CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Minh Anh có chút không tình nguyện đi dọn nhà, quét nhà, lau nhà, lau bàn ghế, lau cửa kính, cửa sổ các kiểu.

May Hoàng Anh cũng để đồ lau dọn ở một góc gọn trong nhà bếp, nên cô cũng không tốn nhiều thời gian trong việc tìm đồ.
Nhưng được cái là rất mệt.
Sáng nay ngồi dọn cả căn nhà này mà y như cô tổng vệ sinh nhà mình lúc cuối tuần.
Chỉ là Minh Anh tò mò, lúc cô dọn dẹp còn tưởng rằng Hoàng Anh sẽ giám sát cô cơ.

Nhưng không, anh đã vào trong phòng hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa chịu ra, cũng không hề giám sát cô chút nào cả.
Người ta thường nói, không biết thì hỏi, còn không muốn hỏi thì tự đi tìm hiểu.

Hoàng Anh có nói rằng cô làm việc như người giúp việc vậy, thì chắc cái việc giặt đồ, bỏ đồ vô máy giặt cũng là công việc của cô nhỉ? Nhưng mà giặc quần áo cho đàn ông nghe có vẻ không hợp lý lắm.
Những căn nhà trong khu trung cư này đều có cấu trúc tương tự nhau, có khác chắc cũng chỉ khác ở cách bày trí đồ đạc trong nhà mà thôi.

Minh Anh dựa theo trí nhớ căn hộ của Gia Bảo lúc trước mà tìm hiểu vị trí các phòng.


Vậy cho nên cô rất nhanh chóng trong việc xác định vị trí.
Minh Anh đứng ở căn phòng có vẻ như là phòng ngủ, nhìn cánh cửa đang đóng chặt mà đang phân vân nên gõ cửa hay không.
Cô còn đang đấu tranh tâm lý giờ nên làm gì đây thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Hoàng Anh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, anh đứng đó ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm cô: "Cô đứng đây có việc gì?"
Minh Anh nhanh miệng ngay lập tức trả lời: "Tôi định hỏi là tôi có phải dọn trong phòng ngủ của anh không, hay như giặt quần áo ấy."
Hoàng Anh tiến ra khỏi phòng, Minh Anh đang đứng đối diện cũng phải lùi ra sau vài bước.

Anh đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng cửa lại, chỉ đạo cho cô hay: "Phòng ngủ, phòng tắm, phòng giặt đồ cô không được phép đi vào, cũng không cần phải dọn dẹp.

Quần áo cũng như thế."
"À, thế thì tôi hiểu rồi."
Hoàng Anh liếc nhìn cô, xong rồi đi về phía phòng bếp, Minh Anh thấy vậy liền vội chạy theo, dò hỏi: "Giám đốc, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Động tác mở tủ lạnh của anh khẽ khựng lại, nhướng mày nhìn cô: "Nói đi."
"Sao lúc tôi dọn dẹp anh không giám sát tôi gì thế.

Anh không sợ tôi sẽ động chạm linh tinh vào đồ trong nhà anh à?"
Hoàng Anh nghe thế thì khóe môi khẽ nâng lên, mở tủ lạnh, lấy ra túi bánh mì và trứng gà, đem để trên bàn, không nhìn cô mở miệng: "Cô còn có cái gan đó nữa à?"
Minh Anh đơ người trong vài giây, sau đó thì khóe miệng giật giật, cười gượng: "Cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi như vậy, ha ha ha."
Đúng là một đống nợ đã đủ khổ rồi, cô làm sao có cái gan mà động chạm linh tinh vào đồ dùng trong nhà anh ta nữa chứ.
Vừa nãy lau dọn, cô cũng nhận biết được.

Đồ trong nhà của anh đều là đồ chất lượng cao, không có gì là rẻ tiền cả.
"Với cả, cô quay sang trái, nhìn lên." Hoàng Anh vừa sắp xếp đồ mình vừa lấy vừa nói.
Minh Anh nghe vậy thì có chút ngờ vực, theo lời anh vừa nói, quay sang trái, nhìn lên trần nhà.
Đó đúng là ở góc tường, ở đó lắp bóng đèn sáng trưng.


Minh Anh nhìn chằm chằm vào bóng đèn, thấy không có gì lạ cả.

Cảm thấy thật khó hiểu.
Anh ta bảo cô nhìn, nhìn để làm gì?
Nhìn ở một góc không thấy gì, Minh Anh quyết định di chuyển để nhìn sang góc khác, xem có phát hiện điều gì không.

Kết quả, liền thấy chỗ gắn bóng đèn, khá là khuất tầm nhìn, có vật gì đó mày đen, có đèn led đỏ.

Và đèn led đó đang nhấp nháy không ngừng.
Minh Anh: "..." một đàn quạ bay vù vù trong đầu cô.
Hình như...!Đó là camera.

Vừa nãy dọn dẹp cô không có để ý.
Minh Anh nhìn kỹ lại để muốn xác định rõ.

Và kết quả, đó đúng là camera thật.
Bảo sao, bảo sao mà anh ta yên tâm như vậy.

Bị cái camera nhòm ngó thế kia, cô làm gì mà dám làm chuyện gì linh tinh, mà anh ta cũng cần gì phải giám sát cô.

"Tôi đúng là lo nghĩ nhiều rồi." Minh Anh vẫn nhìn chằm chăm phía góc tường nói.
Một con cáo già như cấp trên của cô kia làm gì có chuyện sai sót.
Hoàng Anh nhìn qua cô một cái, xong không nói câu gì, bật bếp, nấu đồ ăn sáng.
Minh Anh sau cú sốc máy giám sát còn đang định chuẩn bị đi dọn dẹp tiếp, liền nhìn thấy Hoàng Anh đi nướng bánh mì, ốp quả trứng, dáng vẻ anh làm trông rất thành thục.

Làm cô đứng đó nhìn thiếu chút nữa là trố lòi con mắt.
Người này còn biết nấu ăn nữa à? Đúng là khó tin thật đấy?
Minh Anh nhất thời bị hớp hồn cứ đứng đó nhìn chằm chằm.

Tiếng "xèo xèo" khi rán trứng và mùi thơm của bánh mì nướng bơ thật k1ch thích thính giác và khứu giác làm sao.

May trên đường tới đây cô có mua đồ để ăn sáng rồi, nếu không cô sẽ bị tiếng động và mùi hương này k1ch thích đến đói chết mất.
Hoàng Anh dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên liềm ngẩng đầu, trong giây đó liền đối diện với ánh mắt của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi