CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Những người ban đầu còn có chút nghi ngờ Tần Nhã thì giờ phút này đều ngậm miệng lại!

Nếu không phải Chu Ngọc Dung thực sự nợ tiền của Tần Nhã thì sao Tần Nhã có thể ủy thác công ty luật phát hành thư luật sư cho Chu Ngọc Dung được?

Dương Chấn kinh ngạc, phong cách xử lý công việc của Tần Nhã hôm nay thật sự ngoài dự liệu của anh.

Thực ra, hôm qua khi Tần Đại Quang nói chuyện kia ở nhà họ Chu thì Tần Nhã đã tiện tay chuẩn bị các bằng chứng liên quan và ủy quyền cho Công ty luật Trần Hi lúc cần thiết thì đưa thư luật sư cho Chu Ngọc Dung.

Vừa rồi Tần Nhã mềm lòng, cô muốn chọn cách giải quyết ổn thỏa, nhưng Chu Ngọc Dung không biết tốt xấu đã xúc phạm Tần Yên trước mặt mọi người, điều này mới khiến Tần Nhã tức giận, cũng khiến cô hạ quyết tâm làm như vậy.

“Chu Ngọc Dung, bà vừa xúc phạm tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy hết, bà đợi thư luật sư của tôi đi! Sỉ nhục và bôi nhọ người khác cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý!”

Tần Yên lúc này cũng đứng lên, lạnh lùng nói.

Tuy rằng mới bị bà ta sỉ nhục, nhưng lúc này trong lòng cô cũng rất sảng khoái.

“Tiểu Nhã, Tiểu Yên, vừa rồi dì đùa với hai cháu thôi, sao hai cháu lại nghiêm túc như vậy chứ?”

Chu Ngọc Dung lập tức thay đổi sắc mặt, cười mỉa nói: “Các người yên tâm, mượn nợ phải trả là điều dĩ nhiên. Đợi khi Tiểu Khải kết hôn, dì sẽ tìm cách xoay sở tiền rồi trả cả lãi cho cháu nhé.”

Bà ta biết, nếu thực sự phải ra tòa thì bà ta không có cơ hội thắng.

Giống như lời Tần Nhã đã nói, khi bà ta vay tiền, bà ta có viết giấy nợ, mà Chu Kim Hảo đã chuyển cho bà ta 600 triệu, số tiền này cũng được ghi chép lại.

Cho dù có bị mất mặt thì bây giờ bà ta cũng phải thừa nhận.

“Hóa ra Chu Ngọc Dung thật sự nợ tiền cô bé đó!”

“Con đàn bàn khốn nạn Chu Ngọc Dung, thực sự không phải là bịa đặt, rõ ràng là vay tiền của người ta mà vẫn lấp liếm không chịu thừa nhận, nếu không phải người ta bắt bà ta ra tòa thì chắc bà ta đã không thừa nhận rồi.”

“Có thân thích kiểu này thật sự là một bi kịch. Cô bé tốt bụng cho bà ta vay tiền mà bà ta lại chơi xấu, còn mắng chửi bôi nhọ con bé.”



Ngay lập tức, Chu Ngọc Dung bị vô số người chỉ trích, ngay cả người ngoài cũng không thể nhịn được nữa.

Chu Ngọc Dung vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng luật sư của Tần Nhã vừa mới đưa thư luật sư cho bà ta, bà ta cũng không dám giở trò.

Không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, bà ta nhanh chóng rời đi.

Trong đám người, có một bóng người trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm Tần Nhã, trong lòng tràn đầy hận ý.

Như cảm nhận được sự hận thù của đối phương, Dương Chấn đột nhiên nhìn về phía bóng dáng đó, đối phương bỗng nhiên bối rối nhìn đi chỗ khác.

Dương Chấn nhìn cô ta, sau đó lẩm bẩm nói: “Đặng Mỹ Linh, tốt nhất là cô nên thành thật một chút, nếu không thì tôi không ngại để cô biến mất khỏi thế giới này!”

Có cảnh tượng vừa rồi, Chu Ngọc Kiệt cũng thành thật trở lại, thấy Tần Nhã nhìn mình, trong mắt ông ta đầy cầu khẩn, nói nhỏ: “Tiểu Nhã, đợi đám cưới của Tiểu Khải kết thúc, chúng ta cùng nhau ngồi lại bàn bạc kỹ càng, lúc xây biệt thự xây mẹ cháu đã bỏ vào bao nhiêu nhé.”

Chu Ngọc Kiệt đè nén giọng nói, sợ Tần Nhã cũng sẽ gửi thư luật sư cho mình, nếu vậy thì thể diện của ông ta thật sự cũng sẽ bị vứt sạch.

“Được!”

Tần Nhã mặt không cảm xúc, chỉ đáp lại một chữ.

Thấy Chu Ngọc Kiệt ảo não rời đi, Tần Yên bật cười: “Chị, hôm nay chị quá ngầu!”

Tần Nhã có chút buồn bực, thở dài: “Nếu không phải bọn họ không biết điểm dừng thì chị phải làm như thế sao?”

“Chị ơi, đừng tự tạo áp lực cho mình.”

Tần Yên nắm chặt tay cô, trên mặt nở một nụ cười tỏa nắng: “Trên đời này, họ hàng thân thích không nhất định sẽ có tình thân, giữa chúng ta và họ cũng không có một chút tình thân nào, cho nên loại thân thích này, không có cũng không sao!”

Nghe vậy, Tần Nhã cảm thấy đầu óc trở nên thông suốt, cảm giác áy náy trong lòng bỗng chốc biến mất.

Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen đậu trong bãi đậu xe của khu du lịch nông thôn.

Sau đó, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

“Ông xã, anh đến rồi!”

Chu Ngọc Dung vừa rời khỏi sảnh tiệc, thấy chồng mình là Đặng Dương xuất hiện thì tràn đầy vui mừng.

Đặng Dương hờ hững nhìn bà ta một cái: “Nếu không phải ba tôi nói nhà họ Chu cô có người tai to mặt lớn đến thì tôi đã không đến đây rồi!”

“Người tai to mặt lớn?”

Chu Ngọc Dung kinh ngạc nói: “Nhà họ Chu chúng ta có thể có người tai to mặt lớn nào đến?”

“Hừ!”

Đặng Dương lạnh lùng nói: “Đồ đàn bà ngu xuẩn, biết người tai to mặt lớn là cái gì không?”

Nói xong, ông ta không để ý đến Chu Ngọc Dung, dẫn đầu đi về phía đại sảnh.

“Ba mẹ, chúc mừng ba mẹ, Tiểu Khải cuối cùng cũng kết hôn rồi, đến lúc đó sinh cho chúng ta một cậu nhóc mập mạp, đời thứ tư của nhà họ Chu cũng sắp xuất hiện rồi.”

Đặng Dương đến trước bàn của ông cụ Chu và bà cụ Chu, mỉm cười nói.

Tình cảm của ông ta và Chu Ngọc Dung đã đổ vỡ từ lâu, nhưng bọn họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa, tối hôm qua khi Đặng Đức Hoa về nhà, ông ấy đã cảnh báo ông ta, nói hôm nay ông ta nhất định phải tham dự hôn lễ của nhà họ Chu, nói là sẽ có người tai to mặt lớn đến.

Mặc dù không biết Đặng Đức Hoa đang nói đến ai, nhưng ông ra biết nếu người tai to mặt lớn có thể đến dự đám cưới của nhà họ Chu thì nhất định rất nể mặt người nhà họ Chu.

“Đặng Dương, tới rồi sao!”

Lúc này Chu Ngọc Kiệt cũng chủ động chào hỏi, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

“Anh cả, chúc mừng! Tiền mừng quá thô tục, em không chuẩn bị, đây là một thỏi vàng, coi như là quà của em.”

Đặng Dương cười nói sảng khoái, lấy thỏi vàng bọc trong một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Chu Ngọc Kiệt.

Sự nhiệt tình của Đặng Dương khiến Chu Ngọc Kiệt có chút lo sợ, bình thường người em rể này sẽ không bao giờ gọi ông ta là anh.

Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, ai bảo Đặng Dương là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Đặng Hòa?

Tương lai, tập đoàn Đặng Hòa sẽ truyền lại cho ông ta quản lý.

“Đặng Dương à, đều là người nhà cả, sao em lại khách sáo như vậy chứ? Mau ngồi đi!”

Chu Ngọc Kiệt vui vẻ cầm lấy thỏi vàng, nhanh chóng mời Đặng Dương ngồi vào bàn của ông cụ Chu.

“Mỹ Linh, con sao vậy?”

Lúc Đặng Dương ngồi vào chỗ mới phát hiện vẻ mặt Đặng Mỹ Linh có chút không đúng, trông giống như bị ốm nặng.

Mặc dù ông ta đang náo loạn chuyện ly hôn với Chu Ngọc Dung, nhưng Đặng Mỹ Linh dù gì cũng là con gái ruột của ông ta, ông ta vẫn rất quan tâm.

“Hả?”

Đặng Mỹ Linh đột nhiên có chút bối rối, vội vàng lắc đầu: “Con không sao!”

“Con nhóc này, sao lại không sao chứ? Vừa rồi mẹ con bị con nhỏ đó làm nhục trước mặt mọi người, có phải con đang nghĩ đến chuyện này không?”

Vợ của Chu Ngọc Kiệt là Dã Mai tức giận nói.

Nghe vậy, vẻ mặt của Đặng Dương đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Đặng Dương không tốt, lạnh lùng hỏi

“Con gái của Chu Kim Hảo tìm luật sư gửi thư luật sư cho Ngọc Dung trước mặt mọi người, nói cô ấy nợ không trả. Vừa rồi anh không thấy đâu, con nhỏ đó rất lợi hại, rất nhiều người nói nhà họ Đặng nợ tiền không trả, là con nợ!”

Dã Mai châm dầu vô lửa.

Hành động vừa rồi của Tần Nhã, đối với bà ta mà nói chính là cố ý phá đám cưới của con trai bà ta.

Nhìn thấy bộ dạng cường thế của Tần Nhã, còn muốn tính sổ căn biệt thự ở đại viện nhà họ Chu với bọn họ thì bà ta đã tức lắm rồi, nhưng lại không dám kích động.

Chỉ có thể mượn tay Đặng Dương để đối phó Tần Nhã.

“Rầm!”

Qủa nhiên, Đặng Dương liền tức giận, đập bàn một cái rồi đứng lên, tức giận nói: “Chu Kim Hảo, con gái chị đâu rồi? Bảo nó cút ra đây xin lỗi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi