CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Giọng nói của Dương Chấn bá đạo đến cực điểm, nhiệt độ của cả phòng bao đều bị những lời nói này của anh làm cho hạ xuống vài độ.

“Mẹ nó rốt cuộc thì mày là ai?” Quan Lâm Phong lộ ra vẻ tức giận, vốn là hình tượng công tử khiêm nhường gì ấy cũng không cần, mở miệng ra chính là lời thô tục.

“Cậu Phong, nó chính là Dương Chấn, chính là nó đã làm cho tôi mất đi tất cả, tôi không cần mạng của nó nhưng muốn nó vĩnh viễn sống trong hối hận, phế bỏ tay chân của nó để cho nó vĩnh viễn ở trước cửa quán bar Ánh Trăng làm một tên ăn mày.” Sắc mặt của Phương Ưu đều rất dữ tợn.

Từ ngày ấy ở Bất Dạ Thành bị Dương Cẩn vứt bỏ ở trước mặt mọi người, cô ta không còn gì cả, hết thảy đều do cái tên trước mắt này ban tặng.

“Hóa ra mày chính là Dương Chấn!” Quan Lâm Phong hơi nheo mắt lại.

Anh vừa dứt lời thì một dư ảnh trong nháy mắt phóng tới.

“Chát!”

Một cánh tay bắt lấy cổ gã, sau đó cả người bị một lực mạnh mẽ nâng lên trên không.

Trong đôi mắt của Dương Chấn phun ra hai luồng sát khí mãnh liệt: “Con gái tao đâu?”

“Buông cậu Phong ra!”

Sau một hồi khiếp sợ, những người khác trong phòng bao nhìn thấy Quan Lâm Phong bị bóp cổ họng, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, nhìn về phía Dương Chấn hét lên.

“Tất cả đều cho mù hết!” Dương Chấn chỉ nói một câu.

“Ầm!”

Mã Tuân tiện tay cầm bình rượu đập xuống bàn trà, nhất thời bình rượu chỉ còn có nửa đoạn.

Giây tiếp theo, anh lập tức biến mất tại chỗ.

“Vù!”

Khi anh xuất hiện thì nửa mảnh chai rượu cầm trong tay đã cuồn cuộn chọc vào trong mắt.

Ngay sau đó, một tiếng kêu đau đớn thống khổ vang khắp cả phòng bao.

Những người khác thấy cảnh tượng như vậy, trái tim đều điên cuồng nhảy loạn, Mã Tuân xuống tay cực kỳ ác độc, không tí dây dưa nào.

Phương Ưu sớm bị dọa cho ngốc, cô ta trơ mắt nhìn thấy Mã Tuân lần thứ hai biến mất tại chỗ, mỗi khi anh xuất hiện ở trước mặt người nào thì đều chọc một nửa mảnh chai rượu vào mắt đối phương một cách gọn gàng sạch sẽ.

Trong mấy giây ngắn ngủi, bốn tên đàn em của Quan Lâm Phong vừa rồi nhìn thấy Tần Yên cởi áo trong phòng bao, trong hốc mắt chỉ còn lại hai lỗ máu.

Ngay sau đó, tiếng kêu đau đớn đều biến mất, không phải họ không cảm thấy đau đớn mà là họ ngất đi vì đau đớn.

Tần Yên cũng bị dọa cho ngây người, nhưng khi nghĩ tới chuyện khuất nhục cô vừa gánh phải thì trong lòng cô dần trở nên lạnh lẽo.

Tuy rằng Quan Lâm Phong bị bóp chặt cổ họng, nhưng hình ảnh Mã Tuân đâm bốn tên đàn em của gã bị mù, gã có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong đáy mắt của gã tràn đầy khiếp sợ, ai nói với Quan Lâm Phong gã là Dương Chấn không có lai lịch gì, chỉ là con rể nhà họ Tần?

Nếu thật sự là như vậy, thì sao tên đó và anh em của nó có thể mạnh đến tình trạng này.

“Bang!”

Thấy Quan Lâm Phong sắp chết ngạt, Dương Chấn tiện tay ném đi, thân thể gã bay ra ngoài rồi nặng nề rơi xuống bàn trà thủy tinh cao cấp có giá trị xa xỉ.

“Tao là người của nhà họ Quan, mày dám động vào tao không sợ nhà họ Quan trả thù mày sao?”

Quan Lâm Phong từ khi nào bị thương nặng như vậy? Cho dù gã biết đối phương rất mạnh nhưng gã không sợ hãi, trên mặt đều có vẻ hung tợn: “Mày đừng quên, con gái mày còn ở trong tay tao, nếu mày dám động vào tao như thế nào thì tao sẽ đối xử với con gái mày như thế đó.”

Sắc mặt Dương Chấn âm trầm tới cực điểm: “Mày uy hiếp tao?”

Quan Lâm Phong điên cuồng bật cười: “Bây giờ mày mới biết sợ? Tao nói cho mày biết, hết thảy đều chậm rồi con, nếu bây giờ mày không quỳ xuống cầu xin tao thì mày chuẩn bị nhặt xác con gái mày đi! Ha ha ha…”

“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, mày không nói thì tao tự mình đi tìm.” Giọng nói của Dương Chấn lạnh như băng.

Sau khi anh nói xong câu này thì bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân thống nhất chỉnh tề, giây tiếp theo nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ bước vào phòng bao.

Mãi cho đến khi tới trước mặt Dương Chấn, anh ta lập tức thẳng người, trong đôi mắt tràn đầy kích động và kính sợ: “Anh Chấn, người đã mang đến, xin anh phân phó!”

“Tra cho tôi, không được buông tha bất kỳ ngõ ngách nào, tìm một cô bé tầm bốn tuổi.” Dương Chấn ra lệnh một tiếng.

“Vâng!” Người đàn ông cao to lớn tiếng đáp lại rồi quay người rời đi.

Quan Lâm Phong nổi giận đùng đùng: “Tụi mày là ai mà dám tới địa bàn tao tra xét hả?”

Mà khi gã lao ra khỏi phòng bao thì hoàn toàn sững sờ.

Cả hành lang tất cả đều là người đen ngòm, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau, quan trọng là cơ thể của mỗi người đều đầy cơ bắp, dưới dặn dò của người đàn ông cao to vạm vỡ vừa rồi, tất cả đều xông vào mấy phòng bao khác.

Phương Ưu cũng vội vàng chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hai chân cô ta hoảng sợ đến mức thật sự ngồi bệt xuống đất, hai mắt đầy vẻ sợ hãi.

Dương Chấn đưa mắt nhìn, Mã Tuân lập tức bước tới, nắm lấy lọn tóc của Phương Ưu, đột ngột kéo người cô ta vào trong phòng bao.

Phương Ưu đau tới nổi kêu lên, nhưng không có một ai thương xót cô ta.

“Nếu thằng kia không nói, vậy thì mày nói cho tao biết, rốt cuộc thì Tiếu Tiếu đang ở đâu hả?” Dương Chấn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Phương Ưu đang quỳ dưới chân.

Cả người Phương Ưu run rẩy, vội nói: “Anh rể, em chỉ phụ trách đưa Tiếu Tiếu đến đây, nhưng Tiếu Tiếu được dẫn đến chỗ nào thì em không biết, anh tìm cậu Phong đi, anh ấy biết, Tiếu Tiếu là do anh ấy sắp xếp hết.”

“Vừa rồi mày cũng nhìn thấy kết cục của những người này, nếu mày không nói đừng trách tao xuống tay ác độc.”

Dương Chấn giơ tay chỉ vào một đám bị chọc mù mắt đang đau đớn nằm trên mặt đất, cầm bình rượu trong tay, “Bốp” một tiếng, đập ra một cái khe hở sắc bén, ra hiệu với Phương Ưu vài cái.

“Anh rể, đừng mà, em thật sự không biết Tiếu Tiếu đang ở đâu, đừng mà, mong anh nể tình chị họ của em mà tha cho em một lần đi, em không dám…nữa, anh rể đừng mà.”

Nhìn Dương Chấn cầm nửa mảnh chai rượu đến gần hai mắt cô ta, Phương Ưu lớn tiếng cầu xin tha thứ, đáy quần đột nhiên ướt át, nồng nặc mùi nước tiểu bốc lên.

“Chị họ? Mày cầm thú như vậy cũng xứng gọi em ấy một tiếng chị họ à? Tiếu Tiếu chỉ có bốn tuổi, sao mày lại nhẫn tâm lừa con bé chứ?”

Dương Chấn đột nhiên nổi giận, tát vào mặt Phương Ưu, tức giận nói: “Mày có biết không? Nếu không phải vì Tần Nhã, tao đã cho mày biến mất khỏi trên đời này rồi, mà mày thì sao? Sai không biết sửa mà còn làm ngược lại, tao nói cho mày biết, lúc này đây, tao làm sao có thể buông tha cho mày được?”

“Anh rể ơi, em không phải người, em là súc sinh, về sau em sẽ không dám nữa, mặc kệ như thế nào thì em coi như là dì của Tiếu Tiếu, xin anh nể mặt Tiếu Tiếu mà cho em một cơ hội cuối cùng, em nhất định sẽ không đối nghịch với anh nữa.” Phương Ưu cảm thấy Dương Chấn muốn giết cô, quỳ gối dưới chân Dương Chấn đau khổ cầu xin, cả người điều run rẩy kịch liệt.

Tần Yên sớm đã tức giận không thôi, đạp Phương Ưu ngã trên mặt đất: “Lúc mày mang Tiếu Tiếu đi, sao mày không nhớ tới mày là dì của con bé đi!”

“Chát! Chát! Chát!”

Tần Yên tát liên tiếp vào mặt Phương Ưu, khàn cả giọng, gần như điên cuồng mà rống giận: “Nói mau, rốt cuộc thì mày đã giấu Tiếu Tiếu ở đâu?”

Phương Ưu vẫn như trước lắc đầu, khóc la: “Tôi thật sự không biết, không biết mà! Tiểu Yên, nể tình chị em mà bỏ qua cho tôi đi!”

Tần Yên cũng hiểu khi Phương Ưu nói mấy câu nể mặt này là cô ta thực sự không biết Tiếu Tiếu đang ở đâu, mấy lời đó đều là sự thật, cô lập tức ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Dương Chấn từ trên cao nhìn xuống Phương Ưu: “Rồng cũng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết! Tao đã tha thứ quá nhiều cho mày rồi, nhưng lúc này đây, mày dám ra tay với Tiếu Tiếu, chỉ có lấy cái chết để đền tội.”

“Anh Chấn, đã tìm hết quán bar Ánh Trăng vẫn không tìm được người.”

Đúng lúc này, người đàn ông cao to dẫn đầu bước vào phòng bao báo cáo với Dương Chấn, sau đó khinh thường liếc nhìn Quan Lâm Phong đang hoảng hốt: “Anh Chấn, nếu không thì đến nhà họ Quan tìm người?”

Dương Chấn lắc đầu: “Cậu mang con khốn này đi, để nó biến khỏi thế gian này.”

“Vâng, anh Chấn!” Anh cao to vạm vỡ gật đầu, vẫy tay thì có hai tên cao to bước lên kéo Phương Ưu rời đi.

“Anh rể, em thật sự biết sai rồi…” Ngay sau đó, giọng nói của Phương Ưu hoàn toàn biến mất.

Anh cao to vạm vỡ kia cũng dẫn người rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại Dương Chấn và Tần Yên, còn có Mã Tuân và tên Quan Lâm Phong đang hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên Tần Yên nhìn thấy một Dương Chấn mạnh mẽ và độc đoán như vậy, tim cô đập loạn nhịp.

Cô biết rằng từ nay về sau sẽ không còn gặp được Phương Ưu nữa nhưng cô không có một chút thương cảm hay thương hại nào.

“Tiểu Yên, Sam Ba đang ở bên ngoài chờ cô, anh ta sẽ đưa em về nhà.” Đột nhiên Dương Chấn nói.

“Anh rể, vậy còn anh?” Tần Yên lộ ra vẻ lo lắng.

Trong mắt của Dương Chấn hiện lên tia sắc bén nhìn về phía Quan Lâm Phong: “Còn chưa tìm được Tiếu Tiếu, anh phải tiếp tục tìm kiếm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi