CHÍ TÔN


Đây cũng chính là lần đầu tiên Sở Vân gặp đối thủ mạnh như vậy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm giác được loài người đạt tới mức độ nào đó, thực lực còn cao hơn cả yêu vật.

Hắn có thể chống đỡ được Kiếm Bộc của Yến Đông Lưu, nhưng lại rất khó có thể chống đỡ được kiếm miệng lưỡi của Cuồng Nho Tướng Quân. Kiếm của Cuồng Nho Tướng Quân đánh vào lòng người. Một khi trúng chiêu, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn, thậm chí cảm thấy chính mình rất tội nghiệp, chỉ có theo đối phương mới là con đường đúng đắn.

Tuy rằng Sở Vân không quay đầu nhìn lại thế nhưng nghe được âm thanh của Bạch Miễn, có thể cảm nhận được tâm chí của hắn đã dao động, không khỏi thầm kêu lợi hại.

Hắn cảm thấy loại công kích độc đáo này rất khó chịu, khiến người ta hầu như không thể đánh trả. Sở Vân có tám đầu Linh Yêu đỉnh phong trong tay, thế nhưng lại cảm thấy rất bất lực.

"Nhất định phải tìm cách giống như vậy để phản kích..."
Hắn âm thầm cắn răng, cảm thụ được áp lực vô cùng lớn.

- Như vậy, Cuồng Nho Tướng Quân sẽ bàn giao với Giang Hán Quốc Chủ thế nào?
Sở Vân vừa vắt óc suy nghĩ, điện quang nhanh chóng lóe sáng trong đầu, vừa cố gắng trấn tĩnh, từ từ mở miệng nói.

- Hắn một đời kiêu hùng, hoàn toàn khác biệt so với Mông Nguyên Quốc chủ. Mông Nguyên quốc chủ vừa nhìn đã biết hắn hung mãnh, mà Giang Hán quốc chủ ôn hòa, chỉ có ở với hắn trong thời gian dài mới có thể cảm nhận được những bí ẩn trong hắn. Hắn giống như một con sông lớn, cảm giác không có gì đáng sợ, nhưng thực tế ẩn sâu bên trong. Mấu chốt hắn chính là một người ngoài, sở hữu yêu vật số mệnh, có thể chống lại số mệnh của năm vương giả thượng cổ. Hắn là người duy nhất có thể cứu vớt Chư Tinh Quần Đảo.
Cuồng Nho Tướng Quân đối với Giang Hán Quốc chủ vô cùng sùng bái.

Trong giọng nói của hắn có ẩn chứa một loại nhiệt huyệt khiến cho người ta bị cuốn hút. Nghe xong lời này của hắn, trong lòng Thỏ Tướng Quân không có chút do dự, lập tức sản sinh một loại ý niệm hướng về Giang Hán Quốc chủ.

- Ha ha.
Bỗng nhiên Sở Vân nhếch mép, cười rộ lên.
- Đó là lý do ngươi muốn ra vẻ cuồng ngạo, thực không? Ngươi được hắn dày công đào tạo, chính là một ngày nào đó, có thể giúp hắn thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, thu thập yêu vật số mệnh của năm vương giả thượng cổ. Thế nhưng công lao thống nhất Chư Tinh Quần Đảo quả thực quá lớn. Toàn bộ diện tích của Chư Tinh Quần Đảo cũng tương đương với Giang Hán Quốc. Công lao lớn như vậy, làm thế nào để ban thưởng cho ngươi?

- Cho nên ngươi muốn giả bộ cuồng ngạo, để chiến công của ngươi không chiếm được địa vị và vinh quang tương xứng. Như vậy, sau này thống nhất Chư Tinh Quần Đảo mới có đất dụng võ, đạt được ban thưởng cũng không vì công lao quá lớn để Giang Hán Quốc chủ không có hoài nghi. Đồng thời, vì ngươi cuồng ngạo, đắc tội với nhiều nhân vật lớn, cũng sẽ không gây hiện tượng kết bè đảng đối với Giang Hán Quốc chủ. Là như
thế sao?

Sắc mặt Cuồng Nho Tướng Quân có chút xấu hổ, nói: - Đây chính là tự bảo vệ mình.

Bỗng nhiên Sở Vân nói đến một chuyện xưa:
- Một ngày, Giang Hán Quốc Chủ mời Cuồng Nho Tướng Quân đến, hỏi: Ta cứu mạng của ngươi, nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, ngươi dùng cái gì để báo đáp?
Cuồng Nho Tướng Quân liền đáp lại: Dùng Chư Tinh Quần Đảo để báo đáp, thế nào? Giang Hán Quốc chủ vui mừng mà cười, lại hỏi: Đến lúc đó, ta cần điều động bao nhiêu binh mã để giúp đỡ ngươi? Cuồng Nho Tướng Quân nhân tiện nói: Khoảng một trăm vạn binh mã.
Giang Hán Quốc lại hỏi: Đến lúc đó, ngươi cần bao nhiêu binh mã? Cuồng Nho Tướng Quân liền cười nói: Càng nhiều càng tốt!

- Đây chính là cuộc trò chuyện bí mật của ta và Giang Hán Quốc chủ, lúc đó tuyệt đối không có người thứ ba. Tại sao ngươi có thể biết được?
Cuồng Nho Tướng Quân sợ hãi, trừng mắt nhìn Sở Vân, trong ánh hiện lên vẻ khó tin.

Khí tức bị dồn nén, hầu như sẽ không kiềm chế được mà xuất thủ!

Tại kiếp trước, đương nhiên lúc này Sở Vân đã hai mươi tuổi, từ Giang Hán Quốc truyền ra thứ gì đó. Có vẻ như tại kiếp trước, kế hoạch này của Giang Hán Quốc không có thành công, vì bị nhìn thấu mà thất bại.

Tại Kiếp này, Sở Vân có rất nhiều thay đổi, ngay cả chuyện này cũng thay đổi theo. Những thay đổi và lời đồn đại trong đó, Sở Vân không muốn nghiên cứu kỹ.
Hắn lại tươi cười nói:
- Được, ngươi cũng đã thừa nhận. Ân tình của ngươi, không phải ân huệ đối với dân chúng trên Chư Tinh Quần Đảo. Ngươi vì tư lợi của bản thân, muốn dâng Chư Tinh Quần Đảo lên Giang Hán Quốc chủ. Để con đường làm quan được sáng lạn, ngươi làm bộ cuồng ngạo. Ngươi có tư cách gì để nói đến dân chúng trên Chư Tinh Quần Đảo, nói đến hòa bình?

- Ha ha, bất quá ngươi vì tư lợi của bản thân, hết lần này tới lần khác muốn có được danh tiếng là đại nghĩa. Quả thực miệng lưỡi nho sinh, không có đạo lý biến thành có lý. Mặc dù thân thể của ngươi sinh trưởng tại Chư Tinh Quần Đảo, thế nhưng tâm chí đã thuộc về Giang Hán Quốc. Hiện nay, rõ ràng dẫn ngoại nhân tới công chiếm gia đảo của chúng ta. Bất luận ngươi nói hay đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thực
như vậy.
Sở Vân cảnh tỉnh, Bạch Miễn nghe xong, trong lòng chấn động, trong mắt lộ rõ vẻ trấn tĩnh.

- Trợ giúp Giang Hán Quốc chủ, ta thừa nhận đây là sự thực. Nhưng vì hòa bình, cũng là sự thực. Ngươi không phải đối thủ của ta, mấu chốt chính là yêu vật số mệnh trên quần đảo của chúng ta. Ta đã nắm trong tay ba yêu vật số mệnh của ba gia đảo Thủy gia, Sâm gia
và Sơn gia. Ngươi xem, thiên địa cũng mong Chư Tinh Quần Đảo thống nhất.
Cuồng Nho Tướng Quân nói.

- Tại đây chúng là cũng có rất nhiều yêu vật số mệnh. Yêu Tháp của Thiết gia, Bất Tận Mộng của Viêm gia, hai đại yêu vật số mệnh của Hải Long Vương của Vạn Thú Vương. So với các ngươi còn nhiều hơn một kiện. Cuồng Nho Tướng Quân, chi bằng ngươi hãy bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu nhập vào Thư gia ta. Thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, giúp dân chúng được sống trong hòa bình, đây cũng là mong ước và kỳ vọng của ta.
Sở Vân phản kích lại.

- Vô dụng thôi. Ngươi làm sao có thể hiểu được Giang Hán Quốc chủ. Trong thời gian ngươi sắp thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, chắc chắn trăm vạn đại quân của
Giang Hán Quốc sẽ tập trung hỏa lực. Vả lại, Chư Tinh Quần Đảo chiến tranh liên miên, thực lực bị hao tổn, căn bản không phải đối thủ của Giang Hán Quốc.
Cuồng Nho Tướng Quân lắc đầu nói.

Ngược lại, Sở Vân lại càng cười lớn:
- Như vậy khi thời điểm kia tới, Cuồng Nho Tướng Quân ngươi muốn ở quê hương chống đỡ địch nhân bên ngoài hay là muốn giúp đỡ Giang Hán Quốc, chiếm lĩnh nơi đây?

Ngữ khí của Cuồng Nho Tướng Quân bị kìm hãm, lúc này không nói ra lời.

Mà hắn là người có cấp bậc, từ lâu đã coi thường nói sạo. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên hắn ngửa đầu cười lớn:
- Ha ha ha, đúng là Tiểu Bá Vương. Tính cách cứng rắn, ý chí kiên định khó có thể lay chuyển được. Nguyên bản ta còn tưởng rằng, có thể gạt bỏ đi phiền phức, sớm thống nhất quần đảo. Như vậy xem ra, ta không thể làm gì khác, đành phải xuất thủ.

Hắn thu hồi tiếng cười, lại lắc đầu than thở:
- Thực là đáng tiếc a! Ta có Kiếp Yêu trong tay, đã chiếm thế thượng phong. Đường đường là Tiểu Bá Vương, một thanh niên có tư chất như vậy, sẽ phải chết trong tay ta.

- Cũng chưa chắc. Không giao thủ, không ai có thể biết kết quả chính xác.
Sở Vân không hề rung động.

- Ngươi không có Kiếp Yêu, chắc chắn không biết điểm đáng sợ của Kiếp Yêu. Ta đã từng đầu tư phát triển năm mươi Linh Yêu, thế nhưng những năm gần đây chỉ có Bát Thiên Thanh Sơn Bút trở thành Kiếp Yêu. Sự kinh khủng của Kiếp Yêu, ngươi chưa được trông thấy, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra. Ngươi muốn lâm chiến độ kiếp, dựa vào vài đạo pháp hóa đạo còn thiếu khuyết trong tay, cũng tự chuốc lấy diệt vong mà thôi.
Chiến lực Kiếp Yêu là chiến lực tối cao nhất, chiếm giữ đỉnh phong, cao tới tận trời, ngươi căn bản không có bất cứ hy vọng gì để có thể đạt được.
Cuồng Nho Tướng Quân lại lần nữa dùng lời nói để đã kích ý chí chiến đấu của Sở Vân.

- Vậy không có gì để nói nữa. Chỉ có chiến đấu. Trận chiến này, ta đã mong đợi từ lâu, toàn bộ tinh thần và ý chí của ta đã đầu nhập vào đó. Ta đánh cược tất cả vào canh bạc này! Chỉ là trước đó, ta hy vọng tướng sĩ của ta có thể rời xa chiến trường.
Sở Vân lên tiếng.

- Thiếu chủ!
Thỏ Tướng Quân đang muốn khuyên nhủ, nhưng bị Sở Vân xua tay ngăn lại.

- Ngươi mau chóng thống lĩnh hạm đội, bằng tốc độ nhanh nhất, rời xa nơi này, rút về Thư gia đảo. Tin rằng Cuồng Nho Tướng Quân cũng sẽ không ngây khó dễ.

- Những sĩ tốt này, cũng không làm ảnh hưởng tới đại cục. Sớm muốn gì cũng biến thành quỷ dưới lưỡi đao của quân ta, hoặc là sẽ trở thành tù binh.
Cuồng Nho Tướng Quân coi thường những người này không hề động thủ, mở miệng cho đi.

Quân lệnh như núi, Sở Vân ra lệnh một tiếng, toàn bộ hạm đội cấp tốc rời xa, rất nhanh đã biến mất khỏi nơi này.

- Ngươi biết vì sao ta buông tha cho bọn chúng không? Đây chính là vì ngươi là một thống soái tốt, có thể có binh sĩ tốt. Ta thực không muốn động thủ với bọn họ, để rời đi như vậy, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta ba chiêu, ta cũng cho ngươi rời đi. Nếu không chống đỡ nổi, phải chủ động đầu hàng, ngươi nghĩ sao?
Khẩu khí của Cuồng Nho Tướng Quân trở nên rất lợi hại, một một câu một từ đều làm tan rã ý chí chiến đấu của Sở Vân. Nếu như Sở Vân không có ký ức của kiếp trước, ý chí kiên định, cũng đã sớm buông tay đầu hàng.

- Ba chiêu? Có thể, chỉ là ta xuất ra ba chiêu, nếu như ngươi có thể chống đỡ được, nhưng Kiếp Yêu không có bị thương, ta sẽ chủ động đầu hàng. Nếu như bị thương, ta sẽ rời đi, ngươi nghĩ sao?
Sở Vân nói.

- Ha ha ha! Ngươi đã quá coi thường uy lực của Kiếp Yêu. Chỉ dựa vào tám đầu Linh Yêu của ngươi, thi triển Đạo Pháp Hồng Lưu?
Cuồng Nho Tướng Quân lắc đầu, hắn tường tận cảnh báo với Sở Vân. Ngữ khí rất ung dung.

- Ta đứng trên con thuyền này, không cần nói đến việc ngươi đánh ta bị thương, chỉ cần khiến ta di chuyển nửa tấc, chính là ngươi thắng. Ngươi có thể tự ý rời đi, ta tuyệt đối không gây khó dễ.

- Được, hãy xem Đạo Pháp Hồng Lưu của ta!
Hai mắt Sở Vân chợt lóe ra thần không, không chút do dự, bay thẳng lên trời.

Tiếng tiêu vang lên, tám đầu Linh Yêu hợp thành Bát Quái Trận, lại lần nữa thi triển Đạo Pháp Hồng Lưu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nước lũ rửa sạch thiên địa, xen vào đó là tiếng nổ long trời nở đất, giống như trời cao sụp đổ, Thiên Hà trút xuống, ầm ầm đánh về phía Cuồng Nho Tướng Quân.

- Rõ ràng tám đầu Linh Yêu đều đạt tu vi đỉnh phong. Khó trách ngươi tự tin như vậy. Chỉ có điều... Vô ích thôi. Bát Thiên Thanh Sơn Bút?

- Chủ nhân, ta vẫn luôn ở đây.
Một lão nhân khô gầy vẫn luôn đứng sau lưng Cuồng Nho Tướng Quân, lần đầu tiên mở miệng nói. Thanh âm của hắn trầm thấp, thế nhưng lại vang vọng khắp thiên địa!

Theo Kiếp Yêu xuất hiện, một luồng lục quang hình cầu, xuất hiện không tiếng động, bao phủ xung quanh con thuyền.

Đạo Pháp Hồng Lưu trút xuống, đánh vào lớp lục quang mỏng manh, thế nhưng không thể tiến thêm được nữa, ngược lại bị bắn ra xa, toàn bộ đều đổ xuống biển.

Nước biển gặp hại, ngoài mặt chu vi khoảng ba trăm dặm, đều bị đánh ầm một tiếng toàn bộ thay đổi. Trên mặt biển hình thành một hố sâu bán kính lên tới một trăm trượng.

Thuyền nhỏ dưới sự bảo vệ của lục quang, quả thực vẫn đứng yên tại chỗ. Trôi nổi giữa Đạo Pháp Hồng Lưu, không hề dao động khiến cho kẻ khác phải tuyệt vọng.

- Đây chính là thực lực của Kiếp Yêu sao?
Sắc mặt Sở Vân trầm xuống, Đạo Pháp Hồng Lưu này là sát chiêu hắn dựa vào đặc tính của Thiên Hồ mà sáng tạo ra, lần đầu tiên bị thất bại, không thấy bất cứ hiệu quả gì.

- Vốn muốn giữ lại con bài chưa lật này, xem ra không thể giữ lại được.
Sở Vân cắn răng, gọi ra hai thanh Linh Yêu kiếm đoạt được của Yến Đông Lưu.

Hắn xuất ra binh khí, trong đó có rất nhiều bảo kiếm. Tất cả đều là hắn thu được trên chiến trường, tuy rằng không có Linh Yêu kiếm, nhưng mà có hơn tám Đại Yêu kiếm, hơn nữa còn có hơn ba trăm Tiểu Yêu kiếm.

"Yến Đông Lưu chỉ cần một thanh Linh Yêu kiếm, có thể hóa giải Bát Quái Trận. Dùng một thanh Linh Yêu kiếm thống lĩnh gần sáu trăm binh Tiểu Yêu kiếm, có thể áp chế được Đạo Pháp Hồng Lưu. Lúc này, ta có kiếm trong tay, tất cả đều bạo phát, thi triển đạo
pháp Kiếm Bộc, không biết uy lực sẽ mạnh như thế nào?"

Sở Vân liếm môi, trong lòng vô cùng kỳ vọng. Hắn dựa theo đạo pháp Kiếm Bộc, ngay lập tức suy nghĩ phải làm thế nào để môn đạo pháp thần thông này được sử dụng hiệu quả nhất. Hiện tại có đối tượng thử nghiệm tốt như vậy, đương nhiên hắn cầu còn không được.

- Chiêu thứ nhất đã qua. Tiểu Bá Vương, nếu như ngươi là người hiểu biết, hoàn toàn có thể sớm thu tay lại... Ách! Đây chính là đạo pháp Kiếm Bộc!
Cuồng Nho Tướng Quân còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên thốt lên một tiếng kinh hãi.

Hắn kinh ngạc khi trông thấy kiếm quang bao phủ thiên địa, trải dài vô tận. Kiếm quang giống như biển lớn, trút xuống đầu hắn.

Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được một kích này.

Trong lúc đó, khắp nơi đều là kiếm quang. Kiếm quang kéo dài vô tận, dời núi lấp biển, tung hoành ngang dọc, phá hủy thiên địa, quét sạch sinh linh, tẩy sạch trần tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi