Lời nói của Đặng Mỹ Linh, chấn động toàn bộ!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Đặng Dương quá sợ hãi, vội vàng ngăn lại: “Mỹ Linh, không nên nói bừa!”
Đây chính là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu như cô biết rõ thì tốt, chỉ là một khi nói bừa, Trần Hưng Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, mà ngay cả nhà họ Đặng, cũng khó trốn khỏi truy cứu của ông ta.
Ánh mắt Trần Hưng Hải lộ ra một vẻ bén nhọn, người phụ nữ này, tối hôm qua ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, ông ta đã nhìn thấy.
Nếu như không phải Dương Chấn muốn dẫn cô ta đi, cô ta đã là đồ chơi trong tay vệ sĩ nhà họ Mục rồi.
“Cháu của tôi chính là bị Dương Chấn giết, cô còn muốn nói cái gì?”
Trong đôi mắt Trần Hưng Hải một màu đỏ máu, ông ta chắc hẳn là cho rằng, Đặng Mỹ Linh là muốn nói giúp Dương Chấn.
Ông ta cường thế mà đến, vì cháu trai báo thù là giải, vì mặt mũi nhà họ Trần là thật.
Đối với Dương Chấn, ông ta cũng chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ chứng minh Dương Chấn là hung thủ.
Nhưng nếu không nhanh chóng tìm ra hung thủ, người khác chỉ sẽ nói là nhà họ Trần vô năng, ngay cả cháu trai dòng chính chết, cũng không tìm thấy hung thủ.
Cho nên, chuyện này phải có một con dê thế tội, vậy thì là Dương Chấn.
Về phần hung thủ thật sự, nhà họ Trần sẽ tiếp tục điều tra.
Nếu như Đặng Mỹ Linh bây giờ chứng minh, cái chết của Trần Anh Tuấn không có vấn đề gì, vây thì ông ta huy động nhân lực đến nơi này, là một trò cười.
Cho nên, Trần Hưng Hải không muốn nghe Trần Mỹ Linh nói
“Trần gia chủ, tôi tận mắt nhìn thấy, cậu Tuấn bị người giết hại.”
Gương mặt Đặng Mỹ Linh dữ tợn, hai mắt ngập tràn hận thù nhìn vào Dương Chấn, chỉ ngón tay: “Chính là anh ta, tự tay giết cậu Tuấn!”
Ầm!
Xác nhận của Đặng Mỹ Linh, làm xung quanh yên tĩnh.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, ngay cả Trần Hưng Hải cũng không ngờ, Đặng Mỹ Linh vậy mà giúp ông ta xác nhận Dương Chấn.
Tất cả mọi người ở nhà họ Chu, cũng bị lời nói của Đặng Mỹ Linh làm sợ ngây người.
“Thì ra, cái chết của cậu cả nhà họ Trần, thế mà do cái người ở rể này gây nên!”
“Quá làm người ra cảm thấy không ngờ, tên nhóc kia thật là to gan lớn mật, ngay cả dòng chính nhà họ Trần cũng dám sát hại.”
“Nếu như vậy, nhà họ Trần càng sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này.”
…
Mọi người nghị luận ồn ào, ánh mắt nhìn Dương Chấn cũng thay đổi.
“Đặng Mỹ Linh, cô nói hưu nói vượn cái gì đấy?”
Tần Nhã sau khi ngốc ra một lúc, gương mặt ngập tràn phẫn nộ.
Vốn là hôm qua, Dương Chấn cũng không muốn cứu Đặng Mỹ Linh, là cô cầu xin Dương Chấn, mới cứu Đặng Mỹ Linh ra.
Thật không ngờ được, người em họ mình năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ này, lại vẫn còn cái đức hạnh trước kia, lấy oán báo ân.
Hai mắt Dương Chấn hơi híp lại, cũng nhìn về phía Đặng Mỹ Linh.
Đối mặt với Dương Chấn, gương mặt Đặng Mỹ Linh vô cùng sợ hãi, tối hôm qua, hình ảnh Dương Chấn ở trong phòng đạp gãy cánh tay của Mục Chấn, vẫn còn khắc sâu ở trong đầu cô ta.
“Cô tên là gì?”
Trần Hưng Hải đột nhiên hỏi.
Đặng Mỹ Linh vội vàng trả lời: “Trần gia chủ, tôi tên là Đặng Mỹ Linh, chủ tịch tập đoàn Đặng Hòa, Đặng Đức Hoa là ông nội của tôi!”
“Được, từ hôm nay trở đi, nhà họ Đặng chính là đồng bọn hợp tác với nhà họ Trần chúng tôi! Đợi sau khi chuyện hôm nay kết thúc, tôi sẽ sắp xếp người kết nối với tập đoàn Đặng Hòa hợp tác.”
Trần Hưng Hải mở miệng nói, mặc dù ông ta không thể phán đoán lời nói của Trần Mỹ Linh là thật hay giả, nhưng cô ta có thể xác nhận Dương Chấn trước mặt mọi người, quả thật giúp mình một chuyện lớn.
Đặng Mỹ Linh lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Cảm ơn Trần gia chủ!”
Cô ta sở dĩ mạo hiểm làm như vậy, chính là vì những lời này của Trần Hưng Hải.
Cô ta cuối cùng cũng thành công!
Lăn lộn trong giới thượng lưu ở Châu thành lâu như vậy, cô vô cùng hiểu, con cháu một gia tộc lớn, địa vị của bọn họ trong giới thượng lưu cao thế nào.
Chỉ bằng câu nói vừa rồi của Trần Hưng Hải, nhà họ Đặng không lâu nữa có thể trở thành gia tộc hạng hai, nếu như nhà họ Trần xem trọng nhà họ Đặng, thậm chí có thể đưa nhà họ Đặng lên gia tộc hạng một.
Đặng Dương cũng giống như là đang nằm mơ, ông ta phí hết tâm tư muốn đến gần nhân vật lớn, con gái của mình chỉ nói một câu, đã giúp nhà họ Đặng chiếm được một cơ hội tốt như vậy.
Những người khác đều khiếp sợ, ai ai cũng hiểu, sau này, nhà họ Đặng phất lên rồi.
Mục Đông Phong ngồi một bên, hài hước nhìn tất cả mọi thứ.
Hôm nay ông ta cũng chỉ là giữa thể diện cho Trần Hưng Hải, chỉ cần nhà họ Trần có thể giết chết Dương Chấn, vậy thù cụt tay của con trai ông ta, xem như được báo.
Sắc mặt Lạc Khải vô cùng khó coi, vốn cho là dựa vào chính mình, có thể đánh được nhà họ Trần, không ngờ bây giờ lại thêm một nhà họ Mục ở thành phố nữa.
“Tôi muốn kinh tế nhà họ Trần, trong một tiếng đồng hồ, hoàn toàn sụp đổ!”
Giọng nói của Lạc Khải đột nhiên vang lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Nhìn ông ta cúp điện thoại, Trần Hưng Hải cả giận nói: “Lạc Khải, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, cháu của tôi chết đi, là tên nhóc kia gây nên, ông vẫn muốn đối nghịch với tôi?”
“Tôi nói rồi, có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ mang Ngài Dương đi!”
Lạc Khải trầm giọng nói: “Lại nói, chỉ dựa vào lời nói của một người đàn bà ngu xuẩn, có thể xem là chứng cứ sao? Nếu vậy, tôi cũng tùy tiện tìm một người đàn bà đến, nói cháu của ông chết đi là nhà họ Viên gây nên, ông dám dẫn người đến nhà họ Viên làm loạn sao?”
“Ông đã kiên trì muốn động vào Ngài Dương, tôi đây chỉ có thể trút hết toàn lực, làm nhà họ Trần diệt vong!”
Dương Chấn vẫn không nói gì, như vậy rõ ràng là giao hết mọi chuyện cho mình xử lý, nếu như mình thật sự không chịu nổi, Dương Chấn nhất định sẽ ra mặt.
Nghĩ đến đây, Lạc Khải không chút băn khoăn.
“Lạc Khải, tôi cho ông một cơ hội, để người của ông dừng tay!”
Đúng lúc này, Mục Đông Phong cuối cùng cũng nói chuyện, trong mắt ông ta tràn vẻ uy hiếp: “Ngoan ngõan giao tên nhóc kia ra đây, nếu không, ông, chết!”
Thân là gia chủ nhà họ Mục, ông ta có tư cách nói những lời này, cũng dám giết chết Lạc Khải.
“Ha ha!”
Lạc Khải chợt cười lớn một tiếng, vẻ mặt không chút sợ sệt: “Mục gia chủ đã muốn chặn ngang một chân, vậy qua ngày hôm nay, Châu thành sẽ không có bất kỳ sản nghiệp nào nhà họ Mục nữa.
Lạc Khải lúc này, vô cùng cường thế bá đạo, đối đầu với Trần Hưng Hải, mọi người còn có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ uy hiếp Mục Đông Phong trước mặt mọi người, cái này làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Ngay sau đó, Lạc Khải lại gọi một cuộc điện thoại, mọi người chỉ nghe ông ta nói: “Tôi muốn sản nghiệp của nhà họ Mục thành phố, trong hôm nay, hoàn toàn biến mất ở Châu thành!”
Cuộc điện thoại này của ông ta gọi đi, tạo nên một hồi sóng to gió lớn, vừa mới tuyên bố muốn đánh sập kinh tế nhà họ Trần, bây giờ lại muốn sản nghiệp của nhà họ Mục biến mất ở Châu thành.
“Ông ta đây là điên rồi sao?”
“Cũng dám uy hiếp hào môn thành phố, đây chính là gia chủ nhà họ Mục, Mục Đông Phong!”
“Vì một người ở rể, ông ta làm như vậy, đáng giá không?”
“Ông ta chỉ là đang phô trương thanh thế, nhà họ Trần sao có thể dễ bị sụp đổ kinh tế như vậy? Còn có nhà họ Mục, sản nghiệp ở Châu thành đã sớm thâm căn cố đế, khiến sản nghiệp nhà họ Mục biến mất, ông ta dùng miệng làm biến mất sao?”
…
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Dương Chấn vẫn bình tĩnh thong dong ngồi đó, như là ở một bên xem một chuyện không liên quan gì đến mình.
Chỉ là khóe miệng của anh mang theo một nụ cười thản nhiên, trong mắt có mấy phần vui vẻ.
Bây giờ xem như là khảo nghiệm và rèn luyện đối với Lạc Khải, dù sao anh cũng đã đồng ý với Lạc Khải, đợi sau khi chuyện ở Châu thành ổn định, sẽ sắp xếp Lạc Khải vào tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn.
Nếu như chút phiền phức ở Châu thành ấy ông ta cũng không xử lý được, ở nơi ngư long hỗn tạp như Yên Đô, Lạc Khải sao có thể sống tiếp được?