CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Những người tham gia đấu giá ở Thành phố Giang Tư đang gấp gáp thanh lý toàn bộ tài sản, giá thấp tới mức không thể tin được.
Cố Uyển Như lúc này lại thể hiện được tài năng kinh doanh của mình, liên kết với nhiều công ty để đạt được kết quả như ban đầu đặt ra.
Từng sản nghiệp lớn, tới sản nghiệp nhỏ đều vào tay Cố Uyển Như.

Trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố, sau đó là thu mua mảnh đất phía Tây.

Tất nhiên, mọi việc tiến triển theo đúng kế hoạch mà Giang Hải đã chuẩn bị sẵn.
Gia đoạn đầu, tài sản của Cố Uyển Như đã đạt tới hơn vài chục tỷ.

Lần đầu tiên cô phải đàm phán những khoản hợp đồng có giá trị lớn liên tục như vậy, cô cũng vô vùng lo lắng, nhưng rất may là không có sai sót gì.
Nhưng cũng có nhiều đã chú ý tới tập đoàn Uyển Như và Ngô gia.
Trước đó, Ngô gia đã thu mua nhiều mảnh đất phía Tây, số lượng kia khó mà tưởng được.

Ngày mà Ngô gia trở mình có lẽ không còn xa nữa.

Nhiều người thắc mắc, Ngô gia có thể biết trước mọi chuyện từ đâu?
Mọi người lờ mờ đoán có ai đó thao túng, chỉ là người sau màn kia quá bí ẩn, không ai tra ra được dấu vết gì.
Vì Cố gia ở Giang Tư chỉ xếp hàng thấp, chưa gọi là đệ nhất gia tộc, cho nên mọi người đa phần không biết Cố Uyển Như, nên vẫn không biết về tập đoàn Uyển Như từ đâu mà có.
Tài sản kia cứ như cái động không đáy, bung tiền không tiếc.

Còn có thế lực ngầm âm thầm dòm ngó sản nghiệp Hồng Tam Lão, lúc này Tần Hiên lại xử lý các sản nghiệp nhanh chóng với giá cực thấp.
Rửa tay gác kiếm?
Có thể dễ dàng sao? Đã bước vào con đường này, cả đời đừng mơ tưởng rửa sạch, hắn không tìm người khác thì người khác cũng tìm hắn.

Đó là đạo lý.
Ai cũng dự đoán Thành phố Giang Tư, sắp có sóng gió rồi.
Ngoại ô thành phố, tại một khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, phong cảnh rất tốt.


Một người đnà ông trung niên đang chậm chạp uống trà, đối diện là Giang Hải nhàn nhã rít thuốc.
“Hơn một năm, cậu cũng tới rồi.” Người đàn ông kia đưa tới trước mặt Giang Hải một ly trà.
Thân thế Đế vương ngầm rất ít người biết, người đàn ông này lại là số ít kia.

Nếu ai đó thấy cảnh này chắc sẽ không tin vào mắt mình, ông ta họ Hoành, mà họ này ở phương Đông chính là thuộc hoàng tộc.
Người của Hoàng tộc lại phải pha trà rót nước sao?
Chắc chắn rồi, vì đừng nói là có thể, mà dù là hoàng tộc cũng chưa chắc xứng đáng pha trà rót nước cho Giang Hải.
Vì thế lực hoàng tộc ở các nước đang dần suy yếu, tranh giành quyền lực, đấu tố nhau công khai càng làm cho các thế lực khác coi thường hoàng tộc.
“Sao? Đợi tôi? Muốn tìm lợi ích từ tôi?”
Lý ra Giang Hải muốn cứ thế thu mua mảnh đất kia, nhưng Hoành Độ Dương lại tuyên bố đấu giá, không muốn điều gì đó từ anh thì là gì?
“Đế vương thế giới ngầm chưa bao giờ liên minh hay liên kết với ai, điều này tôi rõ… Nhưng hợp tác thì thế nào?”
Hoành Độ Dương nhìn Giảng Hải, cứ như đang xem xét biểu hiện của anh.
Giang Hải mỉa mai: “Cũng chỉ là lợi ích thôi sao?”
“Hoàng tộc với tôi chính là hai đường thẳng song song.”
Cơ Tử Hùng gượng cười nói: “Với một người đứng đầu thành phố, tôi chỉ muốn có quyền tuyệt đối với nó."
"Lợi ích tất nhiên...không thể tính hết."
Giang Hải cười một cách cợt nhã: “Ồ, tính ra ông rất thực tế.

Nhưng tôi vẫn nên nhắc ông nhớ, kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi, đừng cố ý gây phiền phức.”
Giang Hải đứng lên, muốn rời đi.

Dù hoàng tộc thì chỉ cần anh muốn, diệt họ cũng không quá khó.
“Tôi và họ khác nhau.” Hoành Độ Dương rót thêm một ly trà.
Đưa tới trước mặt Giang Hải: “Ly này vị sẽ khác ly cũ.”
Giang Hải im lặng một chút rồi nhận ly trà: “Được thôi, tôi sẽ thử nó.”
Khi về, Giang Hải nhận được điện thoại của Kim Hyun nói sơ lược tình hình, Giang Hải cười đã hiểu, cũng nói rõ chủ ý của mình cho ông ta tự lo liệu.
Thì ra, để lấy được tập đoàn Cố thị, Cố Hạo Dân đã dùng hết sức mình, tìm người đẹp hiếm có đưa đến cho Kim Hyun.


Tuy nhận người đẹp, nhưng Kim Hyun vẫn chưa có động thái gì, ngược lại còn để Cố Hạo Dân lâm vào cảnh khó xử.
“Tôi muốn mua lại cổ phần Cố thị.

Dù gì dự án của Hàn cũng sẽ đẩy mạnh ở đây, tôi cũng cảm thấy Cố thị rất có tiềm năng.”
Xưng tôi, mà không phải là tập đoàn tài chính Hàn Quốc.

Tất nhiên Cố Hạo Dân nghe hiểu ý định kia.

Tập đoàn Cố thị trước giờ đều là của Cố gia mấy người họ, nếu có thêm người phải thông qua Cố Tùng.
Cố Hạo Dân không thể tự ý quyết định, Kim Hyun bồi thêm: “Cố tổng à, nếu tôi tham gia Cố thị, dự án kia còn giao người ngoài sao?”
“Không chỉ vậy, các khoản đầu tư lớn nhỏ khác sẽ đi đâu? Ông nghĩ xem, còn không rơi vào túi chung sao?”
Thực sự, nếu Kim Huyn là cổ đông của tập đoàn Cố thị, dự án tất nhiên sẽ là của Cố thị, chính là đôi bên cùng có lợi.

Cố Hạo Dân nhanh chóng thấy hợp lý, cảm thấy, đừng nói là lợi ích liên tục của các khoản đầu tư kia, mà ngay cả Cố thị cũng là của ông ta.

Có kẻ ngốc mới từ chối!
“Anh muốn bao nhiêu cổ phần?” Cố Hạo Dân vô cùng cẩn thận hỏi kỹ.
“10%” Kim Hyun nhìn người đẹp được đưa tới cửa kia, bản thân ông ngứa ngáy trong người rồi đấy.
Cố Hạo Dân tiếp tục hỏi tới: “Dự án kia khi nào có thể ký?”
“Chuyện cổ phần và dự án không liên quan nhau, cần gì vội chứ?” Kim Hyun thoái thác.
Cố Hạo Dân suy nghĩ, Kim Hyun chẳng qua gia nhập Cố thị để kiếm thêm tiền, còn dự án đều là thay mặt ký.

Việc có lợi ông ta mới làm, cho nên việc trì hoãn không có gì lạ.
Chỉ cần Kim Huyn có lợi sẽ tự đưa lợi ích tới cho Cố thị, đây là lợi cho đôi bên.
"Vậy lúc nào thì làm thủ tục?" Cố Hạo Dân gấp hơn cả Kim Hyun.

Cuối cùng, Kim Huyn cũng dùng giá rẻ mạt thu mua cổ phần Cố thị.

Mấy người Cố gia kia ai ngờ được tất cả cổ phần này sẽ nằm trong tay Cố Uyển Như chứ.

Lúc này, tại văn phòng của Cố Uyển Như cũng có một cuộc trao đổi.
Cố Thụy Long và Cố Thiết Huy sợ để lâu không ổn, nên cũng đã đồng ý chuyển nhượng 20% cổ phần.

Bây giờ, Cố Tùng vẫn còn chưa biết cổ phần Cố thị đã bị chảy ra ngoài 30%.
Cố Hạo Dân vừa về đã gọi Cố Nhân: “Ngày mai, con đi ký thỏa thuận với Kim Hyun.

Mọi chuyện cha đã sắp xếp ổn thỏa.”
Cố Tùng quan tâm nhất chính là người nối dòng, dù Cố Nhân không giỏi giang gì nhưng cũng là con trai, để cháu nội đi ký hợp đồng này.

Cố Tùng sẽ càng thích Cố Nhân hơn.
Chưa kể, quan hệ giữa Cố Nhân và con gái Ung gia bên thành phố Giang Thanh rất tốt, nếu Cố gia có thể làm thông gia với Ung gia thì Cố Tùng càng coi trọng Cố Nhân hơn nữa.
Cố Tùng có thể để Cố Nhân có đủ tư cách xứng đang với Ung gia sẽ giao cổ phần cho Cố Nhân, điều này trăm lợi nha.
“Ung Tiểu Ni sắp đến rồi, con phải đi đón cô ấy.” Cố Nhân vội vã rời đi.
Cố Hạo Dân nghe vậy cũng thả lỏng hơn: “Tốt lắm, đi đi, phải chiếu cố con bé tốt vào, muốn gì cứ chiều theo.”
Cố Nhân kia tuy là kẻ bất tài vôn dụng, nhưng về mặt tán gái thì hắn ta cũng có chút thực lực, vừa về Giang Tư thì cô Ung tiểu thư kia đã chạy theo rồi.
Cố gia kết thông gia với Ung gia thì chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi, nghĩ đên đây thì Cố Hạo Dân lại nhìn Cố Nhân thuận mắt hơn vài phần.

Nghĩ tới Cố Thụy Long thì ông lại hừ lạnh, chế giễu cậu em của mình sẽ thảm hại ra sao.
Cố Tùng gọi Cố Hạo Dân tới biệt thự Luxury, ông ta chỉnh chu sửa soạn một phen.

Vào biệt thự, thấy Cố Tùng khí sắc vô cùng tốt, đứng bên cạnh lại là một cô thư ký xinh đẹp vô cùng.
Cố Tùng nắm lấy tay cô thư ký: “Nhiều năm qua cha nuôi các con trưởng thành, cũng đã dốc lòng dốc sức, hiện tại cũng muốn an hưởng tuổi già.

Vài hôm nữa cha sẽ chuyển giao Cố thị cho các con, cha sẽ cùng dì tiểu Thanh sống nhàn hạ.”
Nói xong, Cố Tùng nhìn cô thư ký trẻ kia, ánh mắt vô cùng thâm tình.
Cố Thụy Long không có biểu cảm dư thừa nào, vì cô thư ký kia là do ông sắp xếp, điều ông ta muốn cũng chỉ có vậy.

Cố Hạo Dân thì bất ngờ vô cùng, lại nhìn cô thư ký trẻ chỉ hơn tuổi con trai mình một chút.

Dì tiểu Thanh? Này khác gì thêm vợ bé?
Cố Tùng lên tiếng hỏi: “Có ai ý kiến gì cứ nói ra!”
“Con không có ý kiến gì cả! Cha cũng nên có cuộc sống riêng, an hưởng sự thanh nhàn, cả đời cha vất vả vì chúng con rồi.” Hai anh em cùng chung ý tưởng.
Vấn đề mấu chốt là Cố Tùng muốn giao lại công ty, mọi chuyện khác cũng không có gì đáng bàn.
Cố Tùng nhìn con mình rồi trầm giọng nói: “Các con nghĩ được thế là tốt.”
Cố Hạo Dân đang mừng thầm trong bụng, ông ta tính toán thì ký hợp đồng giờ này đã hoàn thành.
Cố Tùng gật đầu: “Cố thị sau này do thằng ba quản lý, là anh hai con nên giúp nó.”
Cố Hạo Dân như bị búa nện, vô cùng trống rỗng, hoàn toàn không phản ứng kịp,ngẩn người nhìn Cố Tùng.

Còn Cố Thụy Long thì cười xảo trá.
“Sao lại vậy? Không được đâu cha.” Cố Hạo Dân không tin được.
“Cha là đang nói chúng ta cùng nhau phát triển Cố thị.” Cố Thụy Long vui mừng đắc thắng.
“Với lại em cũng đã nói cha, em đang thuyết phục Uyển Như giao lại dự án, rất khả quan.

Anh yên tâm, có anh em ta hợp lực, Cố thị sẽ phát triển hơn.”
Cố Hạo Dân không tin được những gì mình nghe, tại sao lại có chuyện này?
Điện thoại vang lên, Cố Hạo Dân lấy lại tinh thần, là Cố Nhân gọi tới, nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì ông ta nghĩ.
“Lần này cha không được trút giận lên con, Kim Hyun kia không chịu gặp con, con đã tìm mọi cách nhưng ông ta vẫn không thèm gặp con.”
“Còn có, ông ta để hai người nói chuyện với con, nhưng chỉ nói về việc chuyển nhượng cổ phần.

Ông ta còn bảo người Cố gia…cút đi.

Cha à…giờ phải làm sao?”
Vẻ mặt Cố Hạo Dân xám xịt, mắt trợn to nhìn chằm chằm một hướng.

Ông ta biết mình đã bị Kim Hyun lừa gạt.
Dự án này không tới tay ông, cổ phần lại mất đi.

Có thể nói là Cố Hạo Dân mất trắng.

Cả người ông nghiêng ngã, đổ ầm xuống đất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi