CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Trưa nay bộ ba Minh Anh, Gia Hân và Như Ý cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Mối quan hệ giữa ba người giờ đây càng lúc càng tốt, thân thiết cực kỳ.

Hai người kia dù chỉ là nhân viên mới được gần hai tuần, nhưng mà giờ đây đã thân nhau như là bạn bè từ thuở nào.
Trở về văn phòng sau khi ăn uống đã no nê.

Mọi người đi ăn vẫn chưa về, văn phòng vắng tanh không một bóng người.

Trở về thực hơi sớm, ba người buôn chuyện linh tinh một chút.
Đang nói, Gia Hân có điện thoại, cô liền ra ngoài nghe điện thoại, thái độ cực kỳ vui vẻ, gương mặt lộ ra sự hạnh phúc không hề che dấu.
Minh Anh nhìn thấy vậy, đôi mắt đen láy khẽ nhíu lại, tay khẽ vuốt cằm suy tư: "Cái ánh mắt kia, cái nụ cười kia, cộng thêm cả biểu cảm hạnh phúc khi nghe điện thoại trước đó, ắt hẳn phải là người nào đó ủ ấm trái tim kia rồi, em cá là người đang gọi là bạn trai của em ấy."
Thấy sự phân tích đầy chuyên môn của đàn em, Như Ý không khỏi cảm thán: "Em có vẻ có kinh nghiệm nhỉ, giọng điệu y như người từng trải vậy."
Minh Anh chẹp miệng, cười hì hì: "Cũng hai ba tuổi đầu rồi, con mắt cũng phải tinh tường hơn chứ chị.

Hiện thực cuộc sống đúc rút cho chúng ta những kinh nghiệm mà."

Một tên Gia Bảo đã đủ để cô có một bài học sâu sắc để đúc rút cho thời gian sau rồi.
Nói chung cũng nên cảm ơn anh ta một chút đúng không nhỉ?
Như Ý rất nhanh bắt lấy được từ khóa quan trọng, ánh mắt tràn đầy ẩn ý hỏi dò: "Á à, thế là em cũng có bạn trai cũ đúng không?"
Chuyện tình cảm riêng tư cô em gái này rất kín kẽ, hôm nay mới được dịp tìm ra sơ hở, sao cô có thể bỏ qua chứ?
Với cả cái tính tám chuyện của bản thân, cô không cho phép bản thân mình bỏ lỡ một tin tức nóng hổi như vậy được.
Bị hỏi vấn đề này làm Minh Anh không hiểu làm sao lại thấy rất khó trả lời, những chuyện liên quan đến anh ta, cô không muốn nhắc lại chút nào.

Đúng lúc Gia Hân nghe điện thoại xong quay trở lại.

Cô ngay lập tức chuyển chủ đề đi sang vấn đề khác: "Gia Hân, khai nhanh đi, người vừa gọi là bạn trai em phải không?"
"Sao chị biết vậy?" bị nói trúng sự thật, Gia Hân bị bất ngờ, không kiềm chế được cảm xúc bật thốt ra.
Minh Anh vỗ tay cái đét, khoe với Như Ý: "Đấy, thấy chưa, em phân tích chỉ có đúng thôi nhá!"
Như Ý phì cười, thỏa hiệp: "Được rồi, em đúng em đúng, bạn trai Gia Hân chị thấy rồi, rất đẹp trai à nha, làm chị ganh tị lắm đó."
Minh Anh: "Uầy, chị thấy lúc nào vậy."
Gia Hân: "Chị Ý, sao chị biết hay vậy."
Bị đoán trúng là bạn trai gọi tới, lại còn đã biết mặt, trong khi cô chưa từng nói với mọi người.

Gia Hân bị bất ngờ thật sự!
Như Ý nhớ lại tình cảnh của bữa tối hôm đấy, thuật lại, trong ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ: "Vô tình thôi, hôm thứ ba liên hoan đó, lúc dìu em chờ người nhà tới đón, bạn trai em có đến, nên chị mới được nhìn mặt.

Thực sự là rất đẹp trai đó! Em làm cho kẻ chưa có mối tình nào như chị hâm mọi chết đi được."
Hơn đàn em năm tuổi, mà vẫn chưa có mối tình nào.

Ấy thế mà đàn em đã có bạn trai rồi, lại còn rất đẹp trai, trông cô có thất bại quá thể không cơ chứ.
"Chị cũng hâm mộ em quá đi."
Người ta có bạn trai cũng chẳng đáng nói gì đâu, quan trọng là chi tiết người đó rất đẹp trai nha!
Thấy biểu cảm này của Minh Anh, Như Ý thấy không hài lòng chút nào: "Không phải em còn có bạn trai cũ à, chị đến cái từ "cũ" còn không có này! Mà nói xem về chuyện của em nào, người cũ đó như nào."
Khóe miệng Minh Anh giật giật, hình như số phận sắp đặt hôm nay cô phải tiết lộ gì đó rồi, im mãi cũng không phải cách.


Nhưng thân phận anh ta đặc thù, nên tốt nhất không nên vượt qua giới hạn kia: "Dùng hai từ "Khốn nạn" để miêu tả."
Minh Anh không muốn vấn đề của mình bị nhắc đến nhiều, vậy nên liền quay xe đổi hướng của câu chuyện: "Mà Gia Hân, kể chút đi, người bạn trai của em đấy, yêu bao lâu rồi, chắc hẳn rất yêu chiều em rồi, trưa nào cũng thấy gọi."
Nhìn thái độ kia thôi, chắc hẳn là rất hạnh phúc.
"Bọn em quen nhau từ lúc em năm nhất đại học, tính tới giờ cũng hơn bốn năm.

Đấy là lúc trưa anh ấy rảnh nên gọi cho em thôi.

Thời gian khác đều rất bận rộn với công việc cả."
Có lẽ tình yêu như liều thuốc tinh thần vô giá, chỉ cần nhắc đến thôi, sự hành phúc trong đáy lòng Gia Hân lan tràn, mà bất kỳ ai khi nhìn vào đều thấy rõ.
Như Ý có chút thắc mắc: "Làm gì mà bận vậy?"
Gia Hân thành thật trả lời: "Anh ấy là cảnh sát hình sự, ngày nào cũng có rất nhiều vụ án vây quanh người cả!"
"Ồ!!!" cả Minh Anh và Như Ý đồng thanh kêu lên, vừa là không ngờ đến, vừa là hâm mộ vô cùng.
"Để làm được cảnh sát hình sự chắc hẳn rất giỏi rồi.

Trời ạ, hâm mộ em quá Gia Hân." Nghề cảnh sát là nghề mà Minh Anh rất sùng bái, cho nên chỉ cần biết ai ở trong ngành mà là người cô quen biết, cô đầu rất ngưỡng mộ cả.
Bạn trai được khen mà y như bản thân mình được khen vậy, làm Gia Hân có chút xấu hổ: "Chị nói quá lên rồi, thế giới rộng lớn như này, bạn trai em cũng chỉ là một phần tử nhỏ trong cái thế giới rộng lớn này, cũng có là gì đâu."
Minh Anh: "Em khiêm tốn quá rồi, để là một cảnh sát hình sự đâu có dễ, đầu óc phải nhạy bén.

biết cách phân tích vấn đề một cách có logic, để làm được điều đó là một quá tình nỗ lực cả.

Khả năng đó cũng gần giống như một CEO kinh doanh vậy."

Lời Minh Anh vừa dứt, Gia Hân liền nhớ ra một vấn đề mình vốn đã thắc mắc lâu nay, liền hỏi Như Ý: "Nói đến CEO, sao mọi người cứ bảo tính sếp dễ gần? Em làm gần một tuần rồi thì cảm thấy sếp thật khó tính quá.

Lời nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại cực lớn, nhiều lúc phát quạu cũng đáng sợ lắm."
Lúc sát thương so với phụ nữ khi đến tháng để thể so như kẻ tám lạng, người nửa cân vậy!
Vấn đề này Minh Anh cũng biết rất nhiều, được dịp này phân tích cả thể luôn: "Lúc trước sếp cũng nghiêm khắc, nhưng hầu như tứ giận mà không biểu lộ ra ngoài.

Nhưng dạo này không hiểu sao anh ấy hay bực bội lắm, kiểu như bỗng dưng thay đổi vậy."
Dạo này tần suất nhìn mặt sếp nhăn là hơi nhiều, đúng là làm người ta vừa sợ vừa run.
Minh Anh không biết lúc trước tâm tình Hoàng Anh ra sao, nhưng mà về việc mặt anh ta nhăn nhó, đúng là xuất hiện hơi nhiều.
"Người ta thường hay bảo những người rất ít khi tức giận một khi đã tức giận lên là rất đáng sợ.

Nó rất hợp như nói về sếp chúng ta." Gia Hân suy nghĩ một lúc rồi cảm thán, cảm thấy lời này rất hợp với sếp của mình.
Không biết Như Ý bỗng nhớ ra vấn đề gì, bất thình lình ngồi thẳng người, vẻ mặt hết sức thần bí: "Bỗng dưng chị nhớ ra, hôm em với Minh Anh phỏng vấn, thời gian bị rời đi một lúc đấy.

Không biết ai chọc đến sếp, tát anh ấy, hôm đó anh ấy vào công ty với vết tay đỏ bừng trên mặt.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi