CHỈ CÓ THỦ ĐOẠN MỚI LẤY ĐƯỢC LÒNG NGƯỜI

Thánh cốt, tức di hài của anh hùng thánh.

Nói “anh hùng thánh”, tức là một danh hiệu mà bây giờ chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, bảy anh hùng cứu vớt thế giới chính là anh hùng thánh, bên cạnh đó, những người tài giỏi có cống hiến to lớn cũng được gọi là anh hùng thánh.

Còn nhánh anh hùng ma tộc, bởi vì phản kháng lại chính tộc nhân của mình nên phần lớn là những gián điệp tình báo sống trong bóng tối, ở bước ngoặt cuối cùng bị thần Nói Dối phản bội, hi sinh oanh liệt và thê thảm – lúc đó bọn họ bị ma vương đốt thành một đống than tro, cũng bởi điều này mà hết thảy anh hùng ma tộc lựa chọn đi theo Eligos đều được truy phong thành anh hùng thánh.

Thánh cốt của bọn họ không bị phân biệt đối xử mà cùng được an táng trong Anh Hùng Thánh đường, là một địa điểm cách thần quốc khá gần, vĩnh viễn hưởng thụ vinh quang.

Anh Hùng Thánh đường xây trên ngọn núi cao nhất của đại lục Farris. Trước đây núi này tên là cái gì mà Bất Khả Khảo, bây giờ tất cả mọi người đều gọi nó là núi Thánh. Sơn mạch của núi Thánh kéo dài bất tận, núi non trùng điệp, chỉ có ngọn cao nhất được gọi là đỉnh Thánh, Anh Hùng Thánh đường nằm sừng sững ở trên đó.

Cho dù các anh hùng có tôn thờ vị thần nào đi chăng nữa, nơi này cũng là nơi cách thần quốc gần nhất.

Khác với đại đa số tưởng tượng của mọi người rằng tà thần sống dưới lòng đất, thiện thần ở trên trời, toàn bộ thần linh của đại lục Farris đều ở trên trời, đều được thờ phụng, hoặc có thể giải thích là bọn họ sống ở một chiều không gian khác trùng với một phần của không gian này.

Vì sức mạnh của thần linh quá lớn nên không thể dễ dàng từ thần quốc hạ cánh xuống đại lục Farris, chỉ có thể thông qua những con đường đặc thù, ban xuống một phần sức mạnh.

Về nguyên tác tiểu thuyết, thần quốc vàng son óng ánh trong truyền thuyết sớm đã khô kiệt như một phần mộ hoang, tất cả thần linh đều đã bỏ mình. Nữ thần Ánh Sáng là vị thần kiên trì được lâu nhất, nhưng cũng đã ngã xuống vào 150 năm trước. “Thần linh đã chết” chính là ý nghĩa trong phần cuối của “Tận Cùng Tây Huyễn”, cho dù là một vị thần “không gì không làm được” cũng có đoạn kết của sinh mệnh.

Giống như câu triết học mà chúng ta thường nghe – không có thứ gì tồn tại ngay từ đầu và cũng không có thứ gì tồn tại mãi mãi.

Nói về đỉnh Thánh, nơi này quanh năm tuyết phủ, ít dấu chân người, người bình thường không thể đi lên nổi, đạo tặc cũng không thể. Thực tế thì cho dù bọn trộm mộ có tổ chức thành đội nhóm để trèo lên đi chăng nữa thì cũng không thể tìm thấy Anh Hùng Thánh đường.

Bởi vì nó đã được một trận pháp xảo diệu che giấu.

Chỉ có đi qua bằng trận truyền tống ở dưới chân núi thỉnh thoảng mở cho du khách tới tham quan mới vào được Anh Hùng Thánh đường chân chính. Bên trong vô cùng yên tĩnh, mai táng rất nhiều di hài của các anh hùng, được một nhánh kỵ sĩ đặc thù tên là “Người Gác Mộ” bảo vệ. Lúc trước có lời đồn, đoàn kỵ sĩ Người Gác Mộ này là do những kỵ sĩ rồng đã xuất ngũ và rồng của bọn họ hợp thành, thật giả thế nào thì không rõ.

Long tộc đời đời sinh sống ở đảo Rồng xa xôi, hiếm khi qua lại với thế giới bên ngoài, đặc biệt là khi thần Rồng mà bọn họ tôn thờ đã hai, ba trăm năm nay không trả lời bất kỳ cầu khấn nào, từ đó đảo Rồng rơi vào trạng thái bán phong bế.

Chỉ có thần tử biết, quản lý của Anh Hùng Thánh đường thật ra liên tục được thay đổi, còn quy trình cụ thể là điều bí mật, rất khó đoán. Cho dù là thần tử cũng chỉ biết bây giờ quản lý của Anh Hùng Thánh đường đang đến lượt hai bộ tộc tinh linh và người lùn.

Thần tử nhân tộc muốn lấy thánh cốt ra thì phải đàm phán với hai tộc tinh linh và người lùn.

Đại điện hạ Andrew đang ngồi ở phòng tiếp khách của thần tử, bàn luận: “Người lùn thì khá đơn giản, bọn họ cần vàng của chúng ta, có trao đổi vũ khí với chúng ta từ lâu rồi, chỉ cần bỏ ra một số vàng phù hợp là không thành vấn đề, còn tinh linh tộc kiêu ngạo kia…”

Tinh linh tộc trước đây chia thành hai nhóm là tinh linh tự nhiên và tinh linh hắc ám, trong cuộc chiến một nghìn năm trước, tinh linh hắc ám đứng sai phe nên phần lớn đều trở thành nô lệ, nhưng cũng bởi vậy mà chọc giận luôn cả những tinh linh tự nhiên kiêu ngạo ở đại lục. Tuy tinh linh hắc ám rất đáng ghét nhưng tinh linh tự nhiên tuyệt đối không cho phép những kẻ tộc khác coi những tinh linh hắc ám thành nô lệ.

Nhưng đó lại là quyết định chung của toàn bộ đại lục, tinh linh tự nhiên chỉ có thể tức giận ngầm thừa nhận, sau đó đoạn tuyệt quan hệ, từ chối qua lại với sáu tộc còn lại.

Sau khi mạng internet ra đời tinh linh tự nhiên mới quay trở về tầm mắt của đại chúng, nhưng mà phần lớn bọn họ cũng rất trạch, chỉ thỉnh thoảng lướt mạng thôi. Tình huống cá biệt lắm mới có tinh linh trong khu rừng xa xôi ở phía tây quay về đại lục gặp gỡ bạn trên mạng.

Đại điện hạ Andrew bày tỏ, cho dù lượng fan của hắn có không ít tinh linh tộc nhưng hắn vẫn không có cách nào thuyết phục được bộ tộc này.

“Tôi có thể thuyết phục tinh linh tộc, nhưng ngài không cần biết bằng cách nào.” Cố Kinh Bạch đặt cái máy tính bảng xuống bàn.

Đối với thần tử William mà nói, thực ra tinh linh tộc dễ giải quyết hơn.

“Hờ, giáo hội Quang Minh của các cậu quả nhiên lén lút qua lại với tinh linh tộc.” Đại điện hạ Andrew mặc dù đang tạm thời kết đồng minh với thần tử để cứu Hughes nhưng ở các phương diện khác, hắn vẫn đặt lợi ích của hoàng thất lên trên hết. Một trong những nguyên nhân giúp giáo hội Quang Minh có địa vị rất cao chính là chỉ có giáo hội Quang Minh mới liên lạc được với tinh linh tộc, cho dù là ở cuộc chiến một nghìn năm trước hay là sau này.

Ngọn nguồn phải kể đến nữ thần Ánh Sáng và nữ thần Thiên Nhiên, hai người là một đôi bạn cực kỳ thân thiết.

Sau khi các tinh linh tự nhiên gần như block toàn bộ các chủng tộc, bọn họ vẫn giữ tình hữu nghị với giáo hội Quang Minh, mỗi khi có Giáo hoàng mới lên thay, tinh linh tộc sẽ không ngại đường xá xa xôi đưa lễ vật quý giá tới chúc mừng, đương nhiên, mỗi khi có nữ vương tinh linh nhiệm kỳ mới lên, cũng chỉ có sứ giả của giáo hội Quang Minh mới vào được khu rừng ở phía tây xa xôi kia để đưa lễ vật chúc mừng.

Cho dù bọn họ công bố rằng giao điểm của hai bên chỉ có vậy nhưng thế giới bên ngoài vẫn có không ít lời đàm tiếu, cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ giống như một tảng băng trôi trên biển, phần lộ ra chỉ là một phần nhỏ, còn phần nằm sâu bên dưới rốt cuộc có bao nhiêu thì không ai biết rõ được.

“Không, chúng tôi thật sự chỉ tặng quà cho nhau, tôi có thể thề với thần Ánh Sáng.” Kể từ khi biết thần Ánh Sáng là Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch rất thích lấy danh nghĩa của thần Ánh Sáng ra thề, bởi vì y không cần phải lo lắng hậu quả khi mình nói dối là gì.

“Thôi đi.” Đại điện hạ Andrew căn bản không tin, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, từ khi thần linh quay về nhân gian, hắn đã tranh thủ thời gian xem lại lịch sử liên quan đến thần linh một lượt nên biết sơ sơ. Ở thời đại mà thần linh tồn tại rực rỡ, lấy vị thần mà mình thờ phụng ra thề chỉ là việc đơn giản tương đương với uống nước đun sôi để nguội mà thôi.

Bởi vì thần linh cũng có yêu ghét, bọn họ thậm chí còn chủ động giúp tín đồ mà mình sủng ái che giấu thông tin.

Không phải cứ là thần linh thì sẽ không bao giờ nói dối, nếu không thì thần Nói Dối từ đâu chui ra?

Trong quá khứ, một người lấy vị thần của mình ra thề đồng nghĩa với ý tứ rằng tôi và lão đại nhà tôi đã thương lượng xong, sẽ tha thứ cho tôi ở một mức độ nào đó, sẽ không lật tẩy tôi.

Đương nhiên, chỉ có những thần quyến giả được sủng ái mới dám làm như vậy.

Thần tử William hiển nhiên là người duy nhất trên toàn bộ đại lục này phù hợp với điều kiện.

Cố Kinh Bạch chỉ đáp lại đại điện hạ Andrew bằng một nụ cười mỉm và ánh mắt “tôi chẳng hiểu anh đang nói gì”, sau đó, trước khi công văn đồng ý của tộc người lùn được gửi tới, công văn đồng ý có chữ ký của tinh linh vương còn tới sớm hơn.

Đại điện hạ Andrew: “…” Thế mà cậu dám nói hai bên không có gì!

Nghi thức nhận biết thánh cốt lần này vẫn chọn phương thức phát sóng trực tiếp trên toàn bộ đại lục, dựa vào nguyên tắc công bằng công khai minh bạch, ai cũng không thể gian lận trước tầm mắt của đại chúng – đấy là trên lý thuyết.

Một vài người giật dây của phái bảo thủ đội mũ trùm đầu màu đen, tổ chức cuộc họp bí mật ở dưới tầng hầm của một trang viên.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Julia kia chẳng lẽ thật sự là hậu duệ của anh hùng ma tộc?”

“Có quan trọng không? Ông bị ngốc à? Thần tử có thần Ánh Sáng hỗ trợ, không phải cũng biến thành phải!”

“Bởi vậy chúng ta chỉ cần nghĩ cách ngăn cản sức mạnh ánh sáng là có thể quậy tung mọi thứ lên?”

“Làm sao để ngăn cản, nói nghe thử.”

“Sức mạnh ánh sáng e ngại nhất điều gì?”

Nếu muốn phát sóng trực tiếp thì phải bố trí trước sân khấu, cũng là cho không ít người cơ hội giở trò. Không chỉ hắc thủ sau màn có tính toán, Cố Kinh Bạch cũng có, để xem ai cao minh hơn.

Cùng lúc đó, đại điện hạ Andrew đang nghiên cứu mối quan hệ của giáo hội Quang Minh và tinh linh tự nhiên.

Andrew tỉ mỉ quan sát tương tác giữa thần tử và tinh linh tộc đang thủ ở Anh Hùng Thánh đường, thật sự vô cùng lạnh nhạt, chính là cảm giác nhìn nhau không vừa mắt. Đối với tinh linh tộc mà nói thì đó là thái độ hết sức bình thường, bọn họ cảm thấy bản thân cao quý hơn hết thảy các chủng tộc khác không phải là ngày một ngày hai, nhưng đối với một thần tử hòa nhã thân thiện luôn mỉm cười dịu dàng với tất cả mọi người thì rất khác thường.

Không ngờ cậu ta còn có bộ mặt lạnh lùng này! Ông trời ơi!

Đại điện hạ Andrew quyết định phải cẩn thận theo dõi chuyện này, cũng không phải là hắn muốn đào móc cho ra bí mật gì đó ở sau lưng mà là hắn muốn có thêm chủ đề chung khi nói chuyện với Hughes. Mấy ngày qua lại vừa rồi đã giúp đại điện hạ Andrew sâu sắc cảm nhận được nhận thức sai lầm của mình, thần tử không giống mẫu người yêu thích của Hughes cho lắm, thần tử như một thánh nhân trời sinh lạc quan tích cực thanh khiết, đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng bây giờ lại vô cùng lãnh đạm với tinh linh tộc.

Nhưng bất kể thế nào, đại điện hạ Andrew cũng có một chút tin rằng mối quan hệ giữa thần tử và Hughes chỉ là bạn bè thuần túy, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, chỉ có những khi nói về thần tử Hughe mới lộ ra thái độ đặc biệt nhiệt tình.

Hắn khẳng định đấy không phải là tình yêu mà giống một kiểu tín ngưỡng sùng bái hơn.

Đại điện hạ Andrew chỉ có thể vừa âm thầm đổ giấm vừa tiếp tục nói chuyện để duy trì tình yêu đang manh nha của mình, bực mình ghê gớm.

Trên thực tế, mối quan hệ giữa giáo hội Quang Minh và tinh linh tự nhiên đúng là mật thiết hơn so với những gì đại chúng biết một ít, mật thiết ở mức độ… thần tử William thật ra là con trai của một tinh linh và thánh nữ Claudia.

Mỗi một đời thần tử, thần nữ, thánh tử, thánh nữ ở giáo hội Quang Minh chỉ có một, danh hiệu cụ thể là gì thì lấy theo mức độ dày đặc của nguyên tố ánh sáng trên người bọn họ cùng với khả năng lan tỏa sức mạnh ánh sáng được bao nhiêu. Mở đầu bằng chữ “thần” mạnh hơn mở đầu bằng chữ “thánh”.

Mẹ của thần tử William là Claudia, có thể nói là thánh nữ có sức mạnh ánh sáng yếu nhất. Ma lực không đủ, thực lực tàm tạm. Bà có thành tích tốt ở phương diện hậu hắc học*, từng phụ trách công việc đối ngoại của giáo hội Quang Minh và các chủng tộc khác, tương tự như một bộ trưởng bộ ngoại giao. Nếu thánh nữ Claudia không gặp được tình yêu đích thực của mình ở tinh linh tộc, kiên trì muốn sinh ra kết tinh của tình yêu dẫn đến khó sinh mà chết, có lẽ bà sẽ trở thành nữ Giáo hoàng tiếp theo của giáo hội Quang Minh.

(*hậu hắc học: là một quyển sách được viết bởi Lý Tông Ngô vào năm 1917. Trong sách, ông đề xướng lập luận da mặt phải dày mà vô hình, tâm phải đen mà vô sắc, như vậy mới có thể trở thành một “anh hùng hào kiệt”. Ông lấy các nhân vật như Lưu Bang, Hạng Võ, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền, Tư Mã Ý để làm ví dụ thực tế, nghiên cứu thảo luận mức nặng nhẹ của luận chứng cùng phải trái thiện ác ảnh hưởng thành bại được mất như thế nào)

Đáng tiếc, vị thánh nữ dám yêu dám hận này đã qua đời vào mười tám năm trước. Lúc cơ thể yếu ớt nhất, bà chấp nhận liều mạng cũng phải sinh con trai ra, phó thác cho vị Giáo hoàng nhân từ coi bà như con gái ruột.

“Đứa trẻ này nhất định sẽ là tương lai của giáo hội.” Thánh nữ Claudia tin vào điều đó, bởi vì bà cảm nhận được sức mạnh ánh sáng vô cùng mạnh mẽ trước nay chưa từng có trên cơ thể con mình.

Bà sống ưu tú cả đời, chỉ khuyết thiếu duy nhất một thứ chính là sức mạnh ánh sáng không đủ, từ giờ trở đi, con trai sẽ đền bù tiếc nuối này cho bà.

Người cha tinh linh của William vẫn còn sống, mỗi năm đều bí mật tới giáo hội Quang Minh gặp con trai một lần, nhưng ông chưa bao giờ muốn dẫn theo con trai đi, bởi vì thánh nữ Claudia yêu ông tha thiết và ông cũng rất yêu thánh nữ Claudia, thánh nữ hi vọng con trai của bọn họ có thể trở thành thần tử xuất sắc nhất, kế thừa vị trí Giáo hoàng, ông sẽ hết lòng giúp người mình yêu thực hiện nguyện vọng này.

Trong phần sau của “Tận Cùng Tây Huyễn”, sau khi danh dự bên phía nhân tộc của thần tử William triệt để bị sụp đổ thì lại lần nữa quật khởi cùng tinh linh tộc, chính là một nam phụ có thực lực hùng hậu đúng tiêu chuẩn thường thấy.

Không lâm vào đường cùng thì Cố Kinh Bạch sẽ không thừa nhận thân phận bán tinh linh của mình, nhưng nhờ vả “cha ruột” chút ít thì vẫn có thể.

Hình như còn chưa giới thiệu, cha của thần tử chính là tinh linh vương đương nhiệm.

Đây cũng là nguyên nhân mà ông không thể ở lại nhân tộc quá lâu làm bạn với con trai, ông cũng có trách nhiệm riêng với bộ tộc của mình.

Quan hệ cha con của thần tử William và tinh linh vương vô cùng lãnh đạm, mỗi người đều có bí mật và những vấn đề tâm lý riêng. Vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhất của thần tử chính là anh cảm thấy cha mình không yêu mình, thậm chí cha còn khinh thường một nửa dòng máu thuộc về con người chảy trong cơ thể mình. Đây cũng một nguyên nhân khiến thần tử đối xử khác biệt với Hughes, vì bọn họ đều là con lai, trong máu luôn chảy tổ hợp gọi là “một nửa cao quý, một nửa thấp kém”.

Cố Kinh Bạch thật sự rất sợ Lục Chỉ phá hỏng mắt xích nào đó của mình ở thời khắc mấu chốt, nghi thức nhận biết thánh cốt vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể mắc sai lầm, mà Lục Chỉ thì luôn có một cái buff vô cùng kỳ quái xuất hiện ngay tại thời khắc mấu chốt.

[Thần Tuyết Mãn nhân từ…] Cố Kinh Bạch chỉ có thể cầu nguyện cả ngày lẫn đêm, cầu nhiều đến mức chính y cũng cảm thấy mình biến thành một người thích lải nhải.

Mà Lục Chỉ thì không thấy vậy, hắn cảm thấy thật tuyệt khi hai người họ có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, nhưng mà cũng chỉ thỉnh thoảng hắn mới nói chuyện với Cố Kinh Bạch thôi.

Bởi vì: “Mi nói xem, lần đầu tiên gặp mặt cha vợ, ta nên chuẩn bị cái gì bây giờ?”

Máy phụ: “…”
[Hết chương 64]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi