CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Một đám đại lão Châu Thành trơ mắt nhìn Dương Chấn nắm tay Tần Nhã rời đi, mọi người đều nhường đường.

Sắc mặt Mục Đông Phong lạnh như băng, đôi mắt nhìn chằm chặp Dương Chấn, từ đầu đến cuối không ngăn cản.

Từ trên người Dương Chấn, ông ta cảm nhận được một luồng khí thế cường đại đập vào mặt.

Người trẻ tuổi kia chắc chắn không phải người bình thường.

“Gia chủ Mục, ông bị cậu ta lừa!”

Nhìn thấy Dương Chấn sắp rời khỏi, bên ngoài phòng bao yên tĩnh vang lên một giọng nói bén nhọn.

Nghe thấy giọng nói này, trong mắt Dương Chấn bắn ra một tia sát ý mãnh liệt.

Người nói chính là Đặng Mỹ Linh, người phụ nữ này vậy mà lại lần nữa khiêu khích Dương Chấn.

Một lần hai lần không có lần thứ ba, nhưng đây đã là lần thứ ba cô ta muốn chết.

Tần Nhã lập tức biến sắc, cô biết Đặng Mỹ Linh vô liêm sỉ, cũng quyết định không còn bất kỳ tiếp xúc gì với cô ta, thậm chí vừa mới giúp cô cầu xin tha thứ thì Dương Chấn mới thả cô ta.

Nhưng bây giờ người em họ được mình liên tục trợ giúp, liên tục cầu xin lại muốn gây sự.

“Đặng Mỹ Linh, cô lại muốn làm cái gì?” Tần Nhã phẫn nộ quát.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Đặng Mỹ Linh, xem người phụ nữ này sẽ nói cái gì.

Vẻ mặt Đặng Mỹ Linh lạnh lùng nhìn Tần Nhã, lại nhìn về phía Mục Đông Phong nói: “Gia chủ Mục, ông bị tên nhóc này lừa, anh ta hoàn toàn không phải là thiếu gia hào môn gì cả, mà là một tên rác rưởi!”

“Người phụ nữ này là chị họ tôi, không có ai hiểu rõ lai lịch của họ hơn so với tôi.”

“Anh ta chỉ là tương đối biết đánh nhau mà thôi, không phải ông thật sự bị anh ta hù dọa chứ? Anh ta làm gãy một cánh tay của cậu Chấn, nếu như chuyện này truyền đi, sau này ai còn để ông vào mắt chứ?”

Lời lẽ của Đặng Mỹ Linh vô cùng sắc bén, hoàn toàn lộ hết ra ngoài.

Nếu như bình thường, cho dù có cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám nói những lời này với Mục Đông Phong.

Thấy Dương Chấn và Tần Nhã sắp rời khỏi, đây chính là cơ hội tốt có thể tiếp cận nhà họ Mục, một khi bỏ lỡ thì tất cả mọi cố gắng của cô ta mấy ngày nay đều sẽ uổng phí.

Dương Chấn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ này.

Những đại lão Châu Thành kia vẻ mặt cũng đều kinh ngạc.

Người trẻ tuổi kia thật sự chỉ là một người ở rể tương đối biết đánh nhau sao?

Nếu quả thật là như thế này thì giải thích như thế nào chuyện Tiền Bưu đi theo anh?

Đặng Mỹ Linh ngu xuẩn, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng ngu xuẩn.

Vừa rồi trong một chớp mắt, Mục Đông Phong suýt chút nữa đã hạ lệnh ra tay với Dương Chấn, nhưng chẳng bao lâu sau ông ta liền từ bỏ.

Ông ta sống gần sáu mươi tuổi, nhân vật lớn như thế nào mà chưa từng gặp chứ?

Người trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ như vậy ông ta lần đầu tiên nhìn thấy.

Dương Chấn cười khẩy một tiếng, khinh miệt nhìn Mục Đông Phong, dường như chờ đợi quyết định của ông ta.

“Cô nói nếu như chuyện này truyền đi?”

Mục Đông Phong bỗng nhiên híp mắt nhìn chằm chằm Đặng Mỹ Linh hỏi.

Đặng Mỹ Linh vội vàng nói: “Không sai, chuyện này truyền đi chính là nỗi nhục của ông.”

“Cô nói cái gì?” Mục Đông Phong hỏi.

Đặng Mỹ Linh còn chưa ý thức được cơn thịnh nộ của Mục Đông Phong, lần nữa nói ra: “Nếu như ông thả anh ta đi thì chuyện này chính là nỗi nhục của ông!”

“Cô lặp lại lần nữa?”

Trong giọng nói của Mục Đông Phong rõ ràng mang theo vài phần tức giận.

Ai nấy đều thấy được, lúc này Mục Đông Phong đã ở bờ vực của cơn thịnh nộ.

Lần này rốt cuộc Đặng Mỹ Linh ý thức được tình hình không ổn, lập tức sợ hãi đến biến sắc.

“Gia chủ Mục, tôi cũng vì thanh danh của ông.” Đặng Mỹ Linh lớn tiếng kêu lên.

“Bốp!”

Một bàn tay của Mục Đông Phong đập tới, phẫn nộ nói: “Cô mẹ nó là cái thá gì? Cũng có tư cách nói chuyện với tôi?”

Máu tươi ở khóe miệng Đặng Mỹ Linh lập tức chảy ra, nửa bên mặt trái sưng vù lên, trên mặt còn có một dấu bàn tay rõ ràng.

“Dám lợi dụng tôi đối phó với người khác, cô mẹ nó chính là muốn chết phải không?”

Mục Đông Phong một phát túm được mái tóc dài của Đặng Mỹ Linh, tức giận hét lớn.

Vốn dĩ ông ta đang tức giận không thôi vì chuyện vừa rồi, lại xuất hiện một Đặng Mỹ Linh dám lợi dụng mình, Mục Đông Phong trợn mắt trừng trừng, trong mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt.

“A…”

Đặng Mỹ Linh phát ra một tiếng thét chói tai đau đớn, gào khóc: “Gia chủ Mục, những lời tôi nói đều là sự thật, anh ta thật sự chỉ là một người đến ở rể!”

“Còn dám ngụy biện với tôi, quả thật là không biết sống chết!”

Mục Đông Phong vừa dứt lời thì đạp Đặng Mỹ Linh một cước ngã trên mặt đất, ra lệnh cho hai tên vệ sĩ: “Con đàn bà đê tiện này cho các cậu hưởng!”

“Cảm ơn gia chủ!”

Hai tên vệ sĩ nghe vậy đều mừng rỡ.

Mặc dù Đặng Mỹ Linh không thể so sánh với cực phẩm mỹ nữ như Tần Nhã nhưng cũng coi như có chút quyến rũ.

Hai tên vệ sĩ liên tục cười xấu xa đi về phía Đặng Mỹ Linh, vẻ mặt cô ta đầy hoảng sợ, cho đến giờ phút này mới ý thức được mình đã làm sai.

“Gia chủ Mục, tôi biết sai rồi, cầu xin ông buông tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi.”

Cô ta giống như chó cái, bò đến dưới chân Mục Đông Phong, khóc lóc cầu xin.

“Cút đi!”

Mục Đông Phong một cước đá văng cô ta.

Dương Chấn nhìn Mục Đông Phong một cách sâu sắc, đúng là một nhân vật có thể duỗi có thể co.

Chỉ là đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, loại người này anh rất ghét, cho dù có năng lực đi nữa thì anh cũng không sử dụng.

“Chúng ta đi!”

Dương Chấn kéo Tần Nhã nói.

“Chị họ, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, chị mau cứu tôi, tôi thật sự biết sai rồi.”

Đặng Mỹ Linh biết, Mục Đông Phong không thể nào buông tha cô ta, hiện tại chỉ có một hi vọng, đó chính là Tần Nhã, mặt mũi đầy nước mắt, quỳ dưới chân Tần Nhã cầu khẩn.

Đến ngay cả những đại lão Châu Thành kia cũng đều không nhìn nổi, người phụ nữ này vừa rồi muốn mượn tay Mục Đông Phong để khiến Dương Chấn và Tần Nhã tuyệt vọng.

Bây giờ lại cầu xin họ cứu cô ta.

“Hiện tại biết sai rồi? Đã muộn!”

Dương Chấn nhíu mày, một tay che chở Tần Nhã ở phía sau, lạnh lùng nói: “Đây chính là tự tạo nghiệt không thể sống!”

“Anh rể, tôi thật sự biết sai rồi, lúc còn trẻ ai mà chưa từng phạm sai lầm chứ? Cầu xin anh cho tôi một cơ hội, sau này anh chính là đại ân nhân của tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh và chị họ thật tốt!”

Đặng Mỹ Linh khóc nói.

“Cút!”

Tiền Bưu bỗng nhiên tiến lên, đứng ở trước mặt Đặng Mỹ Linh.

Tần Nhã có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Ông xã, anh xem có thể giúp cô ta một tay không?”

Dương Chấn vẻ mặt thành thật nói: “Tiểu Nhã, em hẳn còn nhớ Phương Ưu chứ? Lúc trước em đối xử với cô ta thế nào? Cô ta đối xử với em thế nào?”

Nghe Dương Chấn nhắc đến Phương Ưu, Tần Nhã không khỏi toàn thân run lên.

Lần trước Tiếu Tiếu chính là bị Phương Ưu lừa gạt đi, nếu như không có Dương Chấn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đây là một thế giới bệnh hoạn, người không muốn nhìn thấy em sống một cuộc sống tốt đẹp thường chính là những người em đã ban ơn, giống như cô ta.” Vẻ mặt Dương Chấn bình tĩnh nói.

Anh nói đã rất rõ ràng, nếu như Tần Nhã còn muốn kiên trì giúp Đặng Mỹ Linh thì chắc chắn anh cũng sẽ làm theo.

“Ông xã, em hiểu rồi!”

Khắp khuôn mặt Tần Nhã là sự đấu tranh, cuối cùng quyết định: “Nhưng dù sao chúng em đều là phụ nữ, giúp cô ta một lần cuối cùng đi!”

“Được!”

Ánh mắt Dương Chấn dịu dàng nhìn người phụ nữ hiền lành ngốc nghếch này, lập tức quay người, nhìn về phía Mục Đông Phong: “Gia chủ Mục, tha cho người được thì nên tha, đã không có việc gì nghiêm trọng thì chúng tôi sẽ đưa cô ta đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi