CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 396: KHÔNG PHẢI CHUYỆN TỐT

“Đúng vậy, ông Chu, Giang Bình vương mạnh như vậy, đến cả đồ đệ của Ngưu Căn Huy cũng giết được, Nam Dương chúng ta phải làm thế nào?”

“Chẳng lẽ, Nam Dương sau này thật sự phải để cho Giang Bình vương làm chủ?”

“Ông Chu, ông mau nghĩ cách đi!”

Lúc này chủ các gia tộc lớn của Nam Dương đều rất sốt ruột.

Trước đó, lúc Chu Quảng Chí huênh hoang nói Hồng đại sư ghê gớm đến mức nào, bọn họ đều tưởng rằng có thể dễ dàng giải quyết được phiền phức lần này.

Nhưng kết quả, Hồng đại sư lại bị Trương Hằng giết chết bằng một cú đá.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói đúng là tai họa.

Du sao, Chu Quảng Chí mới có thỏa thuận quân tử với Hàn Khiếu Thiên, ai có thể giải quyết được nguy cơ lần này, sau này có thể làm vương của cả hai tỉnh.

Sắc mặt Chu Quảng Chí vô cùng khó coi, Hồng đại sư vẫn luôn là vũ khí bí mật của ông ta, nhưng bây giờ đã bị giết, tìm một cường giả mạnh hơn Hồng đại sư nào có phải chuyện dễ dàng như vậy?

Tuy rất khó, nhưng nhà họ Chu là gia tộc hàng đầu của Nam Dương, ông ta đương nhiên không được thể hiện ra chút sợ hãi nào cả.

Chu Quảng Chí giả vờ bình tĩnh nói: “Các vị xin cứ yên tâm, hội võ Giang Bình ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời!”

“Ông Chu, ý ông là ông có thể tìm được cường giả mạnh hơn?”

Có người không cam lòng hỏi.

Chu Quảng Chí nhíu mày, đang định lên tiếng, một người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Nếu ông Chu đã nói như vậy, sẽ cho mọi người một câu trả lời, vậy chắc chắn sẽ không khiến các vị thất vọng! Nam Dương của sau này vẫn thuộc về chúng ta, Giang Bình, cũng sẽ thuộc về chúng ta!”

Nghe lời đối phương nói, mọi người lần lượt hoan hô: “Nam Dương, cuối cùng cũng được cứu rồi!”

“Mọi thứ phải nhờ ông Chu rồi!”

“Nhờ ông Chu rồi!”

… Nhất thời, chủ các gia tộc lớn của Nam Dương lần lượt đứng dậy cáo từ.

Rất nhanh, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại người nhà họ Chu.

“Ba, ba thật sự có cách tìm được một cường giả mạnh hơn Giang Bình vương sao?”

Sau khi không còn ai khác, một người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng, sắc mặt nghiêm trọng.

Người nói chính là con trai trưởng của Chu Quảng Chí, tên là Chu Quân, cũng là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Chu, người ban nãy đứng ra giải vây cho Chu Quảng Chí chính là ông ta.

Là người thừa kế của cả gia tộc, tình hình của nhà họ Chu như thế nào ông ta biết rất rõ.

Đến cả Hồng đại sư, nhà họ Chu cũng phải tốn rất nhiều sức mới có thể tìm được, trong vòng ba ngày, muốn tìm ra một cường giả mạnh hơn, sao có thể chứ?

Chu Quảng Chí im lặng không nói, như đang suy nghĩ.

Người của nhà họ Chu cũng không dám làm phiền, lần lượt nhìn ông ta, đợi ông ta lên tiếng.

Năm phút trôi qua, Chu Quảng Chí đột nhiên lên tiếng: “Mọi người đừng quên, Hồng đại sư là cao thủ được tôi mời đến từ nơi nào.”

“Long Hổ Đạo Quan ở núi Ngũ Hành!”

Chu Quân đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

“Không sai, chính là Long Hổ Đạo Quan!”

Chu Quảng Chí híp mắt nói: “Hồng đại sư chỉ là đồ đệ của chưởng môn Long của Long Hổ Đạo Quan, đồ đệ của ông ta bị người của Hiệp hội Võ đạo giết, chẳng lẽ chưởng môn Long còn từ chối xuống núi sao?”

“Đúng!”

Chu Quân vỗ đầu mình, chợt đứng dậy, kích động nói: “Chưởng môn Long là tông sư chân chính, chỉ cần ông ta xuống núi, Ngưu Căn Huy gì chứ? Cậu Dương gì chứ? Đều là mây bay!”

“Bây giờ chuẩn bị xe, đích thân tôi sẽ đến Long Hổ Đạo Quan, mời chưởng môn Long xuống núi!”

Chu Quảng Chí lập tức đứng dậy, sắc mặt đầy vẻ kích động.

Ở Nam Dương, núi Ngũ Hành chính là chốn bồng lai tiên cảnh không tranh chấp với thế giới bên ngoài, còn chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan lại là một sự tồn tại giống như thần tiên, đường người đời kính ngưỡng.

Cho dù một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Chu cũng không dám đắc tội với người của Long Hổ Đạo Quan.

Giang Bình, thành phố!

Một trang viên sang trọng, ánh đèn rực rỡ.

Đây chính là căn cứ Hiệp hội Võ đạo chi nhánh Giang Bình.

Trang viên rộng lớn như vậy, chiếm hơn trăm hecta, bên trong nước trong cây xanh, hệt như một công viên.

Trong một tòa biệt thự trong đó có vài bóng người, đang ngồi vây xung quanh một người trung niên.

Sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, ánh mắt lần lượt nhìn về người trung niên kia.

“Trương Hằng, chết rồi!”

Người trung niên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tràn ngập bi thương, còn có sự phẫn nộ lờ mờ.

“Cái gì?”

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lúc này mới hiểu lí do tại sao người trung niên lại đột nhiên triệu tập người các chi nhánh mở cuộc họp, hơn nữa sắc mặt còn kém như vậy.

“Cửu gia, Trương Hằng là đồ đệ của ông, thực lực đỉnh cao, ở Nam Dương nhỏ bé đó sao lại có người giết được ông ta?”

Chủ chi nhánh Giang Bình, Thạch Giang kinh ngạc hỏi.

Chuyện Trương Hằng đi Nam Dương, bọn họ đều biết rõ, nay đột nhiên nói Trương Hằng đã chết, bọn họ đều rất kinh ngạc.

Lửa giận cháy rực trong đôi mắt Ngưu Căn Huy, hai tay ông ta nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là tôi, đã hại chết Trương Hằng!”

“Nếu không phải tôi đánh giá thấp lực lực của tên nhóc kia, sao Trương Hằng lại bị cậu ta giết được chứ?”

Gương mặt Ngưu Căn Huy đầy vẻ tự trách.

Mà câu nói này của ông ta cũng đã trả lời Thạch Giang người giết Trương Hằng là ai.

“Không ngờ lại là tên nhóc đó, là cậu ta đã giết Trương Hằng!”

Ánh mắt Thạch Giang tràn đầy vẻ kinh ngạc, chấn động.

Nghĩ lại hiện trường buổi giao lưu hôm đó, dáng vẻ tung hoành ngang ngược của Dương Chấn, đến nay ông ta khó mà quên được.

Nghĩ đến việc mình đối chọi không ngừng với Dương Chấn, Trương Hằng cũng đã bị giết rồi, bản thân lại vẫn còn sống, ông ta tấy vô cùng may mắn.

“Tôi muốn mọi thứ liên quan đến tên nhóc kia, trước khi trời sáng, buộc phải giao cho tôi!”

Hai mắt Ngưu Căn Huy đỏ rực, nhìn chằm chằm Thạch Giang nói.

“Rõ! Cửu gia!”

Cơ thể Thạch Giang run rẩy, vô thức ngồi thẳng dậy, vội đáp.

Những lúc như này tuyệt đối không được chọc giận Ngưu Căn Huy, nếu không thì chính là đang tìm chết.

Ngưu Căn Huy quả thực vô cùng tự trách và hối hận, vốn ông chỉ định để Trương Hằng đi thăm dò thực lực của Nam Dương, nhưng không ngờ, lại lấy mất mạng sống của Trương Hằng.

Ông ta và Trương Hằng tuy là quan hệ thầy trò, nhưng trên thực tế, tuổi tác hai người cũng gần bằng nhau, những lúc riêng tư thì chính là anh em.

Bao nhiêu năm như vậy, Trương Hằng vẫn luôn ở bên cạnh Ngưu Căn Huy, làm rất nhiều thứ cho ông ta.

Có thể nói, không có Trương Hằng thì cũng không có Ngưu Căn Huy của ngày hôm nay.

Vì vậy, mối thù này, ông ta buộc phải đích thân trả lại!

“Ba ngày sau, tôi muốn cả Nam Dương và Giang Bình đều thuộc về sự khống chế của Hiệp hội Võ đạo.”

Tuy Ngưu Căn Huy đau lòng, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lướt qua mọi người, trầm giọng nói: “Chi nhánh Giang Bình, buộc phải làm tốt sự chuẩn bị toàn vẹn, nếu lần này vẫn không thể lấy được hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình, vậy thì, chi nhánh Giang Bình cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều hoảng hốt.

Những người ở đây đều là những người nắm quyền của chi nhánh Giang Bình, bọn họ hiểu rất rõ ý trong lời nói này của Ngưu Căn Huy.

Một khi chi nhánh Giang Bình bị xóa bỏ, vậy những người nắm quyền của chi nhánh Giang Bình như họ buộc phải phân tán đến các chi nhánh khác, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.

Muốn đạt đến địa vị trước mắt như đang ở chi nhánh Giang Bình thì rất khó!

“Cửu gia yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, để Nam Dương và Giang Bình nằm trong sự kiểm soát của chúng ta!”

Thạch Giang vội đảm bảo, những người khác cũng lần lượt đáp lời.

Nhất thời, cả chi nhánh Giang Bình đều là tiếng hô to gọi nhỏ của mọi người.

“Dương Chấn, cậu giết em trai tôi, nay lại giết đồ đệ tôi, tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn!”

Đôi mắt Ngưu Căn Huy dữ tợn, đầy sát ý.

Nhiều người không khỏi rét run lên, Ngưu Căn Huy của lúc này cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng sợ.

Phía bên kia, Dương Chấn đã theo Hàn Khiếu Thiên rời khỏi Nam Dương.

Trên đường, Hàn Khiếu Thiên kể lại một loạt những chuyện đã xảy ra trước đó cho Dương Chấn.

“Có thể nói, bây giờ cao thủ mạnh nhất của Nam Dương đã bị giết, chỉ cần tôi có thể chiến thắng Ngưu Căn Huy vào ba ngày sau, thì tôi có thể đồng thời khống chế hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình, vài chục gia tộc lớn, đều tùy tôi sử dụng?”

Dương Chấn hỏi.

Hàn Khiếu Thiên gật đầu, cười nói: “Cậu Dương, tôi đột nhiên có một loại cảm giác như hồi trẻ còn ở biên giới phía Bắc!”

Dương Chấn cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, mấy chục gia tộc lớn của hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình có thể đem đến bao nhiêu sự giúp đỡ cho mình.

“Cậu Dương, với thực lực của cậu, muốn có được Giang Bình và Nam Dương thì đúng là dễ như trở bàn tay.”

Hàn Khiếu Thiên đột nhiên nói: “Đến lúc đó, cho dù là Yên Đô Bát Môn cũng không có một gia tộc nào dám xem thường cậu nữa.”

“Dù sao một người trẻ tuổi có thực lực đỉnh cấp, trong tay còn nắm giữ vài chục gia tộc lớn của hai tỉnh, mọt khi trưởng thành, vậy thì sẽ trở thành ác mộng của mỗi một người của Yên Đô Bát Môn.”

“Bây giờ chỉ đợi màn thể hiện xuất sắc của cậu Dương vào ba ngày sau trong hội võ Giang Bình nữa thôi.”

Gương mặt Hàn Khiếu Thiên đầy vẻ mong chờ.

Dương Chấn lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chuyện lần này, e là không đơn giản như vậy.”

“Ý của cậu Dương là?”

Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, thấp giọng hỏi.

“Hi vọng, là tôi đã nghĩ nhiều.”

Dương Chấn không giải thích.

Nhưng trong lòng anh lại lờ mờ có chút lo lắng.

Trước kia, những gia tộc lớn của Yên Đô về cơ bản đều sẽ không nhúng tay vào chuyện của các gia tộc lớn các tỉnh, nhưng khoảng thời gian gần đây, đã có rất nhiều gia tộc lớn của Yên Đô không ngừng xâm chiếm gia tộc lớn các tỉnh.

Hiệp hội võ muốn một lần ăn trọn Giang Bình và Nam Dương, chẳng lẽ những gia tộc lớn kia của Yên Đô đều coi như không nhìn thấy gì sao?

Đối với Giang Bình mà nói, không phải chuyện tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi