CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

15 tỷ mà Trần Anh Hào đưa cho Dương Chấn là để anh rời xa Tần Nhã.

Khi đến miệng Dương Chấn, nó lại thành quà cưới tặng anh và Tần Nhã.

Những người trong phòng bao đều trợn mắt há mồm nhìn Dương Chấn.

“Con mẹ nó, đó là anh Hào đưa cho mày để…”

Sau một khoảng thời gian ngắn ngơ ngác, tên đàn em dữ tợn nhất lúc nãy đã lập tức chửi Dương Chấn.

“Câm miệng!”

Chỉ là cậu ta còn chưa nói xong đã bị Trần Anh Hào giận dữ quát cho ngậm miệng.

“Anh Hào, cậu ta…”

Người kia rất tức giận, vừa định cãi lại thì Trần Anh Hào đã điên máu nói: “Tôi bảo cậu câm miệng, không hiểu à?”. ngôn tình sủng

Trần Anh Hào vốn đã rất giận, không có chỗ trút, tên đàn em của mình lại còn cứ va vào họng súng mới chịu.

Lúc này người kia mới nhận ra mình tâng bốc không thành, còn chọc giận Trần Anh Hào.

Những người khác cũng không dám nói, chờ Trần Anh Hào nổi giận.

Trần Anh Hào cố hết sức dập tắt cơn giận của mình rồi mới nói: “Dương Chấn, cậu nên hiểu rõ, một số thứ cậu có thể lấy, nhưng một số thứ không thể lấy, nếu lấy sẽ khiến cậu tự rước hoạ vào thân!”

Lời anh ta đầy uy hiếp.

Tấm chi phiếu 15 tỷ anh ta đưa cho Dương Chấn kia là để anh rời xa Tần Nhã, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói ra lời này.

Tần Nhã vừa mới phối hợp với Dương Chấn, đột nhiên trở nên hết sức căng thửng, lòng hơi hối hận, rõ ràng cô biết 15 tỷ đó không phải quà nhưng cô vẫn giả vờ tin.

Dù sao ở Châu Thành này, Trần Anh Hào là người thừa kế gia tộc giàu có bậc nhất, có thể nói Châu Thành là thiên hạ của anh ta.

“Ông xã, hay là trả lại tiền cho anh ta đi!”

Tần Nhã kéo chặt góc áo Dương Chấn, nhỏ giọng nói.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh này.

Dương Chấn không đáp lại, anh nheo mắt nhìn Trần Anh Hào: “Anh đang uy hiếp tôi?”

“Anh có thể hiểu là như vậy!”

Trần Anh Hào bình tĩnh trả lời.

Anh ta đột nhiên ngồi xuống, đặt tay phải lên bàn, ngón trỏ không ngừng gõ vào mặt bàn, phát ra âm thanh giòn giã, như muốn thúc giục Dương Chấn trả lại chi phiếu.

Trong lúc mọi người đều đang đợi Dương Chấn trả chi phiếu, Dương Chấn bất ngờ đút tờ chi phiếu vào túi.

Nhìn thấy hành động của anh, hai mắt Trần Anh Hào chợt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Con người tôi có một tật rất xấu, đó là ăn cứng sợ mềm, nếu người khác hạ mình cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cho chút thể diện, nhưng nếu người đó ép tôi làm gì thì ngại quá, tôi sẽ không làm vậy.”

Dương Chấn kéo tay Tần Nhã rồi cũng ngồi xuống.

“Ông xã!”

Tần Nhã rất căng thẳng, nhẹ giọng gọi.

Dương Chấn nắm chặt tay cô, dịu dàng cười: “Bà xã yên tâm, anh sẽ không lấy em ra mạo hiểm đâu!”

Câu này rõ ràng là nói cho Tần Nhã, anh sẽ không làm chuyện gì khi chưa chắc chắn.

Dẫu sao Tần Nhã vẫn đang ở bên cạnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Người thông minh như Trần Anh Hào, sao có thể không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói của Dương Chấn?

Chỉ khi tự tin tuyệt đối mới có thể có biểu hiện như vậy.

Trần Anh Hào đột nhiên hơi hoài nghi, có phải chuyện mà Trịnh Mỹ Linh nói cho mình có gì không đúng hay không?

Nhìn biểu hiện và khí thế của Dương Chấn, còn có khí chất trên người anh không giống người tới ở rể bình thường có được.

Biểu hiện của Dương Chấn chỉ có thể nói lên hai khả năng, thứ nhất anh không hiểu vị trí của nhà họ Trần ở Châu Thành, thứ hai anh là một kẻ ngốc.

So sánh ra, anh ta càng tin điều đầu tiên hơn.

“Anh có biết ở Châu Thành này, nhà họ Trần đại diện cho điều gì không?” Trần Anh Hào chợt hỏi.

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Chẳng phải chỉ là một gia tộc nhỏ thôi sao? Có gì ghê gớm?”

Theo quan điểm của anh, đặt trước Cửu Châu, nhà họ Trần chỉ là một gia tộc nhỏ.

Nhưng theo quan điểm của Trần Anh Hào, anh ta càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn, Dương Chấn thật sự không biết địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành.

Đây là hai mô hình khác nhau, góc nhìn sự việc cũng khác nhau.

“Mỹ Linh, anh rể rẻ tiền của cô hình như vẫn chưa hiểu địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành, cô nói cho anh ta đi.”

Trần Anh Hào chợt cười nhạo, nhìn Trịnh Mỹ Linh nói.

“Anh Hào, chắc chắn là anh ta không hiểu rồi, nếu không sao lại dám nói với anh như thế? Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao anh ta cũng chỉ là kẻ vô dụng ở dưới đáy xã hội, sao có thể hiểu được thực lực của gia tộc lớn?”

Trịnh Mỹ Linh cười mỉa mai, nhìn Dương Chấn: “Ở Châu Thành này có hai gia tộc đứng đầu, một là nhà họ Viên, một là nhà họ Trần của anh Hào đây, mà anh Hào là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, sau này sẽ tiếp quản nhà họ Trần.”

“Anh Hào giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, còn anh chỉ là hạt bụi trên mặt đất, nói như vậy anh nên hiểu thân phận của anh Hào rồi chứ?”

Trịnh Mỹ Linh không chút giấu giếm lời mỉa mai của mình, vừa nâng cao Trần Anh Hào, vừa hạ thấp Dương Chấn.

Dương Chấn cười khẩy: “Kẻ ngu dốt không biết sợ!”

Anh chỉ nói như vậy, lười nói thêm với Trịnh Mỹ Linh.

“Rầm!”

Anh vừa định đưa Tần Nhã đi thì cửa phòng bao đột nhiên bị người đạp mở từ bên ngoài.

Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi loạng choạng bước vào.

“Mọi người là ai? Tại sao lại ở phòng bao của tôi?”

Nam thanh niên vừa tìm định tìm chỗ ngồi nhưng phát hiện đã hết chỗ, cậu ta lớn tiếng hỏi.

“Fuck! Ma men này từ đâu ra đấy? Mau cút đi!”

Lúc này, tên đàn em tên Vương Kỳ bên cạnh Trần Anh Hào hét lên với người thanh niên, đứng dậy định đuổi cậu ta.

“Yo! Người đẹp! Hehe! Tôi thích!”

Vương Kỳ còn chưa đi tới thì chàng trai say rượu đã nhìn thấy Trịnh Mỹ Linh, cậu ta cười khì khì đưa tinh chạm vào ngực cô ta.

“A! Lưu manh!”

Trịnh Mỹ Linh hét lên, vội vàng né tránh bàn tay móng heo của đối phương.

“Con mẹ nó! Lại còn dám tránh, có biết ông đây là ai không?”

Người thanh niên trẻ tuổi thấy Trịnh Mỹ Linh né tránh thì đột nhiên giận dữ hét lên, giơ tay tát.

“Fuck! Giả vờ ngầu lòi ở chỗ anh Hào, đúng là chán sống, ông đây giết chết mày!”

Vương Kỳ xông lên đá cho thanh niên say rượu một phát ngã xuống đất.

Những người khác sợ Vương Kỳ cướp mất công lao bèn lập tức lao lên, đấm đá người thanh niên say xỉn.

Chẳng mấy chốc, chàng trai thanh niên say rượu kia bị đấm cho mặt mũi bầm tím, sưng vù, máu đầy mặt.

“Mày, chúng mày đợi đấy cho ông!”

Cậu ta phun một ngụm nước bọt đẫm máu, cắn răng giận dữ hét rồi xoay người bỏ đi.

“Mẹ nó, hôm nay là ngày gì vậy? Sao nhiều kẻ ngốc thế?”

Vương Kỳ chửi bới ngồi lại chỗ, khi nói còn ngẩng đầu nhìn Dương Chấn với vẻ mặt uy hiếp.

Trần Anh Hào vẫn ngồi im tại chỗ, mỉm cười nhàn nhạt: “Năm nay có quá nhiều người giả vờ ngầu lòi, nếu ai cũng là đại ca thì ai là đàn em? Anh Dương, tôi nói đúng chứ?”

Dương Chấn mỉm cười: “Tôi đồng ý với câu này, chỉ là một số người rõ ràng là rác rưởi lại cứ giả vờ mình là đại ca, ngay cả mình đắc tội với ai cũng không biết, còn nói liên mồm nữa. Anh Hào, tôi nói đúng chứ?”

Trần Anh Hào nheo mắt, Dương Chấn trả lại những lời anh ta vừa nói cho anh ta.

Đòng thời, ở phòng bao bên canh.

“Con trai, con bị sao vậy?”

Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ nhìn thấy Mục Chấn mặt mũi bầm dập đi vào phòng bao thì hoảng hốt, vội vàng bước tới.

Mục Chấn chính là người thanh niên say rượu vừa đi nhầm vào phòng bao của mấy người Dương Chấn.

Nếu Trần Anh Hào ở đây chắc chắn sẽ biết, trong phòng bao này toàn nhân vật có máu mặt ở Châu Thành.

Mà ba của Mục Chấn đang ngồi ở vị trí cao nhất, có thể thấy địa vị của ba Mục Chấn cao đến mức nào.

“Khốn kiếp, thằng khốn ở phòng bên cạnh dám đánh con! Nếu hôm nay con không lột da chúng thì con cùng họ với chúng!”

Mục Chấn nghiến răng nghiến lợi nói.

Tất cả những người có mặt đều vô cùng sợ hãi.

Dù sao ở Châu Thành này, ở địa bàn của họ, Mục Chấn bị người khác đánh, không cần nghĩ cũng biết nỗi sợ hãi trnog lòng họ.

“Fuck, ai lại dám đánh con trai của Mục Đông Phong ông hả? Đúng là chán sống!”

Mục Đông Phong đứng dậy, quay người rời đi.

Hai vệ sĩ vạm vỡ đi theo ông ta.

Thấy hành động này của ông lớn, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy đi theo ba con Mục Đông Phong sang phòng bao cách vách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi