CHÂN NGẮN PHI THƯỜNG


Editor: Băng Tâm
- ---------------------------
Từ trước đến nay, Giản Tiểu Tinh không chú ý tới sự ồn ào trên mạng, vẫn vội vàng tập xe, sửa xe ở Đội xe Hồng Tinh như cũ, sửa xe, chờ đến khi màn đêm buông xuống, Phong Đường đón cô đi ăn cơm tối, sau đó về khu sinh thái Kình Đồn Loan.
Cũng giống như việc hồi trước Phong Đường dụ dỗ Giản Tiểu Tinh ở chung với hắn, với một tay đua xe nơi này quả thực không thể bắt bẻ.

Ban ngày cô và Phong Đường một người ở đội đua xe một người ở công ty, buổi tối cùng nhau ăn cơm cơm tối, cùng nhau về khu sinh thái nói chuyện yêu đương, nếu cần trong lúc này cô hoàn toàn có thể chỉ mất mười phút để đi vòng qua sau núi Bàn Vân, đường núi Bàn Vân chín khúc cua mười tám khúc quanh(*), vừa dài vừa dốc, vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô.

Tập xe xong mà vẫn còn tinh thần có thể đến phòng tập thể thao tập thể dục, sau đó ngâm suối nước nóng thả lỏng hoàn toàn cơ bắp, có thể nói tốt không thể tốt hơn.
Chín khúc cua mười tám khúc quanh(*): một thuật ngữ dùng để tả tính chất quanh co của sông Hoàng Hà trên đồng bằng Hetao.

Ở đây tác giả đang tả sự quanh co của đường núi Bàn Vân.
Nhưng cũng không phải suốt ngày cô không rời khỏi xe, ban ngày ở đội đua xe chạy một ngày, phần lớn thời gian còn lại cô đều ngốc trong nhà cùng Phong Đường.
Phòng làm việc được bài trí trang nhã toát lên hương thơm gỗ rất dễ chịu.

Vài giá sách màu đồng được thiết kế dựa vào tường chứa đầy những cuốn sách lớn nhỏ.

Giếng trời hình vuông phía trên đầu lộ ra ban đêm bên ngoài ngôi nhà.


Phía dưới là một chậu cây xanh lớn.

Có hai con cá cảnh màu sắc rất đẹp ở một con mương quanh mép chậu cây, đang thong dong đi lang thang.
Phong Đường đang ngồi ở bàn làm việc đối diện kệ sách lớn nhất, phía sau là ban công, ngòi bút nhanh chóng lướt trên mặt giấy sạch sẽ ký tên hắn,.

Hắn vừa ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua cây xanh ở giữa, là có thể nhìn thấy Giản Tiểu Tinh đang ngồi trên ghế sô pha hình Toroto màu xám đáng yêu.
Trước mặt cô là chiếc bàn nhỏ được thiết kế riêng cho cô, lúc này trên chiếc bàn nhỏ bày đầy giấy bút và máy tính, còn có một chậu cây nhỏ mập mạp đáng yêu, chậu cây cũng có hình Toroto mập mạp.
Giản Tiểu Tinh khoanh chân chống cằm, đeo tai nghe, nhíu mày nhìn video đua xe được chiếu trên máy tính, tỉnh thoảng tạm dừng, cầm bút ghi ghi chép chép gì đó vào notebook, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.
Đối với chủ tịch tập đoàn Phong Thần mà nói, phòng sách là khu vực rất quan trọng, bao nhiêu bí mật thương nghiệp đều cất giữ ở nơi này, sẽ không dễ dàng để người ngoài bước vào, nhưng hắn lại không có bất kỳ chướng ngại tâm lý khi để chiếm cứ một vị trí nhỏ ở nơi này Giản Tiểu Tinh, hơn nữa còn cảm thấy có một loại cảm giác sung dướng khó giải thích.
Một lúc lâu sau, hắn thả bút, cầm ly nước vừa uống vừa vừa đi đến phía sau Giản Tiểu Tinh, cúi người kề sát vào người cô, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông nháy mắt bao vây quanh người, lập tức làm Giản Tiểu Tinh thay đổi sự chú ý.
"Đây là phim tư liệu về đối thủ mới của các em?" Phong Đường hỏi, giọng nói ngọt ngào tràn ngập từ tính dễ nghe, cảm giác tồn tại mãnh liệt làm con người ta không có cách nào bỏ qua.

Đương nhiên hắn cũng biết chuyện của đội đua Hồng Tinh và đội đua Giương Buồm Vạn Dặm, Chu Khải là người ngưỡng mộ Giản Tiểu Tinh, một ngày đăng nhập diễn đàn Chạy Nhanh Thiên Hạ không biết bao nhiêu lần, đương nhiên rất nhanh nhìn thấy bài thông báo, sau đó nói cho Phong Đường.
"Ừ ừ." Giản Tiểu Tinh gật đầu, cố gắng làm bản thân tập trung chú ý, không dính tròng mắt lên cái má trắng nõn như ngọc của Phong Đường, còn có cần cổ như tản ra hơi thở ngọt ngào ấm áp kia, đặc biệt hắn mới vừa uống nước xong cho nên môi mọng hơi bóng, bây giờ là thời gian làm việc, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp - mê hoặc, tỉnh táo lại đi Giản Tiểu Tinh!
Phong Đường nắm rõ đứa nhỏ ngốc này trong lòng bàn tay, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, khóe môi hơi cong, đáy mắt hiện lên một tầng ý cười thỏa mãn, duỗi tay sờ mái tóc mỏng của cô, "Chu Khải nói thành viên của đội đua xe mới này đều là những tay đua khá giỏi, em cảm thấy như thế nào?"
Nhắc tới chuyện đua xe, Giản Tiểu Tinh lập tức thu hồi tâm trạng, nghiêm túc gật đầu, "Đúng là đều rất giỏi, đặc biệt là cái người tên Trần Luật, anh xem mấy cái video thi đấu này của hắn, cơ bản đều là những cuộc đua việt dã vô cùng khó khăn, hàng năm đều có người tham gia thi đấu chết, hắn không chỉ giành được quán quân nhiều lần, hơn nữa trên đường rất ít gặp sự cố.

Trong một vài trận đấu mà anh ta tham gia, đối thủ của hắn ta đều nhận thất bại thảm hại, hắn ta rất am hiểu tấn công vào điểm yếu của đối phương, làm thế nào để tạo áp lực cho đối thủ, quấy rầy tiết tấu của bọn họ.


Đây là kiểu tấn công có chủ đích và khôn khéo giống như thợ săn của tay đua.

Em đoán hắn là quân sư trong đội của bọn họ, chiến lược thi đấu của bọn họ sẽ do hắn đặt ra."
Bao gồm cả Lý Tử Dương, bởi vì đều là những tay đua trưởng thành ở nước ngoài, video thi đấu của bọn họ tương đối khó tìm trên mạng internet trong nước, có điều giao hẹn thi đấu cùng Đội xe Hồng Tinh đực tuyên bố trên diễn đàn, trên diễn đàn Chạy Nhanh Thiên Hạ hiển nhiên có người tìm kiếm và đăng lên, càng tăng thêm sôi sổi cho việc này.
Người thông minh một chút đều có thể biết một khi chuyện này lên cao trào đội đua Giương Buồm Vạn Dặm sẽ thu được lợi nhiều hơn so với Đội đua Hồng Tinh, vốn dĩ chỉ là một đội ngũ mới không có tên tuổi, không cần biết có Lý Tử Dương là đội trưởng thì cũng không thể tạo nên sóng gió gì quá lớn, vì so với đội đua xe mới của hắn, mọi người sẽ càng quan tâm hơn đến việc vì sao hắn lại từ bỏ F1 mà biết bao nhiêu tay đua xe hằng mơ ước để về nước thành lập một đội đua xe.

Còn hiện tại dẫm lên Đội xe Hồng Tinh, tâm điểm chú ý của mọi người sẽ không giống nhau, bọn họ sẽ càng để ý đến trận thi đấu thắng thua của hai đội đua xe.
Những video thi đấu này xuất hiện cũng thật đúng lúc, rất có thể là do đội đua Giương Buồm Vạn Dặm tự mình thả ra, không phải là để đối thủ nghiên cứu kỹ thuật của mình, mà là để thể hiện năng lực của chính mình.
Phong Đường làm một thương nhân tâm tư sâu sắc, đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng cô bé trước mắt này dù có biết đi chăng nữa, chỉ sợ cũng chẳng thèm để ý, cô là người phái thực tế, đối với độ nổi tiếng hay danh tiếng gì đó cô chưa bao giờ để ý, cô càng quan tâm hơn đến trận thi đấu này của bọn họ, bản thân có thể thu hoạch được gì, các đồng đội có thể thu hoạch được gì.
Còn về vấn đề có khả năng thua, bị đả kích không gượng dậy nổi? Không tồn tại, con quái vật nhỏ này chỉ biết càng đánh càng hăng mà thôi.
"Đối với đua đua Hồng Tinh em nắm chắc mấy phần khả năng có thể thắng?" Phong Đường hỏi.
"Cái này thì khó nói lắm, chỉ nhìn đơn thuần lái xe hai bên, khả năng thắng của Đội đua Hồng Tinh rất thấp, có điều đừng quên đôi khi lợi hại, không chỉ có tay đua." Giản Tiểu Tinh gian xảo nháy mắt với hắn, giống hồ ly nhỏ ăn vụng thịt, "Nhà tài trợ của bọn họ -- vốn dĩ là công ty thời trang Tố Mỹ Lan, hiện tại đột nhiên muốn đầu quân vào ngành sản xuất ô tô chắc chắn không dễ dàng như vậy.

Cha mẹ Lý Tử Ngang thu mua lại một công ty chế tạo ô tô của Nhật Bản, việc làm ăn của công ty này không được tốt lắm, động cơ tự sản xuất luôn xảy ra một vài vấn đề nhỏ, vì không chịu nổi thử thách của thị trường nên mới bị công ty nước ngoài thu mua.

Em đã điều tra, phát hiện thời gian bọn họ thu mua chưa được nửa năm, trong khoảng thời gian nửa năm thì có thể làm được gì? Để nghiên cứu, thiết kế và ra mắt một mẫu xe mới đưa ra thị trường cần tốn ít nhất ba đến bốn năm, lúc này bọn họ đã muốn thành lập đội đua xe để ra mắt dòng xe mới, có thể thấy được cũng không hề bắt đầu từ đầu, mà là sửa đổi nó dựa trên cơ sở ban đầu, từ điểm này em có thể khẳng định, xe của bọn họ khẳng định không thể có Trục Nguyệt xuất sắc như chúng ta được."

Về cơ bản mỗi thế hệ mới của ô tô Trục Nguyệt thuộc tập đoàn Phong Thần đều có chu kỳ dài ba đến bốn năm, điều này hoàn toàn không giống với các công ty sản xuất ô tô trong nước cứ hai, ba ngày đã đưa ra thị trường mẫu xe mới, kỹ thuật chắc chắn mới cho ra sản phẩm chất lượng, không sợ thử thách của thị trường, đây là lý do vì sao ô tô Trục Nguyệt có thể tồn tại thời gian dài.
Phong Đường nghe vậy ý cười trong mắt càng đậm, "Được đấy, tiểu quỷ, lúc này còn không quên vuốt mông ngựa."
Không ngờ lại nhanh chóng bị phát hiện ý đồ vuốt mông ngựa đằng sau cả một câu chuyện dài, gương mặt Giản Tiểu Tinh ửng đỏ, cười cười nhìn hắn lấy lòng, mềm mại dễ thương giống viên bột nếp.
"Nói đi, có phải muốn được khen thưởng cái gì phải không?" Phong Đường không nhịn được, bắt đầu xoa mặt cô.
Giản Tiểu Tinh đỏ mặt ôm chặt lấy cái đầu đã bị dụ dỗ từ lâu, g4m cắn loạn xạ một hồi, thỏa mãn cơn thèm của chính mình, nhưng lúc Phong Đường áp sát lại thì lại giữ lại mặt hắn đẩy ra, mặt đỏ bừng nói: "Được rồi được rồi, người ta còn phải làm việc, anh cũng mau quay lại làm việc đi."
Phong Đường không vui thở phì phì.
Trong nội bộ đội của đua Jaguar, mấy ngôi sao đua xe đang ăn bữa khuya, Tào Hạc đang ăn kem đột nhiên nói: "Đội đua Hồng Tinh muốn thắng đội đua Giương Buồm Vạn Dặm mà nói, cần phải có thêm hai điều kiện ngoài."
"Phụt, có lầm hay không, cậu còn nghĩ đến đội đua Hồng Tinh à?" Lợi An bất ngờ không kịp phòng bị, phun ra miếng sầu riêng.
"Tên khốn này, đừng có mà phun phân vào người tôi!" Chu Giai Bân sợ đến mức nhảy bật dậy không khác gì con thỏ.
Tào Hạc không quan tâm đến bọn họ, tiếp tục nói: "Thứ nhất, cuộc thi đấu phải tiến hành vào ban đêm; thứ hai, thi đấu phải tiến hành trên đường núi."
Nhưng Giản Tiểu Tinh đã đẩy quyền lợi lựa chọn thời gian và địa điểm thi đấu cho đối địch phương.

Hơn nữa bọn họ cũng không hề khách khí chút nào.
Trong khách sạn Kình Đồn Loan, Trần Luật nói: "Tôi đã tìm được địa điểm thi đấu bất lợi với những chiếc xe mà họ lái và có lợi nhất đối với chúng ta, bảo đảm chưa đến mười khúc cua sẽ làm xe của họ lần lượt mài đất.

Để trên mạng lên men thêm ba ngày, sau đó quyết định vào trưa ngày thứ tư, chúng ta nổi tiếng dưới sự chứng kiến của giới đua xe cả nước, hoàn toàn đứng vững gót chân."
Trần Hải Long lắc đầu thành thật: " Trong tình trạng thực cao hơn một bậc, lại còn muốn tính kế nhằm vào xe của bọn họ, đội đua Hồng Tinh sẽ thua rất khó coi, nghĩ lại cũng thật đáng thương, dù sao cũng đã đội sổ suốt 20 năm, cận kề nguy cơ giải tán, lúc này vất vả lắm mới liều mạng ngóc đầu dậy, lại bị dẫm đạp một lần nữa, đáng thương, thật đáng thương."
Còn bên kia, đêm đã khuya, ánh đèn trên bãi đua xe của đội đua Hồng Tinh vẫn sáng ngời, mấy chiếc xe đang lấy tốc độ chạy nhanh như bay, động cơ cùng tiếng phanh xe không hề sợ hãi vang lên trong màn đêm cô độc, liên tục sau 300 vòng, tiếng động cơ nhỏ dần, sức nóng do lốp xe ma sát với mặt đất bốc khói quanh quẩn trong không khí, tất cả đều mùi xăng và khói xe ô tô.
Người bên trong xe bước xuống, ngoại trừ Giản Tiểu Tinh tất cả các đội viên của đội đua Hồng Tinh đều có mặt, hơn nữa còn đổ mồ hôi đầm đìa, toàn bộ áo thun trên người đã ướt đẫm.
Cả một đám nằm la liệt trên đường đua, rải rác như bánh rán trên quầy, sức nóng lập tức xuyên qua tầng vải dệt mướt mồ hôi truyền đến làn da, đây đều là sức nóng do bọn họ lái xe trên đường đua.
Đội trưởng Tần Hồng nhìn đồng hồ, "Thế thôi, đừng nằm nữa, quay về ký túc xa đi, đợi bị cảm sẽ làm chậm buổi tập luyện vào ngày mai."

"Lý Tử Ngang vẫn còn đang chạy đấy." Lưu Lưu nhìn trời nói.
Trên sân thi đấu, chỉ có một chiếc xe không dừng lại, vẫn còn đang chạy từng vòng từng vòng.
Tần Hồng vừa làm đội trưởng kiêm luôn cả bảo mẫu, lại bò dậy đi ngăn cản Lý Tử Ngang, "Tôi biết tâm trạng của cậu, nhưng là việc phải biết kết hợp nghỉ ngơi, đừng để đến lúc thi đấu cơ thể lại không chịu đựng nổi"
"Không sao, tôi tự hiểu rõ sức của bản thân mà." Lý Tử Ngang nói xong lại muốn tiếp tục, bị Tần Hồng ngăn cản lại.
Tròng mắt Lý Tử Ngang toàn tơ máu, hai người đối diện vài giây, Lý Tử Ngang nói: "Tôi biết rồi."
Sau khi trở lại ký túc xá, Lý Tử Ngang mở vòi sen tắm, đứng dưới vòi hoa sen hạ để dòng nước xối và người cậu ta từ đầu đến chân, nước mắt từ tuyến lệ nóng hổi, bị nước cuốn trôi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong lòng cậu ta đang bừng cháy tức giận và oán hận, cả sợ hãi.
Chiều nay, cậu ta nhận được điện thoại của cha mẹ, bọn họ đều trách mắng cậu không hiểu chuyện, nói cậu là sói mắt trắng, cứ như thể việc cậu không rời khỏi Đội xe Hồng Tinh và tham gia vào đội đua xe của gia đình thì sẽ bất hiếu cỡ nào.

Còn cả cái người anh trai từ nhỏ đến lớn chèn ép cậu từ nhỏ đến lớn không khác gì ngọn núi lớn khiến cậu không thể nào thở nổi.
"Xem ra đúng là em rất tin tưởng đội đua xe của em, anh không biết long tin của em đến từ đâu, có thể là do vận may của mùa thu năm ngoái đã làm em có ảo giác, hay là do con nhóc kia cho đội đua xe các em tự tin.

Em không muốn tham gia vào đội đua của anh cũng được, chỉ có điều anh vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm của một người anh cả, dạy em làm một tay đua ở trên sân thi đấu là như thế nào.

Chờ đến khi tất cả ánh sáng may mắn của đội đua Hồng Tinh biến mất, lộ ra bản chất thật sự, em sẽ phát hiện ra bản thân mình đã sai."
Sau khi hết cha rồi đến mẹ gọi điện, công thêm cả Lý Tử Dương gọi điện nói như vậy, cậu ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo vô cảm trên gương mặt gầy gò của anh trai, đó chính là nguồn gốc của cơn ác mộng khi cậu ta nhìn thấy lúc còn nhỏ.
Dựa vào cái gì! Bọn họ muốn hủy diệt đội đua Hồng Tinh, nhưng dựa vào cái gì!
Nhưng, liệu có thể thắng được không? Cậu ta biết rõ thực lực của Lý Tử Dương, cậu ta chưa bao giờ dám tưởng có một ngày có thể đánh bại hắn ta, thậm chí cậu chưa từng nghĩ sẽ có tay đua trong nước có thể đánh bại Lý Tử Dương, cho dù là những cao thủ hàng đầu trong nước như Lý Thanh Đình hay Phan Lỗi, cậu ta đều cảm thấy không có cách nào vượt qua ngọn núi cao Lý Tử Dương này, Giản Tiểu Tinh, có thể được không?
Ngày hôm sau, đội đua Hồng Tinh nhận được điện thoại của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm, bọn họ đã quyết định thời gian và địa điểm thi đấu.
Thời gian thi đấu là ba ngày sau, địa điểm là đường đua C-12 Hoài Thủy ở thành phố Lâm Thị ngay cạnh Hàn Thành.
Tin tức này cũng đồng thời được đăng tải trên diễn đàn, vô số người hâm mộ đua xe, tay đua chuyên nghiệp và nghiệp dư đang để về thành phố kế bên để chứng kiến trận thi đấu này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi