Video thần tử William triệu hoán được thần Ánh Sáng đã leo thẳng lên bảng hotsearch ngay trong ngày, truyền khắp mọi ngóc nghách của đại lục Farris.
Cố Kinh Bạch: … Ngài có biết là mình đang nói gì không, thưa thần meo meo vĩ đại?
Cố Kinh Bạch vạch ra một kế hoạch khác, nhưng cần phải có thêm thần Ánh Sáng phối hợp.
Đối mặt với vầng ánh sáng nhu hòa, tất cả mọi người đều run rẩy trước thần quyền.
Để tránh việc Lục Chỉ có lòng tốt rảnh rỗi đi làm chuyện gì đó, trên đường trở về, y đơn giản kể lại cho Lục Chỉ nghe về cảnh ngộ của Hughes.
Tử tước Cavendish nghèo mạt kiếp, chỉ còn lại một mảnh lãnh địa nho nhỏ nên cũng mất cả tôn nghiêm, ông ta tuyệt đối không cho phép gia tộc Cavendish bị hủy ở thế hệ con trai mình.
Tuy chỉ thông qua một đoạn video, nhìn thấy thần lực mỏng manh không đáng kể nhưng cũng khiến không ít người tự giác cúi đầu, cảm nhận được rõ rệt sự nhỏ bé của mình trong vũ trụ, vì thần lực tuy yếu ớt kia vẫn mênh mông như biển rộng.
Trả thế nào?
Lần này thần quyến giáng lâm, không chỉ ngăn được cơn sóng dữ về những tin tức giáo hội Quang Minh đang xuống dốc, cũng thành công kéo thần tử ra khỏi phong ba của dư luận, ít nhất là cho những fan yêu thích thần tử có cơ hội cãi lại. Lúc trước bọn họ chịu uất ức không dám nói câu nào, chỉ có thể cay đắng nhìn thần tượng của mình bị bôi nhọ dẫm đạp, bây giờ cuối cùng coi như cũng có thể sống dậy phản công – thần tử nhà chúng tôi lên tiếng bảo vệ một nô lệ chẳng vì lý do riêng nào cả, chứng cứ chính là thần Ánh Sáng đã tin tưởng thần tử.
Nghe đâu gia tộc Cavendish năm đó cũng là hậu duệ của một pháp thánh tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không biết tại sao con cháu pháp thánh đời sau không bằng đời trước, tước vị từ công tước hạ xuống hầu tước rồi lại tiếp tục hạ xuống, cho tới đời cha của Hughes, ma lực của ông ta cực kỳ thấp, miễn cưỡng lắm mới được tính là một ma pháp sư. Tiền tài cũng theo đó mà ít đi, lãnh địa bị thu nhỏ lại ở mức thấp nhất trong pháp luật, bản thân ông ta trở thành một tử tước vô danh.
Hughes cực kỳ bi thương, lại như được phá giải lớp phong ấn nào đó, bạo phát ma lực mạnh đến mức khó mà tin nổi. Tử tước Cavendish mừng rỡ như điên, bất chấp sự phản đối của người thừa kế, sắp xếp cho Hughes giả mạo anh em mình đi đo lường ma pháp.
Nhưng cốt lõi của vấn đề vẫn chưa được giải quyết, chính là chuyện Hughes giả mạo anh em cùng cha khác mẹ của mình, dùng thân phận quý tộc đi học suốt một năm ở học viện pháp thuật đệ nhất đế quốc.
Lục Chỉ hoảng loạn trong vài giây, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng nói: [Vậy thì ta muốn chúng ta thân thiết hơn một chút nữa.]
Theo lý mà nói, dưới tình huống này, lẽ ra tử tước Cavendish nên một mực đứng về phía con trai mình, đánh chết cũng không được thừa nhận thân phận nô lệ của Hughes.
Phái bảo thủ là những quý tộc lâu đời vẫn luôn không ngừng tạo áp lực, tìm mọi cách xử tử bằng được tên nô lệ con lai cả gan làm loạn này.
[Vấn đề bây giờ đang nằm ở chỗ này đây, cha của Hughes không muốn đứng ra.] Cố Kinh Bạch dù biết chắc chắn nam chính công có thể giải vây cho Hughes nhưng không mang lại lợi ích gì cho việc tẩy trắng thần tử cả, y muốn tự lực cánh sinh hơn.
Không biết có phải nhà bọn họ mới lắp mạng internet hay là đánh rơi mất chín năm giáo dục bắt buộc, vậy mà cũng có kha khá người tin vào ngôn luận ngu ngốc kia, còn kêu gào đòi tên ăn trộm trả lại đồ mà mình đã trộm.
Thậm chí còn có một ngôn luận cực kỳ hoang đường bắt đầu được truyền bá trên mạng: bọn họ cảm thấy Hughes không chỉ đơn giản đánh cắp thân phận quý tộc của anh em cậu ta mà còn đánh cắp cả thiên phú ma pháp ưu việt kia, nếu không thì với một kẻ xuất thân là nô lệ con lai, làm sao lại có được năng lực ưu tú vượt trội hơn tất cả quý tộc như thế?
Cố Kinh Bạch: Chúng ta là chồng chồng được pháp luật bảo vệ rồi đó, còn muốn thân thiết hơn nữa?
Nhưng chồng y lại nhướng mày: [Vậy ta sẽ được nhận lại thứ gì đây?] Lục Chỉ bắt đầu làm bộ làm tịch, bởi vì hắn ý thức được giá trị của mình rất cao. Giả sử buôn bán trên thị trường, hắn ít nhất, ặc, thần tử phải thỏa hiệp, bằng lòng cho hắn nắm tay một lần thì hắn mới đồng ý, nếu không thì không bàn nữa! Hắn sẽ không nhượng bộ đâu!
Cái kiểu ngôn luận nghe rõ vô lý và ngu ngốc nhưng lại thu hút được không ít cư dân mạng xúm vào bàn tán.
Về phần thân phận nô lệ của mẹ Hughes, bà ấy sớm đã được vương thái hậu Margarita ân xá, chỉ là pháp lệnh vừa được kí xong thì xảy ra chính biến, dẫn đến việc nó bị thất lạc, hao phí thời gian nhiều năm sau mới đưa đến được tới tay mẹ con Hughes.
Không biết có phải nhà bọn họ mới lắp mạng internet hay là đánh rơi mất chín năm giáo dục bắt buộc, vậy mà cũng có kha khá người tin vào ngôn luận ngu ngốc kia, còn kêu gào đòi tên ăn trộm trả lại đồ mà mình đã trộm.
[Tên ta là Tuyết Mãn.]
Vốn dĩ tử tước Cavendish chỉ định để Hughes trà trộn vào một học viện pháp thuật nhỏ ở địa phương, trộm long tráo phụng giả thành người thừa kế chân chính của mình đi học, nhưng chẳng ai ngờ thiên phú của Hughes quá kinh người, trong lúc vô tình đi ngang qua một vị ma pháp sư bảy sao, đối phương đã đề cử Hughes vào học ở học viện pháp thuật đệ nhất đế quốc. Ma pháp sư bảy sao là một ma pháp sư cao cấp, địa vị rất cao, người bình thường cơ bản không dám giở trò dưới mí mắt vị ma pháp sư này.
Trả thế nào?
Video thần tử William triệu hoán được thần Ánh Sáng đã leo thẳng lên bảng hotsearch ngay trong ngày, truyền khắp mọi ngóc nghách của đại lục Farris.
Trả cái gì?
Tương tự như cảm giác tranh nhau vị trí xây mộ trong nghĩa trang công cộng vậy, ai mà chả muốn có một nơi phong thủy tốt để con cháu đời sau được vượng giường, khụ, vượng mộ cơ chứ?
Thiên phú ma pháp có phải mấy cục vàng cục bạc đâu, bảo cho ai là cho ngay được à?
[Cha của Hughes đâu? Bảo ông ta đứng ra nói mấy câu đi.] Lục Chỉ tích cực hiến kế cho Cố Kinh Bạch, thực ra hắn cũng chẳng toàn trí toàn năng như con người tin tưởng, ít nhất là hắn không biết trước khi mình trở thành thần Ánh Sáng thì ở đại lục Farris này đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng tìm một số giải pháp cho Cố Kinh Bạch.
[Thần Lục Chỉ nhân từ, cầu xin người hãy giúp tôi một chuyện.] Cố Kinh Bạch thản nhiên lợi dụng ông chồng hợp pháp của mình không chút khách khí, bỏ không lại phí ra.
May mà Lục Chỉ cũng chẳng còn nhớ mình là ai, suýt nữa thì hắn đã nhảy cẫng lên hoan hô rồi. Âm thầm nhấm nháp niềm vui xong hắn mới đáp lại Cố Kinh Bạch: [Vậy ta cho phép cậu cũng có vinh hạnh này, hãy gọi tên thật của ta.]
[Vấn đề bây giờ đang nằm ở chỗ này đây, cha của Hughes không muốn đứng ra.] Cố Kinh Bạch dù biết chắc chắn nam chính công có thể giải vây cho Hughes nhưng không mang lại lợi ích gì cho việc tẩy trắng thần tử cả, y muốn tự lực cánh sinh hơn.
Tuy chỉ thông qua một đoạn video, nhìn thấy thần lực mỏng manh không đáng kể nhưng cũng khiến không ít người tự giác cúi đầu, cảm nhận được rõ rệt sự nhỏ bé của mình trong vũ trụ, vì thần lực tuy yếu ớt kia vẫn mênh mông như biển rộng.
Để tránh việc Lục Chỉ có lòng tốt rảnh rỗi đi làm chuyện gì đó, trên đường trở về, y đơn giản kể lại cho Lục Chỉ nghe về cảnh ngộ của Hughes.
Quá khứ của Hughes là một kiểu máu chó rất thường thấy, trong nguyên tác tiểu thuyết cũng chỉ lược sơ qua ở phần hồi ức chứ không đề cập quá nhiều, chủ yếu là Cố Kinh Bạch tự suy luận tổng kết ra, tác giả cũng không cố ý muốn độc giả cảm thụ quá khứ khổ cực của Hughes.
Không thể không nói, cái gia đình này của Hughes thực sự đáng kinh tởm.
Mẹ của Hughes là một ma tộc trẻ tuổi xinh đẹp nhưng pháp lực thấp. Phần lớn ma tộc đều trở nên khốn đốn sau trận chiến giữa các vị thần từ một nghìn năm trước, đều trở thành những nô lệ không có hi vọng vươn mình. Từ khi còn trẻ bà đã là người hầu của tử tước Cavendish, bởi vì không sử dụng biện pháp tránh thai nên bà sinh cho tử tước không chỉ một đứa con, nhưng vì là con lai nên cuối cùng chỉ còn mình Hughes sống sót.
Nhưng cốt lõi của vấn đề vẫn chưa được giải quyết, chính là chuyện Hughes giả mạo anh em cùng cha khác mẹ của mình, dùng thân phận quý tộc đi học suốt một năm ở học viện pháp thuật đệ nhất đế quốc.
Cái kiểu ngôn luận nghe rõ vô lý và ngu ngốc nhưng lại thu hút được không ít cư dân mạng xúm vào bàn tán.
Dưới sự cầu nguyện trong đau khổ của mẹ, Hughes trở thành đứa trẻ duy nhất sống được, tuy rằng trên danh nghĩa cậu vẫn là nô lệ của gia tộc Cavendish nhưng không bị xăm chữ lên người, may mắn có được một tuổi thơ tương đối tự do và thoải mái.
Về phần phu nhân của tử tước Cavendish, sau khi sinh được một người thừa kế hoàn toàn không có thiên phú ma pháp đã bất hạnh buông tay nhân gian.
Mà người thừa kế của ông ta cũng đến tuổi muộn nhất phải đo lường ma pháp – mười tám tuổi, nếu không đo lường thì sẽ mất đi cơ hội được tới học viện pháp thuật theo học, cho dù là những học viện pháp thuật quy mô nhỏ chất lượng trung bình cũng sẽ không nhận.
Phái bảo thủ là những quý tộc lâu đời vẫn luôn không ngừng tạo áp lực, tìm mọi cách xử tử bằng được tên nô lệ con lai cả gan làm loạn này.
Quý tộc và ma pháp sư là hai nhóm người có gắn bó chặt chẽ về lợi ích, rất nhiều gia tộc hiện tại được gọi là quý tộc lâu năm, ngày xưa cũng chỉ từ một dòng họ bình dân nào đó nhờ có thiên phú ma pháp mà bắt đầu phát tài, đời trước truyền đời sau mới có được ngày hôm nay. Cũng có rất nhiều quý tộc sa sút, bởi vì con cháu đời sau có ma lực quá yếu ớt nên không thoát khỏi đào thải, cuối cùng triệt để mất đi danh hiệu quý tộc, trở thành bình dân.
Trong thời đại hoàng quyền và thần quyền đang không ngừng bị hạn chế này, hoàng thất và giáo hội Quang Minh phải nhận lại đả kích không nhỏ.
Gia tộc Cavendish thuộc vào vế sau.
Vì vậy ông ta luôn nỗ lực duy trì hình tượng cho người thừa kế trong mắt người ngoài, nói nó yếu ớt nhiều bệnh, không thích hợp ra gặp khách, sau lưng nghĩ mọi biện pháp làm thế nào để người bình thường có được ma pháp, nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma, kết quả vẫn là dùng làn trúc múc nước, dã tràng xe cát, ngoại trừ làm cho trong nhà càng nghèo thêm ra thì chẳng thu được thứ gì khác.
Bởi vậy, tử tước Cavendish cắn răng dậm chân, quyết định để Hughes đâm lao phải theo lao, tiếp tục giả mạo anh em của mình đi học, đi tới đế đô mang vinh quang về cho gia tộc Cavendish.
Nghe đâu gia tộc Cavendish năm đó cũng là hậu duệ của một pháp thánh tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không biết tại sao con cháu pháp thánh đời sau không bằng đời trước, tước vị từ công tước hạ xuống hầu tước rồi lại tiếp tục hạ xuống, cho tới đời cha của Hughes, ma lực của ông ta cực kỳ thấp, miễn cưỡng lắm mới được tính là một ma pháp sư. Tiền tài cũng theo đó mà ít đi, lãnh địa bị thu nhỏ lại ở mức thấp nhất trong pháp luật, bản thân ông ta trở thành một tử tước vô danh.
Tử tước Cavendish bị biến thành như vậy, lại càng không có tiền. Người thừa kế duy nhất của ông ta còn kém hơn cả ông ta, hoàn toàn không có thiên phú ma pháp, đến làm ma pháp sư cũng không nổi, vậy thì tương lai chờ đợi phía trước chỉ có thể là chức vị nam tước mà thôi.
Thiên phú ma pháp có phải mấy cục vàng cục bạc đâu, bảo cho ai là cho ngay được à?
Tử tước Cavendish và người thừa kế của ông ta nghĩ thật đẹp, và Hughes cũng không có cách nào thoát khỏi bọn họ, bởi vì bọn họ đang giữ di cốt của mẹ Hughes.
Theo pháp luật, nam tước không có lãnh địa riêng.
Theo pháp luật, nam tước không có lãnh địa riêng.
Nói cách khác, phần lãnh địa bé nhỏ này của tử tước chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ bốc hơi khỏi tay gia tộc Cavendish.
Tử tước Cavendish nghèo mạt kiếp, chỉ còn lại một mảnh lãnh địa nho nhỏ nên cũng mất cả tôn nghiêm, ông ta tuyệt đối không cho phép gia tộc Cavendish bị hủy ở thế hệ con trai mình.
Cố Kinh Bạch đã biết trước kết quả nên đương nhiên y không thể lựa chọn cái biện pháp được triển khai trong đường cùng này được.
Vì vậy ông ta luôn nỗ lực duy trì hình tượng cho người thừa kế trong mắt người ngoài, nói nó yếu ớt nhiều bệnh, không thích hợp ra gặp khách, sau lưng nghĩ mọi biện pháp làm thế nào để người bình thường có được ma pháp, nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma, kết quả vẫn là dùng làn trúc múc nước, dã tràng xe cát, ngoại trừ làm cho trong nhà càng nghèo thêm ra thì chẳng thu được thứ gì khác.
[Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch, hãy gọi tôi như vậy, đây sẽ là biệt danh chỉ thuộc về hai chúng ta.] Cố Kinh Bạch không cho rằng mình đang đổ giấm, nhưng một khắc mà Lục Chỉ mở miệng gọi tên “William”, y bỗng muốn Lục Chỉ gọi tên mình. Chuyện này có hơi mạo hiểm, nhưng Cố Kinh Bạch không khống chế được ham muốn chiếm hữu đang âm thầm ngoi lên đó.
Mà người thừa kế của ông ta cũng đến tuổi muộn nhất phải đo lường ma pháp – mười tám tuổi, nếu không đo lường thì sẽ mất đi cơ hội được tới học viện pháp thuật theo học, cho dù là những học viện pháp thuật quy mô nhỏ chất lượng trung bình cũng sẽ không nhận.
Trong tình thế bấp bênh ngàn cân treo sợi tóc đó, mẹ của Hughes qua đời, nghe nói là do quá vất vả mà chết, không có tiền chữa bệnh.
Quý tộc và ma pháp sư là hai nhóm người có gắn bó chặt chẽ về lợi ích, rất nhiều gia tộc hiện tại được gọi là quý tộc lâu năm, ngày xưa cũng chỉ từ một dòng họ bình dân nào đó nhờ có thiên phú ma pháp mà bắt đầu phát tài, đời trước truyền đời sau mới có được ngày hôm nay. Cũng có rất nhiều quý tộc sa sút, bởi vì con cháu đời sau có ma lực quá yếu ớt nên không thoát khỏi đào thải, cuối cùng triệt để mất đi danh hiệu quý tộc, trở thành bình dân.
Hughes cực kỳ bi thương, lại như được phá giải lớp phong ấn nào đó, bạo phát ma lực mạnh đến mức khó mà tin nổi. Tử tước Cavendish mừng rỡ như điên, bất chấp sự phản đối của người thừa kế, sắp xếp cho Hughes giả mạo anh em mình đi đo lường ma pháp.
Trong nguyên tác, đại điện hạ Andrew thành công cản được sóng lớn trong thời khắc Hughes sắp bị xử tử, cứu được Hughes.
Vốn dĩ tử tước Cavendish chỉ định để Hughes trà trộn vào một học viện pháp thuật nhỏ ở địa phương, trộm long tráo phụng giả thành người thừa kế chân chính của mình đi học, nhưng chẳng ai ngờ thiên phú của Hughes quá kinh người, trong lúc vô tình đi ngang qua một vị ma pháp sư bảy sao, đối phương đã đề cử Hughes vào học ở học viện pháp thuật đệ nhất đế quốc. Ma pháp sư bảy sao là một ma pháp sư cao cấp, địa vị rất cao, người bình thường cơ bản không dám giở trò dưới mí mắt vị ma pháp sư này.
Bởi vậy, tử tước Cavendish cắn răng dậm chân, quyết định để Hughes đâm lao phải theo lao, tiếp tục giả mạo anh em của mình đi học, đi tới đế đô mang vinh quang về cho gia tộc Cavendish.
Theo lý mà nói, dưới tình huống này, lẽ ra tử tước Cavendish nên một mực đứng về phía con trai mình, đánh chết cũng không được thừa nhận thân phận nô lệ của Hughes.
Thậm chí còn có một ngôn luận cực kỳ hoang đường bắt đầu được truyền bá trên mạng: bọn họ cảm thấy Hughes không chỉ đơn giản đánh cắp thân phận quý tộc của anh em cậu ta mà còn đánh cắp cả thiên phú ma pháp ưu việt kia, nếu không thì với một kẻ xuất thân là nô lệ con lai, làm sao lại có được năng lực ưu tú vượt trội hơn tất cả quý tộc như thế?
Nhưng, trên mạng lại xuất hiện tranh luận về âm mưu ăn cắp thiên phú ma pháp của Hughes, tử tước Cavendish với vốn kiến thức hạn hẹp, cộng thêm sự xúi giục của người thừa kế, cũng tin vào điều đó. Chẳng phải ông ta cảm thấy Hughes thật sự có bản lĩnh ăn cắp thiên phú hay gì, mà là ông ta hy vọng có thể mượn cơ hội này dời thiên phú ma pháp của Hughes sang cho người thừa kế của mình.
[Cậu có thể gọi là thần Tuyết Mãn.] Lục Chỉ săn sóc bổ sung thêm.
Nếu như vậy, hai người bọn họ coi như cũng trở về vị trí cũ, con trai quý tộc tiếp tục đi học ma pháp, con trai nô lệ tiếp tục làm nô lệ, chuyện bọn họ làm phù hợp với thân phận của bọn họ, ông ta cũng không cần thiết phải lo lắng về việc che giấu thân phận cho Hughes nữa, vô cùng hoàn mỹ.
Không thể không nói, cái gia đình này của Hughes thực sự đáng kinh tởm.
Trong nguyên tác, biện pháp giải quyết của đại điện hạ Andrew chính là tới cửa uy hiếp, uy hiếp tử tước Cavendish thừa nhận mình đã từng cưới mẹ của Hughes làm vợ, Hughes không phải con vợ cả mà là con vợ kế. Bởi vì con vợ cả không có ma pháp nên hổ thẹn không dám lộ mặt gặp người ngoài, khiêm tốn sinh hoạt, người em trai không muốn người anh trai thương tâm nên mới giúp đỡ và nhường nhịn, không ngờ lại bị khui ra.
Quá khứ của Hughes là một kiểu máu chó rất thường thấy, trong nguyên tác tiểu thuyết cũng chỉ lược sơ qua ở phần hồi ức chứ không đề cập quá nhiều, chủ yếu là Cố Kinh Bạch tự suy luận tổng kết ra, tác giả cũng không cố ý muốn độc giả cảm thụ quá khứ khổ cực của Hughes.
Tử tước Cavendish và người thừa kế của ông ta nghĩ thật đẹp, và Hughes cũng không có cách nào thoát khỏi bọn họ, bởi vì bọn họ đang giữ di cốt của mẹ Hughes.
Trong nguyên tác, biện pháp giải quyết của đại điện hạ Andrew chính là tới cửa uy hiếp, uy hiếp tử tước Cavendish thừa nhận mình đã từng cưới mẹ của Hughes làm vợ, Hughes không phải con vợ cả mà là con vợ kế. Bởi vì con vợ cả không có ma pháp nên hổ thẹn không dám lộ mặt gặp người ngoài, khiêm tốn sinh hoạt, người em trai không muốn người anh trai thương tâm nên mới giúp đỡ và nhường nhịn, không ngờ lại bị khui ra.
Về phần thân phận nô lệ của mẹ Hughes, bà ấy sớm đã được vương thái hậu Margarita ân xá, chỉ là pháp lệnh vừa được kí xong thì xảy ra chính biến, dẫn đến việc nó bị thất lạc, hao phí thời gian nhiều năm sau mới đưa đến được tới tay mẹ con Hughes.
Trong nguyên tác, đại điện hạ Andrew thành công cản được sóng lớn trong thời khắc Hughes sắp bị xử tử, cứu được Hughes.
Nhưng lại có một khúc mắc khó tránh khỏi: liệu lệnh đặc xá do vương thái hậu Margarita kí tên có được tính hay không? Trước tiên, tạm thời chưa nói đến chuyện bản thân vương thái hậu Margarita đã trở thành một tù nhân, chỉ tập trung vào lý do vội vàng kia, người tinh tường một chút đủ nhìn ra được đây rõ ràng là một miếng vá sứt sẹo cố ý được tạo ra vì Hughes, căn bản không đủ sức thuyết phục. Người của hoàng thất nên muốn làm gì thì làm sao?
Lần này thần quyến giáng lâm, không chỉ ngăn được cơn sóng dữ về những tin tức giáo hội Quang Minh đang xuống dốc, cũng thành công kéo thần tử ra khỏi phong ba của dư luận, ít nhất là cho những fan yêu thích thần tử có cơ hội cãi lại. Lúc trước bọn họ chịu uất ức không dám nói câu nào, chỉ có thể cay đắng nhìn thần tượng của mình bị bôi nhọ dẫm đạp, bây giờ cuối cùng coi như cũng có thể sống dậy phản công – thần tử nhà chúng tôi lên tiếng bảo vệ một nô lệ chẳng vì lý do riêng nào cả, chứng cứ chính là thần Ánh Sáng đã tin tưởng thần tử.
Gia tộc Cavendish thuộc vào vế sau.
Trong thời đại hoàng quyền và thần quyền đang không ngừng bị hạn chế này, hoàng thất và giáo hội Quang Minh phải nhận lại đả kích không nhỏ.
Lục Chỉ cực kỳ đắc ý, hờ, thần tử quả nhiên vẫn còn rất ngây thơ, nghe vậy hẳn là thần tử của mình đang sợ hãi lắm đây, nói tiếp: [William à…]
Về phần phu nhân của tử tước Cavendish, sau khi sinh được một người thừa kế hoàn toàn không có thiên phú ma pháp đã bất hạnh buông tay nhân gian.
Cố Kinh Bạch đã biết trước kết quả nên đương nhiên y không thể lựa chọn cái biện pháp được triển khai trong đường cùng này được.
Cố Kinh Bạch vạch ra một kế hoạch khác, nhưng cần phải có thêm thần Ánh Sáng phối hợp.
[Thần Lục Chỉ nhân từ, cầu xin người hãy giúp tôi một chuyện.] Cố Kinh Bạch thản nhiên lợi dụng ông chồng hợp pháp của mình không chút khách khí, bỏ không lại phí ra.
Nhưng chồng y lại nhướng mày: [Vậy ta sẽ được nhận lại thứ gì đây?] Lục Chỉ bắt đầu làm bộ làm tịch, bởi vì hắn ý thức được giá trị của mình rất cao. Giả sử buôn bán trên thị trường, hắn ít nhất, ặc, thần tử phải thỏa hiệp, bằng lòng cho hắn nắm tay một lần thì hắn mới đồng ý, nếu không thì không bàn nữa! Hắn sẽ không nhượng bộ đâu!
Dưới sự cầu nguyện trong đau khổ của mẹ, Hughes trở thành đứa trẻ duy nhất sống được, tuy rằng trên danh nghĩa cậu vẫn là nô lệ của gia tộc Cavendish nhưng không bị xăm chữ lên người, may mắn có được một tuổi thơ tương đối tự do và thoải mái.
[Vậy người muốn gì?] Cố Kinh Bạch cực kỳ cực kỳ muốn nói với Lục Chỉ, em có thể đóng vai thần Ánh Sáng ra dáng hơn một chút được không hả? Càng ngày càng giống một tà thần rồi đấy.
Tử tước Cavendish bị biến thành như vậy, lại càng không có tiền. Người thừa kế duy nhất của ông ta còn kém hơn cả ông ta, hoàn toàn không có thiên phú ma pháp, đến làm ma pháp sư cũng không nổi, vậy thì tương lai chờ đợi phía trước chỉ có thể là chức vị nam tước mà thôi.
[Ta muốn linh hồn của cậu!] Lục-tà-thần mỉm cười giảo hoạt, hắn am hiểu đạo lý phải ra giá cao rồi hạ thấp dần xuống lắm nhé.
[… Linh hồn của tôi thuộc về người rồi mà.] Cố Kinh Bạch không thể không nhắc nhở Lục Chỉ, làm tà thần thì cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải có hiểu biết về những quy tắc của thần quốc. Tín ngưỡng của con người là vị thần nào thì khi chết rồi linh hồn sẽ về với vị thần đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tín ngưỡng lại thịnh hành ở đại lục Farris như vậy, ai cũng muốn sau khi mình chết rồi sẽ có một chốn bình an.
Mẹ của Hughes là một ma tộc trẻ tuổi xinh đẹp nhưng pháp lực thấp. Phần lớn ma tộc đều trở nên khốn đốn sau trận chiến giữa các vị thần từ một nghìn năm trước, đều trở thành những nô lệ không có hi vọng vươn mình. Từ khi còn trẻ bà đã là người hầu của tử tước Cavendish, bởi vì không sử dụng biện pháp tránh thai nên bà sinh cho tử tước không chỉ một đứa con, nhưng vì là con lai nên cuối cùng chỉ còn mình Hughes sống sót.
Tương tự như cảm giác tranh nhau vị trí xây mộ trong nghĩa trang công cộng vậy, ai mà chả muốn có một nơi phong thủy tốt để con cháu đời sau được vượng giường, khụ, vượng mộ cơ chứ?
Lục Chỉ hoảng loạn trong vài giây, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng nói: [Vậy thì ta muốn chúng ta thân thiết hơn một chút nữa.]
Cố Kinh Bạch: Chúng ta là chồng chồng được pháp luật bảo vệ rồi đó, còn muốn thân thiết hơn nữa?
[… Linh hồn của tôi thuộc về người rồi mà.] Cố Kinh Bạch không thể không nhắc nhở Lục Chỉ, làm tà thần thì cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải có hiểu biết về những quy tắc của thần quốc. Tín ngưỡng của con người là vị thần nào thì khi chết rồi linh hồn sẽ về với vị thần đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tín ngưỡng lại thịnh hành ở đại lục Farris như vậy, ai cũng muốn sau khi mình chết rồi sẽ có một chốn bình an.
Lục Chỉ cực kỳ đắc ý, hờ, thần tử quả nhiên vẫn còn rất ngây thơ, nghe vậy hẳn là thần tử của mình đang sợ hãi lắm đây, nói tiếp: [William à…]
[Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch, hãy gọi tôi như vậy, đây sẽ là biệt danh chỉ thuộc về hai chúng ta.] Cố Kinh Bạch không cho rằng mình đang đổ giấm, nhưng một khắc mà Lục Chỉ mở miệng gọi tên “William”, y bỗng muốn Lục Chỉ gọi tên mình. Chuyện này có hơi mạo hiểm, nhưng Cố Kinh Bạch không khống chế được ham muốn chiếm hữu đang âm thầm ngoi lên đó.
Nhưng lại có một khúc mắc khó tránh khỏi: liệu lệnh đặc xá do vương thái hậu Margarita kí tên có được tính hay không? Trước tiên, tạm thời chưa nói đến chuyện bản thân vương thái hậu Margarita đã trở thành một tù nhân, chỉ tập trung vào lý do vội vàng kia, người tinh tường một chút đủ nhìn ra được đây rõ ràng là một miếng vá sứt sẹo cố ý được tạo ra vì Hughes, căn bản không đủ sức thuyết phục. Người của hoàng thất nên muốn làm gì thì làm sao?
May mà Lục Chỉ cũng chẳng còn nhớ mình là ai, suýt nữa thì hắn đã nhảy cẫng lên hoan hô rồi. Âm thầm nhấm nháp niềm vui xong hắn mới đáp lại Cố Kinh Bạch: [Vậy ta cho phép cậu cũng có vinh hạnh này, hãy gọi tên thật của ta.]
Hả? Cố Kinh Bạch sững sờ, chẳng phải tên của ngài là Lục Chỉ sao? Ngài còn có tên thật nào nữa? Lư Sơn Ám Vân?
[Tên ta là Tuyết Mãn.]
Cố Kinh Bạch: “…”
Trả cái gì?
[Cậu có thể gọi là thần Tuyết Mãn.] Lục Chỉ săn sóc bổ sung thêm.
Cố Kinh Bạch: … Ngài có biết là mình đang nói gì không, thưa thần meo meo vĩ đại?
[Hết chương 62]