CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Giang Hải mắng một câu ngu ngốc rồi cúp điện thoại.

Tần Hiên gãi đầu khó hiểu, Giang Hải có thể dùng mà Tần Hiên không dùng được cách này.

Có cái gì không hiểu thì Tần Hiên thường hay hỏi ý kiến anh trai mình.

Tần Hạo nghe xong, cũng mắng một câu ngớ ngẩn.
"Em hỏi anh đâu phải để anh mắng." Sắc mặt Tần Hiên khó coi, không hiểu bản thân sao lại bị mắng ngu ngốc.
Tần Hạo nói: "Hồng Lão Nhị có năm mươi tỷ sao? Chẳng lẽ hắn không có chú làm cho hắn có?”"
Tần Hiên như được thôn suốt
Đúng rồi, sao anh ta không nghĩ ra chứ nhỉ.

Anh trai đúng là anh trai, ăn vạ cũng phải chọn chiếc xe sang mà ăn vạ chứ, Hồng Nhị Lão làm sao có tiền mà ăn vạ.
Nghĩ kĩ rồi, Tần Hiên cũng quên luôn việc này, năm mươi tỷ đã là cái gì? Thích cứ đi tìm Giang Hải, xem có bị đánh ngu người không.
Hiện tại tập đoàn Uyển Như rất bận rộn, phòng nhân sự thông báo tuyển người không ngừng.

Người vừa mới vào công ty thế nào cũng khó nói, tốt xấu gì đó cũng không lường được, nhiều chuyện không đáng cũng xảy ra.
Ngược lại Lôi Nhân Hào khi nhận chức vị đã thể hiện năng lực của mình.

Phát hiện vấn đề quản lí công ty, sau khi bàn bạc với Cố Uyển Như, lập tức lên kế hoạch nhanh.
Bán bớt sản nghiệp, chỉ cần giữ lại những cái nào có chất lượng tốt nhất.

Điều chỉnh lại vài thứ, nhiều khoản cần cân nhắc, phải xác định rõg hướng phát triển của tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như nhìn bản đồ thành phố.

Cố Uyển Như hơi lo lắng, chỉ nghĩ đến mua được món hời chứ quên nghĩ đến chuyện lâu dài.
Giang Hải đứng ở bên cạnh hỏi: "Chỗ mảnh đất có vấn đề sao?"
Sắc mặt Cố Uyển Như khó coi, ngẩng đầu phức tạp: "Khu đó là xây dựng một dự án cao ốc.

Nếu làm tiếp thì tiền đổ vào rất cao, nếu không làm thì lỗ mất, không thể bán cho ai cả.”
Giang Hải nắm tay Cố Uyển Như, kéo gần khoảng cách nói: "Không thể làm chuyện khác sao? Cần bán?"
"Có thể làm gì?" Cố Uyển Như biết nếu quay đầu lại sẽ chạm mặt Giang Hải, càng đứng im.
"Công trình công ích thì như thế nào?" Giang Hải đưa ra ý kiến

Cố Uyển Như kinh ngạc: "Được sao?"
Cố Uyển Như rất bất ngờ, không ngờ rằng Giang Hải lại có được suy nghĩ kia.

Cô thầm nghĩ tại sao Giang Hải lại tốt như thế.
Cố Uyển Như nói: "Công trình công ích cần bỏ vốn dài hạn.

Anh chắc muốn…
"Anh từ nhỏ là cô nhi rồi."
Cố Uyển Như gật đầu: "Sau này nên có khoản chi riêng cho công trình này."
Giang Hải cười, kéo gần hơn khoảng cách với Cố Uyển Như: "Tập đoàn Uyển Như là của em, em muốn làm gì cứ tùy ý.

Còn anh, chỉ ăn cơm mềm của vợ thôi."
Ở rể? Cố Uyển Như thở dài, đột nhiên nảy ra một ý, nếu thật ở rể vậy thì tốt biết bao.

Dường như cô giật mình với suy nghĩ này, Cố Uyển Như cau mày, lẽ nào mình thật sự thích anh ấy?
Cô đẩy Giang Hải ra, nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh lại đối xử với em tốt vậy?"
"Có lẽ từ năm năm trước..." Giang Hải nói rất nghiêm túc.
Rất nhiều lúc, Giang Hải từng nghĩ, có nên kể tất cả với Cố Uyển Như hay không.
Cố Uyển Như giơ tay cắt ngang: "Được rồi, chuyện gì mà về quá khứ không cần nghe."
Lần này là Giang Hải thở dài.
Ban đêm, Giang Hải tìm một cái cớ đi ra ngoài từ sớm.

Giang Hải đi chưa được bao lâu, Cố Uyển Như đã có chút không yên.

Nằm xuống giường, trong đầu đều là hình bóng của Giang Hải.
Anh ấy rốt cuộc đi làm gì?
Mặc quần áo đi xuống lầu, trong lòng rối loạn, thầm khuyên nhủ bản thân, Giang Hải Nhất nhất định là đi bàn chuyện quan trọng gì đó.

Nhưng trong lòng luôn có một chút suy nghĩ không tốt.

Có lẽ, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Ngồi một mình ở vườn hoa, lòng Cố Uyển Như thỉnh thoảng mở điện thoại di động ra nhìn thời gian.

Nhận được một tin ngắn, Cố Uyển Như khẽ cười, đứng dậy đi ra khỏi khu nhà.

Ở ngoài khu biệt thự, cô chậm rãi đi tản bộ, thỉnh thoảng nhìn về phía hai đầu đường, lần trước, Giang Hải mặc quần áo dính máu trở về.
Lần này thì sao đây?
Phía bên đường có một chiếc xe ánh đèn.
"Uyển Như, trễ thế này còn đi đâu chứ.

Thật không biết bảo vệ bản thân gì cả."
"Sao anh lại ở đây...?"
Trong phòng tổng thống của khách sạn Thiên Nha.
Lan Kiều mặc bộ lễ phục lộng lẫy, cô ta ngồi ngay ngắn, trước mặt bày hai bình rượu vang đỏ, khuôn mặt ửng hồng đã ngà ngà say.

Cửa mở ra, Giang Hải đi vào bên trong.
Nhìn Lan Kiều suy nghĩ anh nói: "Lan tiểu thư điều thiếu cây nến rồi."
Sắc mặt Lan Kiều u ám, dứng dậy chậm rãi tiến về phía phòng ngủ.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, anh nhanh lên một chút."
Giang Hải nheo lại mắt, chăm chú đánh giá.
Lan Kiều được coi là mỹ nữ số một của thành phố Giang Tư, nhan sắc không phải bàn cãi.

Có thể làm cho cả thành phố Giang Tư phải rối loạn vì nhan sắc tuyệt đẹp ấy, cô ta đúng là có tiếng có miếng.
Năm đó cô ta tùy ý phá bỏ tôn nghiêm của Giang Hải.

Sau cái vỏ bọc hoàn mỹ đó là một tâm hồn dơ bẩn.

Khoảng thời gian đó Giang Hải ăn không đủ no, áo không đủ mặc.
Bị mọi người coi như một món đồ chơi, lấy việc nhục nhã đứa bé để thỏa mãn dục vọng của mình.
Giang Hải đi đến trước mặt cô ta, lạnh giọng nói: "Quỳ xuống!"
"Anh..." Nước mắt của Lan Kiều chảy ra, tiểu thư cao quý Lan gia sao chịu được sự nhục nhã này: "Giang Hải, anh đừng quá đáng."
"Quá đáng?" Giang Hải lắc đầu: "Vẫn không bì được với vị tiểu thư đây."
"Cô nhớ cái bánh bao dơ bẩn kia chứ?"
"Cô có nhớ, những lần khinh nhục người khác ra sao chứ?"
"Cần tôi nhắc lại ư? Đối với Lan gia, tàn nhẫn không quá đáng."
Ai đủ tư cách buộc Giang Hải thiện lương, bởi vì không ai phải trải qua cực khổ mà Giang Hải từng phải trải qua.


Bây giờ, Giang Hải vui vì không phải chết, vui vì gặp được Cố Uyển Như.
Giang Hải quát: "Quỳ xuống!"
Lan Kiều chưa từng nghĩ tới, Giang Hải đã từng sống như con chó giờ lại đứng trước mặt mình như một Đế vương quyền uy.

Ít ra, Giang Hải có thực lực có thể làm tất cả người Lan gia chết không một tiếng động.
Lan Kiều không dám phản kháng, Giang Hải dùng thực lực chứng minh, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh gãy tay của Lan Gia Thác, cũng có thể làm Lan Thương sống không bằng chết.

Chỉ cần Giang Hải muốn, Lan Kiều sẽ phải làm theo ý anh.
Giang Hải từ thế giới ngầm lăn lộn, Giang Hải rất rõ ràng, dù là ở đâu, thiện lương chẳng qua chỉ thể hiện bản thân hèn yếu.
Từ từ quỳ xuống, mặt Lan Kiều xám như tro tàn, nước mắt như mưa.

Nếu là đổi thành một người khác nhìn thấy Lan Kiều nước mắt như mưa thế này, nhất định sẽ lập tức nhào tới thương tiếc.

Nhưng Giang Hải lạnh nhạt, khuôn mặt không có cảm xúc gì nhìn cô ta.
"Nhảy đi, vừa nhảy vừa cởi!"
Lan Kiều cả người run rẩy, ánh mắt cương liệt nhìn Giang Hải.
"Tôi đã đồng ý dâng mình, anh còn muốn gì?"
"Tôi muốn cô biến thành một con chó cái." Giang Hải hờ hững trả lời.
Lan Kiều lau sạch nước mắt.

Đai lưng rơi xuống, lộ ra phần da trắng như tuyết.
"Tôi muốn vui vẻ, không thích nhìn cô khóc." Giang Hải quay người rời đi: "Tôi không giống cô, không thích ép người khác làm chuyện mà họ không muốn."
"Dù cho cô không muốn, cũng phải làm ra dáng vẻ rất hưởng thụ.

Khi cô làm tôi hài lòng, tôi mới cân nhắc buông tha cho Lan gia."
"Ngày mai, vẫn ở đây đợi tôi."
"Lan gia có thể lựa chọn chạy trốn, cô cũng có thể thử.

Có điều, cơ hội chỉ có một lần."
Sự yếu mềm của Lan Kiều cũng không khiến Giang Hải mềm lòng, lúc ấy bọn họ có ai từng mềm lòng với Giang Hải chưa? Sự ác độc của phụ nữ thì chỉ có hơn thôi chứ không hề kém đàn ông.
Lan Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hải, khắc cốt ghi tâm, hận không thể nhào tới giết chết Giang Hải.

Lan Kiều không cảm thấy hối hận những việc cô ta làm trước kia, trái lại cô ta còn nghĩ tại sao lúc trước không giết chết Giang Hải.
Đột nhiên Giang Hải dừng bước: "À, đúng rồi, trước khi tôi thỏa mãn, người Lan gia tốt nhất đóng cửa đừng ra ngoài."
Trở lại biệt thự, trên giường trống rỗng, tìm một lượt, Cố Uyển Như chẳng biết đã đi đâu.

Giang Hải dựng thẳng tóc gáy, sau lưng lạnh lẽo.
Dưới lầu, hai vợ chồng Cố Vân Lệ đang ngủ say sưa, trong mắt Giang Hải sát ý ngút trời.


Nửa đêm ở thành phố Giang Tư, đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Tần Hiên dốc toàn bộ lực lượng đi tìm.

Thất Hồn di chuyển, tất cả mọi người Thiên Ưng Môn phản ứng nhanh.
Công trường phía Tây thành phố, Kim Thâu cùng những người khác cũng di chuyển tràn vào trong thành phố.

Trên đường, vẫn còn một vài người dân đang đi lại, những người này đều tham dự thi công ở tập đoàn Uyển Như.
Giang Hải giống như bị điên tìm kiếm lấy từng ngóc ngách của thành phố Giang Tư.
Đứng trước giao lộ, Giang Hải cực kỳ ảo não.

Đây chính là cái giá do tự tin quá mức.

Tưởng Cố Uyển Như dưới sự bảo vệ của bản thân tuyệt đối không vấn đề gì, nhưng vừa rời đi một chút, Cố Uyển Như đã không thấy đâu nữa.
Camera an ninh của khu chung cư cho thấy Cố Uyển Như tự mình đi ra khỏi khu chung cư.

Nhưng trên đường, tất cả camera an nình đều đã bị phá hỏng cách đây không lâu.
Giang Hải gọi một cuộc điện thoại, anh chỉ nói một câu: "Tôi muốn tìm thấy Cố Uyển Như trong vòng mười phút, nếu như cô ấy có chuyện bất trắc, cả thành phố Giang Tư đều phải chôn theo."
Không ai dám hoài nghi câu nói này.

Nói được, là có thể làm được.
Tại tòa nhà Lập Đông, Chương gia và Quan gia cùng góp vốn.
Cố Uyển Như bị bịt kín hai mắt, miệng cũng bị dán lại.

Cố Uyển Như sợ hãi ra sức giãy giụa, bên cạnh giường phát ra tiếng cười dâm đãng khiến cô nổi cả da gà.

ngôn tình tổng tài
Chương Huy Vũ kéo băng dán ở miệng Cố Uyển Như ra, gỡ băng dán.
"Em cứ kếu to lên, anh thích."
"Em sẽ có cảm giác đê mê, sung sướng tới từng dây thần kinh.

Uyển Như, anh sẽ rất dịu dàng...!ha ha...
Cố Uyển Như mở to miệng hô hấp, sợ hãi muốn né tránh, dây thừng trên người xiết chặt, càng hiện ra vóc người đê mê.
Nghe ra được giọng của Chương Huy Vũ, Cố Uyển Như la lên: "Giang Hải sẽ không tha cho anh."
"Giang Hải?" Chương Huy Vũ hừ lạnh: "Cũng chỉ là vũ phu, ngoài đánh đấp còn biết cái gì."
"Không một ai biết em ở đây hết.

Đồ ngu kia chắc còn tưởng em bị Lan gia mang đi rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi