đến cực điểm.
Thời Lưu quan sát toàn bộ quá trình, nàng cực kỳ bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, hai vị bé con, mấy đứa nhóc của cõi Phàm cũng không trẻ con hơn hai người.”
Nam Thiền khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Phong Nghiệp cũng ngay lập tức bị Thời Lưu di dời sự chú ý cùng với oán niệm bực bội.


Dưới gầm bàn, hắn nắm lấy tay của Thời Lưu, phớt lờ sự ngọ ngoạy nho nhỏ của nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Dùng đầu ngón tay phác họa và cảm nhận từng đường vân tay trong lòng bàn tay nàng.
Sự đụng chạm của người nọ vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông vũ lướt qua, thay vì là sự thân mật, nó giống như sự vỗ về chơi đùa tràn đầy d*c vọng nằm ngoài tầm mắt của người khác.
Mặt Thời Lưu hơi nóng lên vì sự tán tỉnh trong lặng lẽ của Phong Nghiệp, Thời Lưu hơi bực mình lườm hắn, nhưng lại thấy thần minh bình tĩnh cụp mắt xuống, dung mạo thản nhiên, ngay cả thần văn trên trán cũng bộc lộ uy nghiêm thánh khiết không thể xâm phạm.
Thời Lưu: “......”
Người đầu tiên không chịu nổi chính là Nam Thiền ngồi đối diện bàn trà.
Nàng hơi nghiến răng: “Phong Nghiệp, huynh thật sự xem ta chết rồi có phải không?”
“?”
Phong Nghiệp lười biếng dựa lưng vào ghế, dường như ngay cả ngẩng đầu lên cũng lười, “Ta gần gũi với người của ta là theo bản năng, theo thói quen, dù có người ở đây hay không thì cũng vậy thôi.

Nếu ngươi nhất định phải ở lại, thì cứ giả mù đi.”
Nam Thiền cười nhạt, đứng lên.
Thời Lưu bất đắc dĩ nhìn bóng dáng lẫn vào tuyết trắng bên ngoài đình: “Sư tỷ, trà pha xong rồi.”
“Thôi —— Chờ huynh ấy không có ở đây, ta sẽ tới.”
Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn của Nam Thiền vọng lại trong tuyết.
Khi hơi thở của Nam Thiền biến mất khỏi phạm vi thần thức, Thời Lưu bất đắc dĩ quay lại đình: “Sư tỷ chỉ không thích sự nhàm chán của Nam Đế Đế Cung, trước kia bọn ta cũng thường xuyên gặp nhau, chủ yếu là ta đến Nam Đế Đế Cung làm phiền tỷ ấy, hiện tại tỷ ấy chỉ thuận ý đáp lễ thôi, chàng cần gì phải chọc giận người ta thế.”
Phong Nghiệp khẽ nắm ngón tay nàng, hờ hững ngước mắt lên: “Nếu nàng còn nói thêm nữa, người tức giận sẽ là ta.”
Thời Lưu bất đắc dĩ: “Chàng tức cái gì.”
“Ta vắng mặt ba trăm ngày, nàng và người khác sớm chiều bên nhau,” Vừa nói, thần minh vừa chậm rãi kéo nàng đến gần mình, thế là câu cuối cùng đã kề sát bên tai nàng, “......!Nàng còn hỏi tại sao ta tức giận à?”
Khuôn mặt Thời Lưu nóng lên bởi giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng gần đến mức chạm vào tai nàng, nàng cố gắng né tránh nhưng mười ngón tay đã đan chặt vào nhau, cùng đường, nàng chỉ đành thỏa hiệp nghiêng mặt sang một bên, hôn nhẹ lên khóe môi của Phong Nghiệp.
Lúc tách ra, thừa dịp hắn xuất thần, nàng rút tay lại, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Được rồi, nước sắp sôi rồi, buông tay ra đi.”
“?”
Phong Nghiệp từ tốn nheo mắt lại: “Nàng xem ta là đứa bé ba tuổi sao, hôn một cái thì dụ được?”
Thời Lưu còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ vừa dứt lời thì lập tức khom người ôm nàng vào lòng, nàng hoảng sợ ôm chặt lấy hắn dựa vào cạnh bàn đá.
Mặt đá lạnh lẽo, giống như tuyết rơi ngoài đình.
Thời Lưu lạnh đến mức hoảng hốt, vội ngước mắt lên, vô thức đẩy người đang áp đến gần kia ra: “Đang ở bên ngoài, chàng……”
“Trong đế cung không có ai cả.” Thần minh cúi người, đôi đồng tử màu vàng nhạt nóng bỏng như dung nham, hắn nghiêng đầu, cắn một chiếc cúc áo nhỏ xíu trên cổ áo của nàng, “Ở đâu cũng vậy thôi.”

“Không…… không giống.” Giọng của Thời Lưu run lên bần bật vì hô hấp nóng bỏng của hắn, nàng nắm chặt áo choàng của hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, đừng ở bên ngoài.”
Màu vàng trong con ngươi nọ càng đậm hơn, như thể nhận ra điều gì đó, hắn ngẩn người cụp mắt nhìn nàng, sau vài nhịp thở, d*c vọng gần như xấu xa làm loạn vẻ bình thường trong đôi mắt màu vàng của thần minh, hô hấp của hắn hơi nặng nề, hắn buồn cười kề sát nàng: “Đúng là không giống.”
Hắn ôm nàng chặt hơn, hôn lên vành tai đỏ ửng của nàng: “Ngay cả quả lựu nhỏ cũng không giống với lúc trước.”
“——!”
Hôm đó, tuyết rơi dày đặc liên tục ở Vân Ba Đình, lớn hơn bất cứ trận tuyết nào ở nhân gian.
Sau khi tuyết rơi, sắc xuân tràn ngập khắp đình, rất nhiều cây và hoa tươi đẹp nở rộ bên ngoài Vân Ba Đình, ngay cả những bông hoa nhỏ xíu cũng nở rộ bên cạnh bàn đá, xanh tươi xinh đẹp, tạo nên một thịnh cảnh tuyệt đẹp xung quanh Vân Ba Đình.
Song, sau ngày hôm ấy, Thời Lưu không bao giờ tiếp đón khách ở Vân Ba Đình nữa.
Tiện thể, thần minh bị thiếu nữ thẹn quá hóa giận đuổi ra khỏi điện, hơn mười ngày không thể đến gần giường nửa bước.

Điều “cứu” Phong Nghiệp thoát khỏi cảnh mất ngủ do chăn đơn gối chiếc không phải do Thời Lưu hết giận mà là giới môn rung chuyển.
Không có nguyên lực của đá La Phong chống đỡ, cho dù có cắm thần nhận Dực Thiên trở lại dưới giới môn thì cũng vô dụng.

Tiên giới lo lắng điều này đã lâu, lần này xuất hiện chút tin đồn, khơi dậy rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi của các tiên phủ.
Nghe nói bên kia giới môn có dấu hiệu thiên ma vực ngoại xâm phạm, Thời Lưu kinh hãi, lập tức chạy về Trung Thiên Đế Cung, tìm thấy Phong Nghiệp sau án thư trong chính điện.
“Chuyện ở giới môn, chàng định xử lí như thế nào?” Khi hỏi Thời Lưu vô thức kề gần hắn, cứ như thể sợ hắn không cẩn thận sẽ biến mất.
Phong Nghiệp nhận ra, hắn dứt khoát ôm Thời Lưu vào lòng, tay hắn giữ chặt tay nàng —— lạnh như băng, cùng với sắc mặt tái nhợt hoang mang không thể che giấu được của mình.
Phong Nghiệp vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ta là đế quân, không phải tờ giấy, cho dù đích thân đi thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm, nàng sợ cái gì.”
Sắc mặt Thời Lưu càng thêm tái nhợt, nàng sợ hãi nghiêng mặt nhìn sang hắn: “Chàng thật sự muốn đi à?”
“......”
Phong Nghiệp không nhịn được mà bật cười: “Nàng chỉ nghe được câu này thôi sao.”
“Nhưng chàng vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa ——”
Nàng chưa nói hết câu thì đã bị hắn hôn nhẹ lên môi: “Đừng sợ, ta không đi.”
Nghe thế, Thời Lưu cũng mặc kệ nụ hôn thân mật của hắn, ánh mắt thả lỏng như hân hoan sống sót sau tai nạn, nhưng rất nhanh sau đó bị sự do dự thay thế: “Nếu chàng không đi, vậy Tiên giới sẽ xử lý thế nào?”
“Có người tự xin chuộc tội.”
“?”
Thời Lưu ngớ người, vô thức nhìn Phong Nghiệp, thoáng thấy vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt vàng óng của hắn.
Thế là Thời Lưu lập tức đoán ra: “Là…..

Tử Quỳnh tiên đế?”
“Ừ.” Phong Nghiệp qua loa đáp lại, “Tử Quỳnh nói sẽ dẫn theo Côn Ly vĩnh viễn trấn thủ giới môn, không bao giờ trở về.”
Thời Lưu trầm mặc.
Kiếp trước khi còn là tiểu lưu ly yêu, nàng chỉ nhìn thoáng qua Tử Quỳnh tiên đế từ đằng xa, sau này khi trở về tiên đình, nàng chưa hề gặp vị nữ đế phương đông kia.

Trong ký ức kiếp trước, người nọ là một vị tiên đế giản dị ôn hòa, nàng không biết tại sao vạn năm trước đối phương lại tham gia trận chiến phản loạn kia.
Nhưng, sự thật mãi là sự thật, Thời Lưu không thể cũng như không muốn thay mặt Phong Nghiệp tha thứ cho bất cứ kẻ có tội nào.
Nghĩ như thế, Thời Lưu hơi lặng lẽ ngẩng mặt lên, nhìn thần minh một lát.
Cho đến khi Phong Nghiệp cũng rủ mắt xuống: “Sao vậy?”
“Có phải chàng không muốn bỏ qua cho bọn họ như vậy không?” Thời Lưu ngập ngừng hỏi.
Phong Nghiệp ngẩn người, sau đó lập tức bật cười: “Ngược lại.”
“Hả?”
“Vết nứt trong thần hồn của Côn Ly khó có thể chữa trị, ta cũng lười tính toán với dáng vẻ ngu ngốc chỉ có thể chờ chết ấy.

Hơn nữa, đối với hắn mà nói, sống như vậy có lẽ còn khó chịu hơn cả cái chết.”
Phong Nghiệp dừng lại một chút, cụp mắt nhìn thiếu nữ trong lòng: “Nhưng Tử Quỳnh, nàng ta và……”
“Và cái gì?” Thời Lưu chờ mãi vẫn không nghe được nửa câu còn lại của hắn, nàng cảm thấy khó hiểu nên ngước mắt lên.
Phong Nghiệp khẽ thở dài, cụp mắt xuống: “Không có gì.”
“Gì mà không có gì.” Thời Lưu lẩm bẩm, rất tự nhiên giơ tay che đôi môi định hôn xuống của hắn.
Thiếu nữ giả vờ hung dữ, lườm hắn một cái: “Không được mềm lòng.”
Phong Nghiệp hơi khựng lại, mặc cho lòng bàn tay của thiếu nữ chặn lại, hắn hơi nhướng mày.
Thời Lưu không vội vàng, nàng cúi đầu nói nhỏ: “Trừ bản thân chàng ra, không được vì bất cứ ai mà mềm lòng.

Vì ta cũng không được.”
Phong Nghiệp ngơ ngác.
Một lát sau, thiếu nữ mới buông tay xuống, nàng nghe thấy tiếng thở dài của hắn: “Ta quên mất, cho dù nhất thời không xét kỹ, nhưng sau một khoảng thời gian, sao có thể lừa được Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm.”
Thời Lưu ngước mặt lên: “Lúc ấy vú nuôi…… đối với ta rất tốt.

Nhưng ta không thể tha thứ, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ngài ấy đã thúc đẩy sát cục kia.”
“Được, vậy thì không tha thứ.”
Phong Nghiệp cúi đầu, ôm chặt thiếu nữ vào lòng.
Nàng dựa vào cổ của hắn, thật lâu sau mới thì thầm: “Dù sao giới môn cũng phải có người trấn thủ, nghìn năm vạn năm…… như ý muốn của ngài ấy.

Ta nghĩ, đó có lẽ là kết cục mà ngài ấy mong muốn nhất.”
“Ừm, nghe theo nàng.”
“Đợi chuyện này kết thúc,” Thiếu nữ trong lòng đột nhiên ngước lên, đôi mắt sáng ngời như xu@n thủy được gột rửa, “Chúng ta đến Phàm giới xây nhà đi.”
Thần minh mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi