CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

Đinh Dũng chậm rãi đi ra, nhìn thấy  Viên Đại Vĩ bị ấn dúi xuống đất thì bật cười lạnh lùng, nói: “Bồi Sơn, bắt bọn họ lại từ từ điều tra”.  

“Vâng, anh Đinh, giờ tôi đi làm ngay”, Trương Bồi Sơn gật đầu, sau đó hắn khựng lại một lát nhìn quán bar Khuynh Thành phía sau, hỏi: “Anh Đinh, bọn Vương Thưởng Lượng…”  

“Không cần quan tâm tới bọn họ”, Đinh Dũng lắc đầu, trong đôi mắt anh lúc này mang theo cái nhìn lạnh thấu xương. “Cho hai người canh chừng là được. Nếu bọn họ dám dở trò thì cứ việc tiêu diệt”.  

“Đúng rồi, cậu dẫn theo người giành lấy địa bàn ở đây”, nói tới đây, Đinh Dũng ngừng lại một lát rồi nói tiếp tục. “Tôi phải về rồi, trước mắt cứ giành lấy địa bàn ở đây, xem xem Hội Hắc Mã rốt cục có phản ứng thế nào”.  

“Vâng”, Trương Bồi Sơn gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng người Đinh Dũng rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.  

Advertisement

Đôi mắt hắn ta dần trở nên nghiêm nghị. Hắn rút điện thoại gọi cho bố mình, nhanh chóng sắp xếp người chuẩn bị kiểm soát xung quanh bar Khuynh Thành. Thắng lợi lần này rõ ràng là vượt ngoài sức tưởng tượng của Trương Bồi Sơn.  

Sau khi Đinh Dũng rời đi, anh lái xe về phía biệt thự ở Thanh Thành Sơn, vì Thiết Vô Cực gửi cho anh đoạn tin nhắn nói rằng căn biệt thự tầm trung ở đó đã được sửa sang xong.  

Ai ngờ anh vừa ra khỏi thành phố thì nhận được điện thoại của Hàn Phương Nhiên: “Đinh Dũng, tối nay em đi liên hoan với bạn, hay là anh cũng đi cùng em nhé?”  

“Gấp vậy sao?”, Đinh Dũng cau mày. Cũng hơn bốn giờ rồi, sao đột nhiên lại gặp mặt liên hoan chứ.  

Advertisement

“Em cũng vừa mới nhận được thông báo, đúng sáu giờ bắt đầu. Địa điểm ở trang viên Thanh Long. Anh tới đó luôn rồi chúng ta gặp mặt ở trang viên Thanh Long nhé?”, Hàn Phương Nhiên nói chuyện với giọng hơi mệt mỏi nhưng cô vẫn quyết định tham gia.  

Đinh Dũng nghe ra giọng nói của cô có phần khác biệt. Anh nghĩ một lát rồi mới nói: “Vừa hay anh có việc ở gần trang viên Thanh Long. Anh đợi em ở đó nhé”?  

“Vâng, vậy em đến đó luôn đấy”.  

Ngắt điện thoại, Đinh Dũng hít sâu, tăng nhanh tốc độ hơn. Không ngờ một buổi liên hoan bạn bè mà lại lựa chọn trang viên Thanh Long. Xem ra đội bạn của Hàn Phương Nhiên khá đặc biệt. Đã quyết định thay đổi thì lần này trong cuộc gặp gỡ bạn bè của cô ấy, Đinh Dũng phải cho cô ấy được nở mày nở mặt mới được.  

Nghĩ vậy, anh càng tăng tốc hơn. Vốn dĩ con đường đi mất một tiếng đồng hồ thì đã được rút ngắn gần một nửa.  

Đi đường thuận lợi. Có thẻ thông hành Hắc Kim của Thiết Vô Cực nên Đinh Dũng đã nhanh chóng qua hai cửa kiểm tra tới được khu biệt thự tầm trung.  

Anh mua căn biệt thự tầm trung ở đây. Mặc dù diện tích không phải quá rộng nhưng thực tế thì tỉ lệ tận dụng lại nhiều hơn những khu khác. Từ đường lớn đi vào đến nhà để xe của khu biệt thự đều được sắp xếp không ít bảo vệ của nhà họ Thiết tuần tra theo dõi.  

Nhà họ Thiết đầu tư rất nhiều vào khu biệt thự ở Thanh Thành Sơn. Mỗi một khu vực đều được sắp xếp rất nhiều bảo vệ, mỗi một khu đều riêng biệt tách rời nhau và không cho phép vượt qua ranh giới.  

Vì dù sao thì những người sống ở đây đều vô cùng giàu có, tính cách của mỗi người lại khác nhau. Vì để tránh rắc rối phiền phức xuất hiện thên thông thường không cho phép những việc các nhân vượt qua ranh giới mỗi khu vực. Một khi phát hiện có người đột nhập vào vùng đất riêng tư của người khác thì nhà họ Thiết lập tức đuổi người như vậy đi, trong vòng nửa năm không được phép ra vào lại Thanh Thành Sơn.  

Đinh Dũng đỗ xe bên trong nhà để xe, sau đó đi về phía khu biệt thư. Lãnh địa cá nhân của khu biệt thự tầm trung này rất rộng lớn, đủ không gian để chủ nhân có thể làm một số việc khác.  

Biệt thư được xây dựng theo kiến trúc cổ điển mang phong cách của Hoa Hạ, cánh cửa được sơn màu đỏ thẫm trông vừa uy nghiêm nhưng lại không hề đơn điệu. Hai bên của được trồng hai cây đại thụ chọc trời, như hai vệ sĩ đứng bảo vệ vậy.  

“Lãm Sơn Vọng Nguyệt Cư, cái tên này nghe rất có ý thơ”, Đinh Dũng lắc đầu cười, đẩy cửa bước vào trong.  

Cánh cửa không khoá, bên trong còn có không ít công nhân đang đi đi lại lại, bọn họ đang dọn dẹp rác thải xây dựng. Đinh Dũng trông kết cấu thì khá hài lòng. Bên trong căn biệt thự cũng được tu sửa theo hơi hướng cổ điển, đơn giản nhưng không kém phần nho nhã.  

“Em yêu, em trông con rồng xanh này, đúng là kỹ thuật tinh xảo”, vừa vào biệt thự liền trông thấy một đôi nam nữ đứng bên bể nước, chỉ vào con rồng xanh thò đầu từ trong bể nước ra ngoài, trông như ẩn như hiện, chốc chốc cả hai lại bật cười khúc khích.  

“Ừm, con rồng này được chạm trổ rất tinh xảo, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra nó là thành quả của bàn tay một bậc thầy rồi. Có con rồng này khiến cho bể nước như thêm phần sức sống”, cô gái kia gật đầu, tỏ vẻ rất thích con rồng này.  

Đinh Dũng cau mày. Hai người này là ai, trông không giống như công nhân đến đây tu sửa. Sao bọn họ lại đến biệt thự của mình. Nghĩ rồi, anh đi tới hỏi: “Tôi thấy bình thường thôi. Cái bể này vốn có ý cảnh của nó. Con rồng này chẳng qua cũng như thể vẽ rắn thêm chân thôi”.  

Cái bể không phải rộng, chừng bảy, tám mươi mét vuông. Từng đường nước trắng xoá được phun thẳng từ bể lên. Bên cạnh bể còn trồng một hàng cây liễu, trong bể còn có đàn cá với năm, sáu thứ màu đang tung tăng bơi lội, trông hết sức trữ tình.  

Có thể nhận ra người thiết kế ra căn biệt thự này rất có kiến thức. Đáng tiếc con rồng xanh này lại không làm bật lên được cảnh đẹp ở đây. Việc tạo ra con rồng này không chỉ không khiến phong cảnh đẹp lên mà ngược lại nó lại trở nên thừa thãi.  

“Ai?”, cậu thanh niên kia đổi sắc mặt, vội quay người lại nhìn. Khi thấy Đinh Dũng, hắn ta chợt hắng giọng. “Anh thì hiểu cái gì. Một công nhân đi sửa nhà mà cũng dám luận bàn đánh giá trước mặt bổn thiếu gia đây. Còn không mau cút đi cho tôi”.  

“Là cậu?”, cậu thanh niên kia không nhận ra Đinh Dũng nhưng Đinh Dũng lại nhận ra hắn ta.  

Đây chính là tên Thiết Như Long mà trước đó khi mua xe anh đụng phải. Còn cô gái bên cạnh hắn ta đương nhiên là cô bạn gái đi cùng hắn trước đó. Cả hai người bọn họ ở đây làm gì, Đinh Dũng cau mày, hỏi: “Hai người ở đây làm gì?”  

“Anh quen chúng tôi à?”, Thiết Như Long sững người, sau đó đầu hắn ta hiện lên một bóng hình.  

Hắn bất giác lùi sau một bước, nghiến răng nói: “Là anh, sao anh lại ở đây?”  

“Là anh!”, cô bạn gái của Thiết Như Long cũng nhận ra Đinh Dũng, đột nhiên tái mét mặt.  

Hai người bọn họ biết rằng thân phận của Đinh Dũng không hề đơn giản. Lần trước chú của Thiết Như Long cũng bị Đinh Dũng tóm được, kết quả không những không thể định tội được Đinh Dũng mà ngược lại còn suýt bị cách chức điều tra. Do vậy mà ông chú đó có nói với hai người bọn họ là không được đụng tới Đinh Dũng nữa.  

“Thế nào. Tôi đến nhà tôi mà còn cần phải báo với cậu một tiếng à?”, Đinh Dũng hắng giọng, xoa xoa nắm tay, hỏi lạnh lùng: “Hai người đột nhập vào nhà người ta thì nên xử lý thế nào?”  

Đột nhập vào nhà người khác nếu như bị đuổi thì cũng mất nửa năm không vào được đây. Nghĩ tới đây, Thiết Như Long chợt chột dạ, có điều hắn rất nhanh chóng đã định thần trở lại. Hắn chỉ vào Đinh Dũng, nạt: “Khốn khiếp, anh mà có thể mua được biệt thự ở đây à?”  

Mặc dù hắn ta biết thân phận của Đinh Dũng không tầm thường, nhưng ban đầu khi Đinh Dũng mua xe, chẳng qua cũng chỉ mua con xe có giá hàng triệu nhân dân tệ thôi. Nên biết rằng căn biệt thự này có giá lên đến năm, sáu trăm triệu nhân dân tệ, tuyệt đối không phải là thứ mà Đinh Dũng có thể mua nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi