Ước chừng trôi qua hơn mười phút, Lạc Mính Cầm mới không còn khóc dữ dội như vậy nữa, Giản Tiểu Tinh đang suy nghĩ muốn chạy nhanh chở người đưa xuống núi hỏi Phong Đường bây giờ phải làm sao, ai dè Lạc Mính Cầm tháo đai an toàn, đẩy ra cửa xe đi ra ngoài, ngồi xổm ven đường tiếp tục khóc......
A......
Giản Tiểu Tinh nhanh chóng gọi điện thoại cho Phong Đường.
Phong Đường đang ở sân vận động trong khu sinh thái đánh tennis sinh cùng cặp song sinh, cặp song sinh lấy hai chọi một cũng không có thể đánh bại Phong Đường, nhưng bản thân lại nằm rạp trên mặt đất thở không ra hơi.
Đám người Thu Dịch và Chu Ninh cũng đang ở sân bóng chày bên cạnh, nơi có máy ném bóng tự động..
Nhận được điện thoại cầu cứu của Giản Tiểu Tinh, trên mặt Phong Đường lại lộ ra nụ cười, không hề có dấu hiệu lo lắng cho em họ của mình, ngược lại còn nói: "Em giỏi thật đấy, tuy rằng chân thì ngắn nhưng mặt thì lại lớn." Không ngờ lại có khả năng thuyết phục người khác.
Đúng là tiểu quỷ mê người.
Giản Tiểu Tinh rơi vào trạng thái không hiểu gì, hoàn toàn không biết Phong Đường có ý gì, rõ ràng là muốn hắn hướng dẫn xem bây giờ nên làm cái gì, sao lại bắt đầu tiến hành công kích dáng người cô rồi? Chân vừa ngắn, mặt vừa lớn? Có phải anh không còn yêu em nữa không!
Sân bóng chày ở bên cạnh, từng tiếng từng tiếng đánh bóng có quy luật vang lên.
Thu Dịch và Chu Ninh mỗi người cầm một cây gậy bóng chày, vừa đánh bóng vừa nói chuyện phiếm, "Nói cách khác, cuối cùng đã bước vào giai đoạn cuối rồi, cô Lạc nên hoàn toàn hết hy vọng?"
Chu Ninh nói: "Đúng vậy."
"Đúng là ông chủ không hề có chút lo lắng nào luôn."
"Tính cách của cô Lạc không xấu, không phải người phụ nữ có cái gì tâm cơ thâm trầm (mưu mô xảo quyệt), nếu không ông chủ cũng sẽ không để cô ấy sang đây.
Đợi đến khi cô ấy tự nhìn rõ mọi chuyện thì sẽ không để ý những chuyện vụn vặt nữa, có thể bình yên trải qua cuộc sống hàng ngày rồi."
Chu Ninh coi như đã hiểu rõ, việc này không thể dựa vào Phong Đường được, trước kia Phong Đường từng từ chối Lạc Mính Cầm rất nhiều lần rồi, nhưng là vì lúc đó chính hắn cũng không nói rõ bản thân thích người như thế nào, cũng không cảm thấy Lạc Mính Cầm quan trọng đến mức hắn cần phải suy nghĩ làm thế nào để cô ấy hoàn toàn hết hy vọng, tất cả là mất kiên nhẫn và từ chối thẳng thừng ngay trước mặt, tặng quà không nhận, thái độ lạnh nhạt, cho nên cho dù có từ chối Lạc Mính Cầm như thế nào đi chăng nữa cũng không đủ để cô ấy hết hy vọng, làm cô ấy có cảm giác mình vẫn còn cơ hội.
Còn sau khi thích Giản Tiểu Tinh, Lạc Mính Cầm chưa từng nhắc lại chuyện này với Phong Đường, Phong Đường cũng không muốn gọi điện thoại qua nói với người ta "Nhìn thấy chưa, ông đây thích người như thế đó", nếu nói như vậy vẻ lại thành vừa không lịch sự vừa kỳ lạ.
"Cũng tốt, nếu không tôi lại cứ cảm thấy cô ấy đáng thương." Lại lần nữa đánh ra một cú đánh nữa.
Trong màn đêm đen trên núi Bàn Vân, đường núi uốn lượn quanh co giống một con mãng xà lớn nằm ở nơi đó, gió núi râm mát, bóng cây đung đưa.
Không có đèn đường, ánh sáng duy nhất là từ đèn xe của Giản Tiểu Tinh phát ra.
Trước kia một mình Giản Tiểu Tinh lái xe với tốc độ mà mọi hình ảnh chỉ lướt qua như ảo ảnh nên cũng không có cảm giác gì, bây giờ bước xuống xe thì lại cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cô đi đến bên cạnh Lạc Mính Cầm, ngồi xổm xuống, " Cô Lạc, chúng ta xuống núi trước đã, có được không? Nếu cô thật sự không vui thì tôi dẫn cô đến quán bar chơi? Hoặc là đi phòng tắm hơi? Nước mắt không tốt đối với làn da, đôi mắt cũng không tốt, chúng ta làm hơi nước thoát ra từ trong cơ thể, nhưng cũng không đến mức để nó chảy xa từ tuyến lệ mà, cô nói có phải không?"
Lạc Mính Cầm không động đậy, khóc nức nở quay đầu dùng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Giản Tiểu Tinh, cô ấy nhìn cô gái cách đây không lâu còn làm người ta tràn ngập cảm giác không phục, trên người tỏa ra ánh sáng, mà tầng ánh sáng này lại là thứ mà cô ấy không hề có.
Thời điểm Lạc Mính Cầm được nhận nuôi là khi cô ấy được chín tuổi, đã là một cô bé rất hiểu chuyện.
Những đứa trẻ ở tuổi này rất khó để được nhận nuôi, cho nên lúc cô ấy được nhận nuôi cũng không dám đặt quá nhiều kỳ vọng.
Sau khi ở nhà ba mẹ nuôi cũng cẩn thận quá mức, chỉ sợ lỡ như khiến họ không vui mà đem mình trả lại cô nhi viện.
Tuy rằng mọi người ở cô nhi viện đều rất tốt, nhưng cô ấy thực sự muốn có một gia đình thực sự thuộc về mình.
Trôi qua một năm, khó khăn lắm mới hòa nhập được với gia đình, đột nhiên mẹ nuôi lại mang thai, thần kinh của cô ấy căng như dây đàn, cô ấy đã từng nghe rất nhiều trường hợp của những đứa trẻ sau khi mẹ nuôi mang thai thì thường hay bị ngược đãi hoặc bị đưa trả về cô nhi viện, tuy cha mẹ nuôi của cô ấy không phải người như vậy nhưng cô ấy vẫn không thể không cảm thấy lo lắng.
Mẹ nuôi thuận lợi sinh được một cặp long phượng thai (song sinh có cả trai lẫn gái), Lạc Mính Cầm nhìn bọn họ, thầm nghĩ mình cần phải đối xử với chúng như thế nào thì tốt, cô ấy cũng chỉ có thể đối xử tốt với chúng, nếu không người khác sẽ nói như thế nào? cô ấy chỉ là con gái nuôi mà thôi.
Trong lòng mang từng đó lo lắng, cô ấy cùng cha mẹ nuôi đến Nhật Bản, khi ở trên máy bay được nghe kể về Phong Đường, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cái tên này, mẹ nuôi kể về anh ta, bốn năm trước lão phu nhân mang con của con chồng trước từ Trung Quốc qua đây, mọi chuyện có vẻ phức tạp, nhưng không thể nghi ngờ việc anh ta là kẻ ăn nhờ ở đậu, điều này làm cô ấy cảm thấy phí hoài việc mình sinh ra chút cảm giác gần gũi, như thể tìm được đồng loại có thể hiểu được tâm trạng của bản thân.
Sau đó, ở trong căn biệt thự xoa hoa nhưng không kém phần giản dị, cô đi tìm anh ấy cùng với mẹ nuôi, đi qua dãy hành lang quanh co khúc khuỷu, hầu gái nhẹ nhàng hành lễ với các cô, mẹ nuôi kéo một cánh cửa ra, hiện ra khung cảnh bên trong: Trên tay anh cầm con dao gỗ, đối chiến cùng với một người đàn ông, thiếu niên 14 tuổi có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức có tính công kích, mái tóc dài phía sau được buộc thành đuôi ngựa, thân hình gầy gò, ánh mắt tàn nhẫn một cách khác thường, động tác nhanh nhẹn ra tay tàn nhẫn, tiếng dao gỗ va chạm vào nhau tạo ra âm thanh như thể sắp có tia lửa bùng lên.
Cả người lộ vẻ sắc bén.
Lạc Mính Cầm nhìn đến ngây người, cô cảm thấy ngoại trừ anh ấy thì cả thế giới này đều trở nên ảm đạm không ánh sáng, còn chính cô cũng trở nên mờ ảo và nhỏ bé.
Tình yêu được nảy mầm từ lúc đó.
Rõ ràng lão phu nhân là lão đại hắc đạo đại lão, mỗi một nếp nhăn trên gương mặt đều tràn ngập hơi thở uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng, nhưng bên cạnh luôn có vài tiểu thư khuê các đi theo, sau này Lạc Mính Cầm mới biết được hóa ra những vị tiểu thư đó đều được cử đến đây dưới danh nghĩa là cùng lão phu nhân học cắm hoa và trà đạo, thực chất là vì để cạnh tranh vị trí con dâu tương lai, con trai của bà ấy là anh trai của mẹ nuôi cũng là người đứng đầu của gia tộc trong tương lai.
Tất cả các cô ấy đều có dáng vẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, hòa nhã lịch sự của một người phụ nữ Nhật.
Đại khái khi đó tuổi còn nhỏ, trong mắt cô ấy lúc đó các cô ấy đều cực kỳ xinh đẹp và ưu tú, thế cho nên trong đầu cô ấy cũng sinh ra suy nghĩ muốn đến gần họ, cô ấy nghĩ các cô gái đều như vậy, có thể thấy lão phu nhân thích như vậy, lão phu nhân là người đứng đầu gia tộc, chọn người nào làm con dâu là do bà quyết định, có lẽ sau này Phong Đường sẽ cưới người phụ nữ như thế nào cũng do bà quyết định.
Vì thế cô cũng đi học cắm hoa, học trà nghệ, học âm nhạc, học làm một cô gái khuê các, sau khi trở về Australia cùng cha mẹ nuôi, cô cũng không ngừng học......!Mỗi năm đến Nhật Bản, cô đều học những thứ giống như các tiểu thư khuê đi theo bên cạnh lão phu nhân để lấy lòng bà ấy, giành lấy công việc pha trà rót nước cho Phong Đường chỉ vì muốn tiếp xúc gần gũi anh ấy hơn một chút, nói nhiều hơn mấy câu.
Biểu hiện của cô quá rõ ràng, dần dần không ít người biết được tâm tư của cô, mẹ nuôi muốn nói lại thôi, mẹ đã nói Phong Đường không giống với cô, cô không nghe.
Phong Đường trong tối ngoài sáng từ chối cô rất nhiều lần, lúc không tốt còn nói cô phiền phức, tuy rằng cô cảm thấy đau khổ nhưng vẫn không chết tâm, anh ấy từ chối cô, nhưng anh ấy cũng không có quen bạn gái, cô cũng không tưởng tượng được Phong Đường sẽ quen bạn gái như thế nào, nếu đã như vậy thì cô vẫn còn cơ hội.
Hiện tại cô đã hiểu, thấy cả chỉ là do cô suy nghĩ viển vông, so với Giản Tiểu Tinh thì cô không khác gì một cô gái không có linh hồn, thế giới của cô chỉ giới hạn quay quanh một người đàn ông, tất cả mọi kế hoạch được vạch ra đều ở trên người của một người đàn ông duy nhất, tất cả các kế hoạch đều quay quanh người khác, không có tôn nghiêm, không có lý tưởng, nếu Phong Đường thích một cái không có tự mình nữ nhân kia còn chưa tính, chính là Phong Đường không thích.
Anh ấy là một người đàn ông đặc biệt, nếu đã là người đặc biệt thì sao có thể rung động bởi một người con gái bình thường được?
Cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu vì sao cặp song sinh lại nói Giản Tiểu Tinh không giống như những người khác.
Nghĩ đến điều này, cô ấy lại càng khóc to hơn.
Giản Tiểu Tinh cảm thấy đau đầu, cô thật sự không hiểu Lạc Mính Cầm bị làm sao.
Đang cảm thấy sầu não thì buồn rầu, một chùm sáng chói mắt chiều đến từ khúc cua đằng xa tiến đến, chạy thẳng đến đây.
Không hiểu vì lý do gì mà thần kinh của Giản Tiểu Tinh trở nên căng thẳng, trực giác của cô cảm thấy có chút nguy hiểm.
Vốn dĩ hai cô gái tay không tấc sắt khi ở trên núi thì cần phải cẩn thận, Giản Tiểu Tinh không hề do dự lôi kéo Lạc Mính Cầm đứng dậy, "Đừng khóc nữa có người xấu, chạy lên xe nhanh."
Lạc Mính Cầm khóc đến đầu óc thực trọng, cái mũi tắc nghẽn, lỗ tai mơ hồ, căn bản không nghe rõ, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, bị Giản Tiểu Tinh nhét trở lại vào trong xe.
Chiếc xe kia đã chạy đến trước mắt, Giản Tiểu Tinh thắt đai an toàn, nhả côn, chiếc xe của cô và chiếc xe xa lạ kia lướt qua nhau.
Giản Tiểu Tinh nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, thấy đèn chiếu hậu của chiếc xe kia dần dần biến mất, mới hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi nhìn về phía Lạc Mính Cầm.
Lạc Mính Cầm vừa khụt khịt vừa thắt dây an toàn, không biết vì sao Giản Tiểu Tinh lại cảm thấy hình ảnh này của cô ấy có chút đáng yêu, đáng yêu hơn nhiều so với hình ảnh mỗi ngày đều có phía trước kia một ngày đến vãn đều bưng tiểu thư khuê các tư thái thời điểm đáng yêu nhiều.
Cô đang chuẩn bị cua xuống núi, nhưng giây tiếp theo da đầu cô đột nhiên cảm thấy tê dại, cô nhìn thấy ánh đèn từ kính chiếu hậu, chiếc xe vừa mới lướt qua các cô lúc nãy, bây giờ lại quay đầu đuổi theo xe của các cô..