CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bạch Mã…Bạch Mã, rốt cục là ở đâu?”, Đinh Dũng vừa bấm điện thoại điên cuồng vừa cuống lên lẩm bẩm.  

Kim Tư Kỳ nói Bạch Mã, rốt cục là Bạch Mã nào chứ. Đinh Dũng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, trợ lý của Hàn Phương Nhiên đi tới, sau khi thấy Đinh Dũng, cô vội cười, nói: “Chào anh Đinh”.  

Lần trước việc Đinh Dũng cứu cô ta, cô ta vẫn còn nhớ như in, lúc này khi chào hỏi Đinh Dũng, trong giọng nói hãy còn vài phần cảm kích.  

“Ừm”, Đinh Dũng chỉ gật đầu chứ không mấy để ý đến cô ta. Cứ thế tiếp tục lẩm nhẩm.  

Nghe Đinh Dũng lẩm nhẩm hai từ Bạch Mã, trợ lỹ tiểu Uông sững người một lát rồi mới lên tiếng: “Anh Đinh, anh muốn tới chùa Bạch Mã sao?”  

“Nghe nói chùa Bạch Mã rất linh, anh tới đó cũng hay đấy”, trợ lý tiểu Uông không nhận ra Đinh Dũng có gì đó khác thường, cô lại nói tiếp. “Trước đây em từng tới chùa Bạch Mã một lần, sau đó thì tìm được công việc này”.  

Đinh Dũng nghe vậy thì kéo tay cô lại, cau mày hỏi: “Chùa Bạch Mã? Chùa Bạch Mã ở đâu?”  

Anh không quen đường ở thành phố Kim Châu cho lắm, chưa bao giờ nghe cái tên này, nếu như thành phố Kim Châu quả thực có nơi này, vậy thì Kim Tư Kỳ rất có khả năng ở chùa Bạch Mã.  

“Đinh Dũng, anh không biết sao?”, cách trung tâm thành phố về phía Bắc không xa lắm, có thể tìm trên bản đồ”, tiểu Uông vừa nói vừa rút điện thoại ra chỉ cho Đinh Dũng xem.  

Đinh Dũng nghe xong thì lập tức gật đầu, cứ thế xông vào trong thang máy, nói: “Cảm ơn tiểu Uông, anh có việc gấp phải đi trước đây”.  

Còn chưa đợi tiểu Uông lên tiếng nói gì, Đinh Dũng đã vào thang máy đóng cửa và rời khỏi toà nhà của tập đoàn.  

Từ khi Hàn Phương Nhiên nắm quyền trong tập đoàn Hàn Thị, việc ra vào của Đinh Dũng không có ai dám quản. Anh nhanh chóng xong ra khỏi toà nhà, đảo mắt một lượt và phát hiện có một chiếc xe đang dừng ở đây.  

“Lẽ nào Phương Nhiên không lái xe đi?”, Đinh Dũng nghĩ một lát, không có thời gian suy tính thêm nhiều, anh lái xe theo chỉ dẫn trên bản đồ.  

Kim Tư Kỳ là cháu gái của Kim Vô Đạo, anh không thể để Kim Tư Kỳ gặp phải chuyện gì được, đặc biệt Kim Vô Đạo đã từng nhờ vả anh bảo vệ cho Kim Tư Kỳ.  

Khi Đinh Dũng lao như bay trên đường cũng đã là sau nửa tiếng kể từ khi nhận điện thoại rồi. Tới đây, Đinh Dũng mới phát hiện chùa Bạch Mã là một ngôi chùa rất to, nhưng lúc này lại đóng cửa im lìm. Ở cửa có hai chiếc xe đang dừng, anh vội đỗ xe bên đường sau đó chạy ngay vào cửa chùa.  

Cửa chùa có dán một tờ thông báo, bên trên ghi rất rõ chùa Bạch Mã chỉ đón khách vào chủ nhật, bình thường đều đóng cửa.  

“Kỳ lạ, Kim Tư Kỳ chạy tới đây làm gì chứ?”, Đinh Dũng lẩm bẩm, nhưng anh cũng không dám chậm trễ thêm, vội nhắm mắt để sức mạnh linh hồn tản ra.  

Trong chốc lát, cánh cửa của chùa Hắc Mã đã bị Đinh Dũng kiểm soát. Kể cả là cơn gió lay động cỏ cây hay cả vài con kiến hãy còn trong tổ anh cũng có thể nhận ra nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra khí tức của Kim Tư Kỳ ở đâu.  

Đinh Dũng cảm thấy hoài nghi, sau một lát anh xác nhận không có khí tức của Kim Tư Kỳ thì mới mở mắt ra.  

“Lên trên xem xem”, nghĩ một lát, hoặc là Kim Tư Kỳ không đến đây, hoặc là đã bị khí tức khác đè nén, nếu không thì không thể vượt qua khỏi sự kiểm soát của anh được.  

Mặc dù sức mạnh của Đinh Dũng không thể hoạt động trong phạm vi rộng nhưng cũng không thể gây tổn hại nào khủng khiếp đối với những người khác. Có điều tìm kiếm trong phạm vi nhỏ là tối ưu nhất, vì chít ít thì cho tới bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra khả năng nào tìm kiếm kỹ được như sức mạnh linh hồn.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, anh mới khẽ dúi đầu mũi chân xuống đất, cả người anh nhảy vọt lên trên cây cột to lớn ở bên, sau đó men theo vách tường, nhanh chóng tới một toà tháp bên trong chùa Bạch mã.  

Bên trong chùa Bạch Mã, chốc chốc lại có tăng lữ đi qua, không ai phát hiện ra Đinh Dũng ở trên nóc nhà. Còn Đinh Dũng lại không ngừng di chuyển nhanh như cơn gió.  

Mỗi lần nhảy lên một toà tháp khác nhau, Đinh Dũng lại cảm nhận một lát, nhưng từ đầu tớ cuối vẫn không phát hiện ra Kim Tư Kỳ ở đâu, điều này khiến anh không khỏi hoài nghi có phải mình tìm nhầm nơi rồi không.  

Có lẽ Kim Tư Kỳ nói Bạch Mã không phải là chùa Bạch Ma mà là một nơi khác.  

Đương lúc suy nghĩ, Đinh Dũng lại tới một toà tháp ở sâu nhất. Anh nhắm mắt cảm nhận một lát, sau một lúc, Đinh Dũng chợt giật mình, mở trừng mắt nhìn về phía sau toà tháp.  

Ở phía sau toà tháp sâu nhất là một rừng cây rậm rạp, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy màu xanh ngút ngàn. Rừng cây này rất rộng, Đinh Dũng có thể cảm nhận được mùi máu ở gần đó.  

“Ở trong rừng cây”, cảm nhận được mùi máu tanh, mặt Đinh Dũng biến sắc, anh vội vàng di chuyển về phía rừng cây kia.  

Rừng cây này cách toà tháp của chùa Bạch Mã một con đường, còn mùi máu tanh kia chính xác là xuất phát từ dưới một cái cây ở sau cánh cửa. Đinh Dũng nhanh chóng tìm tới được cái cây đó, bất giác cau mày.  

Phía dưới cây có một lớp vải đen, trên thân cây còn có vết tích của máu, có lẽ là có người bị thương ở đây, thế nhưng nó có liên quan gì đến Kim Tư Kỳ. Là Kim Tư Kỳ bị thương hay là cô ấy để lại dấu tích hoặc là do sát thủ để lại?  

Đinh Dũng không có thời gian để nghĩ nhiều, anh nhanh chóng chạy về phía cái cây có mùi máu. Nếu như Kim Tư Kỳ trốn vào rừng, vậy thì rắc rối to rồi. Khu rừng này rộng lớn như vậy, anh biết đi đâu tìm cô bây giờ.   

Cây trong rừng đều là những cây lâu đời, mỗi một cây đều có tán rộng lớn, vừa vào đây là Đinh Dũng đã không cảm nhận được ánh mặt trời rồi. Tầm nhìn xung quanh cũng bị hạn chế.  

Cũng không biết đi vào đây được bao lâu rồi, Đinh Dũng nhặt được một đoạn vải ở dưới một gốc cây, khi anh chuẩn bị đứng dậy thì có một âm thanh rẽ không trung vang lên và lao về phần sau đầu Đinh Dũng.  

Đinh Dũng giật mình, cảm giác nguy hiểm trỗi lên trong đầu anh. Đinh Dũng lập tức cúi người, bò lăn ra đất.  

Phập! Một loạt những âm thanh vang lên, năm ám khí màu đen lần lượt găm vào thân cây.  

Đinh Dũng thấy cảnh này thì mặt hơi tái đi. Đối phương sử dụng ám khí chứ không phải là vũ khí hiện đại, điều này có thể chứng minh rằng đối thủ có lai lịch không hề đơn giản. Người sống ở một xã hội hiện đại thế này lại sử dụng ám khí thì chắc chắn là một kẻ có máu mặt rồi.  

“Ai?”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng chợt ngẩng đầu nhìn về phía ám khí được vung ra nhưng không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì.  

Đến cả bóng người còn không có. Xem ra đối phương rất giỏi ẩn náu.  

Rào, rào, rào. Đột nhiên, có tiếng động lạ vang lên. Mặc dù âm thanh không giống với ban nãy nhưng lại xuất phát từ cùng một nơi. Đinh Dũng lập tức đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người mặc đồ đen lướt qua.  

Đinh Dũng đạp chân vào thân cây bên cạnh, cả người anh di chuyển nhanh chóng về phía trước, lướt qua ba ám khí vừa rồi, sau đó Đinh Dũng điều khiển sức mạnh linh hồn để nắm bắt mọi động tĩnh ở phạm vi xung quanh mình.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi