CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Ngày thứ bảy cuối tuần, Bảo Ngọc từ bên ngoài đem một túi đồ vào văn phòng giám đốc.

Nhìn vào bao bì sang trọng có thể nhận thấy đây là đồ của một cửa hàng trang sức nổi tiếng.
Cô đặt đồ lên bàn, cười nói: "Đồ anh nhờ em lấy, em lấy rồi này."
Hoàng Anh hiểu ngay ra là món đồ gì, cũng không kiêng kị gì Bảo Ngọc đang ở đây, lấy hộp đồ trong túi, kèm theo biên lai bên cạnh, anh không quan tâm tới tờ biên lai kia, vứt bừa sang một bên, mở hộp đồ.

Bên trong là chuỗi vòng ngọc xanh ngọc đẹp đẽ, làm Bảo Ngọc đứng một bên không khỏi ngưỡng mộ.
"Món đồ này đem làm quà cho bác trai đúng là sự lựa chọn đúng đắn nhất mà!"
Hoàng Anh nhìn vào chuỗi vòng ngọc quý giá, khẽ cười, một nụ cười đầy nhạt nhẽo, xong đặt món đồ về chỗ cũ, thái độ lạnh nhạt vô cùng: "Mua cũng để cho có, ông ta có thích hay không, anh không quan tâm."
Giới thương lưu ai ai cũng biết, không phải chỉ riêng Bảo Ngọc, mối quan hệ của hai cha con anh được đồn đại nổi tiếng là không tốt.


Ông Phát có một người con trai tài giỏi, nhưng đấy không phải là niềm tự hào mà nỗi lòng đau đáu trong lòng ông.

Hai người này mỗi lần gặp nhau nếu may mắn thì có thể nói với nhau vài câu bình thường, xui xẻo thì cãi nhau một trận lớn.
Là người đứng ngoài cuộc, đứng theo quan điểm cá nhân, Bảo Ngọc khuyên can: "Bác ấy dù gì cũng là bố anh mà, máu mủ ruột rà, đâu nào thể chối bỏ được."
Hoàng Anh biết Bảo Ngọc là có ý tốt, nhưng mà trong hoàn cảnh hiện tại của anh thì không thích hợp: "Bảo Ngọc, có nhiều chuyện, em không hiểu được đâu.

Nhiều thứ, chỉ dễ dàng trên lời nói.

Để hành động được, đó là cả một vấn đề."
Bảo anh tha thứ cho ông ta, anh không làm được.
Bảo Ngọc chung quy là lo lắng cho anh, cũng không muốn để người người đồn đại những lời không tốt với anh, nên vẫn cứ cố gắng khuyên nhủ: "Cứ như vậy mãi cũng không phải cách hay!"
Hoàng Anh gạt đồ vừa lấy sang một bên, lại lấy tài liệu khác ra: "Thôi được rồi, không nói tiếp vấn đề này nữa.Vấn đề bên HF, em sắp xếp dùm anh, lựa thời gian hợp lý, anh muốn gặp trực tiếp bên đó."
Lần nào cũng thế, Hoàng Anh rất khéo léo biết cách để chuyển chủ đề câu chuyện, lần này cũng không ngoại lệ.

Bảo Ngọc cũng đã quen với tính cách này của anh, cũng không muốn nói chuyện này nữa, quay về vấn đề công việc: "Bên đó có vẻ muốn tránh chúng ta, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng."
Họ đã kiên trì bốn năm, kiên trì thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ gặt hái thành công thôi...
...
Hoàng Anh nhận ra còn rất nhiều vấn đề liên quan đến pháp lý.

Bản thân liền trực tiếp ra phòng pháp lý, bảo nhân viên chỉnh sửa lại một số điều khoản nữa, xong rồi qua văn phòng, liền gọi người: "Minh Anh, vào văn phòng tôi một lát."

Minh Anh đang sắp xếp lại đống công việc được giao, nghe vậy liền vội cầm bản dự toán cùng bản thiết kế mà mình đã dùng cả đêm để hoàn thành theo anh đi vào.
Đống công việc này cô phải dùng máu, mồ hôi và nước mắt để làm đấy.

Cả hôm qua chỉ được ngủ có mấy tiếng, hai mắt giờ đã thành mắt gấu trúc luôn rồi, sáng nay còn phải mất bao công để dặm phấn sao cho nhìn bản thân không còn tàn tạ đó.
Khi đi vào văn phòng, đứng trước bàn làm việc, cô không khỏi phấn khích, muốn nộp ngay bản báo cáo: "Tôi đã làm xong việc..."
Ai dè cô còn chưa nói xong, Hoàng Anh đã ngay lập tức cắt ngang: "Hôm qua tôi có về suy nghĩ, mới nhận ra ý của cô cũng rất đúng.

Nửa ngày để hoàn thành bản dự toán này, đúng là rất khó khăn, vậy nên hãy để đầu tuần sau rồi nộp đi."
Lời vừa xong như sét đánh ngang tai.

Minh Anh nghe xong thù méo mặt, khó chấp nhận được sự thật này, nhưng vẫn quyết tâm để tập tài liệu xuống bàn, cố gắng không tức giận: "Cám ơn sếp khi đã có thể lắng nghe ý kiến của tôi.

Nhưng chắc không cần gia hạn tới tuần sau đâu, bản dự toán này tôi cũng đã làm xong rồi, nên tôi muốn nộp luôn, với cả bản ý tưởng thiết kế này nữa."
Hoàng Anh nhìn về tài liệu trên bàn, xong nhìn về phía cô, thái độ rất hờ hững: "Để bản thiết kế lại và đem bản dự toán này về xem xét lại một cách kỹ lưỡng đi.


Điều tôi muốn là một bản thảo hoàn hảo không thiếu sót chứ không phải là một bản thảo với những lỗi sai chằng chịt và phải sửa đi sửa lại."
Tay Minh Anh siết chặt thành nắm đấm.

Từ trước tới giờ cô luôn có cá tính rất mạnh mẽ.

Thấy bất bình sẵn sàng đứng lên đấu tranh, thấy khó khăn sẵn sàng giúp đỡ, không chút do dự, hết sức tự tin.

Tình trạng hiện tai Minh Anh thấy rõ Hoàng Anh đang cố tình trêu ngươi mình, cô không chấp nhận được việc đó, liền quả quyết phản bác: "Ánh mắt của sếp rất tốt, nhưng thay vì tự mình suy nghĩ soi sét mọi việc, thì nên để một người có tầm mắt khách quan hơn để xem xét và nhận xét những ưu nhược điểm.

Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn! Công việc cũng sẽ hiệu quả hơn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi