CHẮP VÁ HẠNH PHÚC


Ngủ một giấc thoải mái, Sở Uyển liền chầm rãi tỉnh dậy.

Đậm vào mắt cô là lồng ngực nam nhân đang phập phồng, cô hoảng hốt suýt kêu thành tiếng.

Cô liền thấy bản thân mình không khác gì bạch tuộc bám vào Phó Cẩn.

Một tay cô ôm eo anh, một tay đặt trước ngực anh, chân cô còn gác lên người anh còn tay anh thì ôm chặt eo cô.

Nhẹ nhàng đem chân xuống người anh, tay cũng chậm chậm rời khỏi eo anh, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù tối qua hai người có hôn nhau nhưng đó là ban đêm, giờ sáng mà để tình cảnh như khi nãy có lẽ cô rẽ đất ra mà chui xuống mất.

Cố gắng nhẹ nhẹ đem cánh tay anh ra khỏi eo cô, mắt thấy sắp thoát khỏi cái ôm của anh thì trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói:
- Làm gì đấy hửm?
Phó Cẩn biết rõ cô muốn làm gì nhưng anh vẫn cố muốn hỏi.

Cô nhìn anh giả vờ cười lấy lòng nói:
- Tôi sợ mình động đậy làm anh tỉnh giấc lên định đem tay anh bỏ ra để anh ngủ ngon.

Cô đã chứng kiến sự vô sỉ của Phó Cẩn nên giờ nín nhịn trước đã.

Phó Cẩn nghe cô nói khẽ cười ra tiếng, âm vang có chút lười biếng.

- Thế à, vậy tôi cần phải cảm ơn em mới phải.

Sở Uyển vội vã lắc đầu nói:
- Thế thì không cần đâu, tôi...!
Cô chưa kịp nói xong, môi anh đã đáp lên môi cô chặn lại lời cô định nói.


Lưỡi anh còn liếm láp khiến A Uyển bừng tỉnh vội vàng thối lui ra sau, bàn tay nhanh chóng che môi lại đôi mắt trừng trừng nhìn anh.

- Tôi là người không thích nợ nần.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh hôn cô là cảm ơn cô vừa nãy đã suy nghĩ cho anh.

Sở Uyển chỉ dám thở phì phò tức giận, cô liền ngồi dậy.

Quay sang bên cạnh thấy Tiểu Xuyên vẫn ngủ say cô liền thở phào, may mắn cậu nhóc không thấy nếu không cô chỉ có nước đeo mo vào mặt.

Nhìn Sở Uyển đứng dậy ra khỏi lều cũng không thèm liếc nhìn anh, Phó Cẩn cũng không tức giận bởi anh vừa nếm được chút vị ngọt.

Anh nghĩ sáng nào như thế thì thật tốt, lòng gian tà của Phó Cẩn liền hoạt động nghĩ cách.

Sở Uyển ra khỏi lều đánh răng rửa mặt xong liền nhanh chóng làm bữa ăn sáng.

Khi cô cắm cúi chuẩn bị, thì giọng nói ôn hoà dịu dàng quen thuộc vang lên phía sau:
- Sở Uyển, thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Thật ra, Phùng Trọng hái được kha khá dược liệu, anh liền muốn đi gặp Sở Uyển.

Muốn gặp chồng cô xem là người thế nào? Sở Uyển cũng rất bất ngờ, không ngờ lại gặp lại Phùng Trọng.

- Anh xuống núi hả?
- Ừ, hôm qua đi theo hướng em chỉ thu hoạch khá tốt, buổi sáng liền định xuống núi không ngờ lại thấy em.

Bỏ bữa sáng làm dở xuống, Sở Uyển bước lại phía anh ta rồi nói chuyện:
- Chỗ này gia đình em thuê để dã ngoại.

Anh lại đây ngồi uống miếng nước.

- Được, làm phiền em rồi.

- Không có gì.

Hai người liền vừa ngồi vừa nói chuyện về dược liệu mình tìm được.

Phó Cẩn ôm con trai ngủ thì bỗng tiếng nói chuyện làm anh tỉnh giấc.

Thấy con trai vẫn ngủ ngon, anh liền nhẹ nhàng bước ra khỏi lều.

Đập vào mắt anh là cảnh Sở Uyển đang ngồi nói chuyện cùng người đàn ông khác.

Mày kiếm khẽ nhíu lại ánh mắt có tia tức giận, đôi chân thon dài sải bước về phía hai người.

Bỗng bóng dáng cao lớn đột ngột che mất đi ánh sáng, khiến A Uyển cùng Phùng Trọng đang nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn.

Xuất hiện trước mắt Phùng Trọng là một người đàn ông có dáng người tiêu chuẩn, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không che được khí thế áp bức cùng vẻ cao quý toát ra.


Phó Cẩn không thèm để mắt đến người đàn ông trước mặt, anh chỉ nhìn cô thấp giọng hỏi:
- Ai vậy?
Phùng Trọng cảm nhận rõ địch ý Phó Cẩn dành cho mình.

Sở Uyển cũng không để ý thái độ với anh, giọng nhẹ nhàng giới thiệu:
- Đây là Phùng Trọng, bạn học cấp ba của em.

Còn đây là Phó Cẩn chồng em.

Nghe cô nói xong, tâm trạng tức bực của anh mới vơi đi đôi chút.

Phó Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn Phùng Trọng giọng lạnh nhạt chào hỏi.

Phùng Trọng cũng không so đo với anh vẫn giọng nói lịch sự ôn hoà đáp lại.

Thấy không khí có chút quái lạ, Sở Uyển cười cười nói với Phùng Trọng:
- Nếu anh chưa về ngay hay ở lại ăn sáng rồi hẵng về.

Vẻ mặt của Phó Cẩn liền không vui.

Phùng Trọng đang định từ chối thì tiếng bụng cồn cào của anh ta kêu lên, mặt anh ấy ái ngại ngượng ngùng nói:
- Vậy làm phiền em rồi.

- Không có gì, hai người ngồi đây đợi chút xong ngay thôi.

Nói xong, Sở Uyển liền rời đi luôn.

Phùng Trọng đưa mắt thẳng thắn nhìn Phó Cẩn giọng lịch sự hỏi:
- Có vẻ anh Phó không thích tôi thì phải?
Đôi mắt hồ ly hờ hững nhìn Phùng Trọng, bỗng môi mỏng anh khẽ nhếch lên giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Có kẻ mơ ước vợ cậu, cậu sẽ thích sao?
Từng chữ Phó Cẩn nói như đánh vào mặt anh ta, Phùng Trọng mặt khẽ biến sắc.

Anh ta không nghĩ chỉ mới gặp mà bí mật trong lòng bỗng bị phát hiện rồi nói trắng ra như vậy.


Phùng Trọng chưa kịp nói thì Sở Uyển ở xa đã hô tới:
- Phó Cẩn, anh đi gọi Tiểu Xuyên dậy ăn sáng đi, tôi sắp làm đồ ăn xong rồi.

Phó Cẩn nghe vậy liền đi vào lều luôn.

Một lúc sau, trên tay anh là cậu nhóc gục vào vai mặt còn đang ngái ngủ.

Đi ngang qua nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của con trai, A Uyển liền cầm lòng không được hôn vào má cậu một cái rồi thấp giọng trêu ghẹo:
- Heo con nhà ai ngủ đến giờ này mới dậy hửm?
Nghe tiếng mẹ, cậu bé liền tỉnh táo lại, hai tay liền muốn ôm cô.

Phó Cẩn vỗ nhẹ vào mông cậu, giọng có chút khiển trách:
- Đừng làm rộn, mẹ còn đang bê đồ ăn.

Cậu bé thấy vậy cũng ngoan ngoãn lại.

Phùng Trọng nhìn một nhà ba người mặc đồ gia đình đứng trò chuyện vô cùng hài hoà, anh ta cảm thấy mình thật dư thừa.

Cả nhà ba người trêu đùa nhau mà không biết một bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Phó Cẩn nhìn bóng dáng kia biến mất mới cảm thấy tâm tình dễ chịu.

Cũng coi như cậu ta biết điều.

Sở Uyển đùa giỡn một lúc định lại bàn ăn cơm thì không thấy Phùng Trọng đâu cô đoán anh ta có việc quan trọng lên cũng không nói gì.

Cả nhà ba người vui vẻ ăn xong rồi chơi đùa chán liền trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi