CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân ngồi ở chỗ đó, lúc này Hầu Bảo Khôn ở bên canh chạy đến nhìn Lê Văn Vân hỏi:
"Lê Văn Vân giỏi ghê ha, hôm qua nghe Lâm Nhã nói là anh và quán bar bên đó bàn xong rồi? Sao anh nói được thế?"
Lê Văn Vân nhìn Hầu Bảo Khôn nói: "Tôi đã nói rồi, đây là chuyện phát tài, mấy người còn không tin.

Bọn họ nợ tiền chúng ta, tôi đi đòi, không trả thì lăn lộn khóc lóc om sòm ngay ở cửa, sau đó...!bọn họ cảm thấy rất mất mặt nên trả cho chúng ta thôi."
Lời anh nói làm cho đám người Hầu Bảo Khôn ngớ người.

Còn Lâm Nhã thì bật cười khúc khích.

Sau khi cô ta trở về cũng không kể cặn kẽ lại quá trình, chỉ nói Lê Văn Vân đòi tiền.

Bây giờ nghe Lê Văn Vân nói vậy, cô ta cảm thấy quá buồn cười.

Những người khác lại không quá tin tưởng vào lời Lê Văn Vân vừa nói, Hầu Bảo Khôn nhìn Lê Văn Vân hỏi:
"Thật hay giả vậy? Đơn giản vậy á?"
"Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi, chả mất gì cũng kiếm được sáu mươi vạn.

Rõ hời." Lê Văn Vân cười hehe trả lời.

Anh ta có phần không tin lời nói của Lê Văn Vân, dù sao rất nhiều người đi trước đó, cuối cùng đều phải vào bệnh viện.

Đương nhiên những người đó không lăn lê gào khóc om sòm, chẳng lẽ thật sự lấy được nhờ vào chiêu này, quán bar bên kia sợ to chuyện?
Anh ta nghĩ không ra nhưng đồng thời cũng hơi ghen tị.

Đây là trích phần trăm của số tiền đó.

Tương đương lấy được sáu mươi vạn, một tổ trưởng tiêu thụ như anh ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.

"Lê Văn Vân!" Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Ý với vẻ mặt không có ý tốt đang nhìn mình.

Vương Ý định lợi dụng khoản nợ xấu để uy hiếp Lâm Nhã khiến cô ta đâm lao phải theo lao, bắt buộc phải đồng ý với anh ta.


Như vậy thì Vương Ý có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi Lâm Nhã.

Nhưng Lê Văn Vân lại giúp Lâm Nhã giải quyết khoản nghiệp vụ này làm Vương Ý rất khó chịu.

"Có chuyện gì?" Lê Văn Vân giương mắt hỏi.

Người của tiêu thụ số hai bên cạnh giật giật khóe miệng.

Ở tổ tiêu thụ bên này, chưa có ai dám nói với Vương Ý như vậy, Lê Văn Vân là người đầu tiên.

Vương Ý nhíu mày, cười khẩy một tiếng rồi nói: "Đến phòng làm việc của tôi.

Phó tổng giám đốc của chúng ta tìm cậu!".

Đam Mỹ Sắc
Nói xong, anh ta xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Đám người Lâm Nhã bên cạnh chợt biến sắc.

"Toi rồi, Lê Văn Vân xui xẻo rồi." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lê Văn Vân nhìn về phía Lâm Nhã hỏi: "Phó tổng giám đốc là ai?"
"Là cậu của Vương Ý." Lâm Nhã mím môi nói: "Vương Ý cũng dựa vào cậu của anh ta mới leo lên được vị trí này..."
Lê Văn Vân hiểu rồi.

Thảo nào hôm qua Vương Ý này còn khom lưng cúi đầu với mình, hôm nay bỗng nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, thì ra là đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

Anh sờ mũi, vui vẻ đi về phía phòng làm việc.

Lê Văn Vân nhanh chóng đi vào phòng làm việc, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặ âu phục màu lam đang ngồi bên trong, ông ta thấy Lê Văn Vân đi vào thì quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hỏi:
"Cậu chính là Lê Văn Vân?"
"Có chuyện gì?" Lê Văn Vân hỏi.

"Lê Văn Vân, đây chính là phó tổng giám đốc của công ty chúng ta, Phó tổng giám đốc Phùng - Phùng Kính, cậu nói kiểu gì vậy!" Vương Ý trừng mắt nói.


Lê Văn Vân nhìn anh ta đáp lại: "Tôi cũng đâu phải anh, thấy người có địa vị thấp hơn mình thì lên mặt ra oai, gặp người có chức vị cao hơn thì khom lưng cúi đầu."
"Cậu..." Ánh mắt Vương Ý lộ ra giận dữ!
Phùng Kính phất tay áo.

Ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân à, người trẻ tuổi đừng nói chuyện thẳng thừng như vậy, người nhà cậu quen biết tổng giám đốc Bành à? Tổng giám đốc Bành là người giới thiệu cậu vào công ty sao?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Cứ cho là thế đi, sao vậy?"
"Cũng không có gì." Phùng Kính nói: "Chỉ là muốn nói với cậu một câu.

Vương Ý là cháu ngoại của tôi, tôi cũng khá ưng Lâm Nhã.

Con bé cũng coi như xứng đôi với Vương Ý, tôi cũng có ý tác hợp cho hai đứa nó."
Nói đến đây, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Cho nên cậu đừng tham gia vào việc của hai đứa nó nữa.

Tuy cậu có quan hệ với tổng giám đốc Bành nhưng tôi nghĩ nếu tôi muốn đuổi việc cậu, chắc ông ta cũng không nói gì đâu?"
Đúng lúc đó, bọn họ chợt nghe thấy âm thanh lạch cạch vang lên ngoài cửa, sau đó có người lên tiếng chào:
"Chào tổng giám đốc Bành!"
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, tiếp đến tổng giám đốc Bành đi vào phòng.

Lúc nhìn thấy Phùng Kính, ông ta nhíu mày hỏi:
"Sao ông lại ở đây?"
Phùng Kính vội vã đứng dậy, khách sáo nói: "Tổng giám đốc Bành, là thế này.

Nghe nói nhân viên mới tới của chúng ta đã giải quyết xong nợ xấu của quán bar Thanh Nguyệt nên tôi đến gặp cậu ấy, nhân tiện nói chuyện với cậu ấy vài câu."
Đương nhiên ông ta sẽ không nói ra việc mình uy hiếp Lê Văn Vân trước mặt Bành Hàn Đông.

Lê Văn Vân ở bên cạnh cười nhạo.

Vừa rồi người này còn lên mặt ra oai, bây giờ sợ sệt giống như cháu chắt ấy.

Bành Hàn Đông nhíu mày nói: "Mấy người đi ra ngoài một lúc.

Tôi tuyên bố một việc."

Phùng Kính nhìn Lê Văn Vân thật sâu, không hề che giấu vẻ uy hiếp trong ánh mắt.

Lê Văn Vân không nói gì.

Đi theo Bành Hàn Đông ra ngoài cửa, Bành Hàn Đông vỗ tay:
"Tất cả mọi người dừng công việc đang làm lại một lát, tôi muốn tuyên bố một việc."
Mọi người đều đứng lên nhìn về phía Bành Hàn Đông.

"Hôm qua, tôi và tập đoàn Thế Gia của nhà họ Vương ở Yến Kinh bàn bạc hợp tác một hạng mục, cần tiến hành kết nối tiêu thụ bên này." Bành Hàn Đông mở lời.

Giọng nói vừa dứt, chỉ trong thời gian ngắn, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Đây chính là nhà họ Vương đó!
Thế Gia giàu sang chân chính! Bên trong vững chắc, khó có thể ước lượng được của cải.

Nếu như ai có thể phụ trách khoản nghiệp vụ này, chưa nói đến sẽ kiếm được món tiền lớn, tuyệt đối sẽ được thăng chức trong công ty, một đêm phất lên cũng không phải là không thể.

Lê Văn Vân đứng một bên sờ sờ mũi, cười thầm trong lòng, anh biết chắc chắn là việc này do Phạm Nhược Tuyết và Người Gác Đêm sắp xếp.

Dùng cách này đưa mình đến bên cạnh Vương Giai Kỳ.

"Phía nhà họ Vương chỉ định một người bên bộ phận tiêu thụ của chúng ta." Bành Hàn Đông nói tiếp:
"Chính là người đứng cạnh tôi đây, Lê Văn Vân!"
Người trong bộ phận tiêu thụ lập tức ngớ người.

Lê Văn Vân mới vào bộ phận tiêu thụ ngày hôm qua, cũng không được chào đón ầm ĩ phô trương.

Đương nhiên sau khoản nghiệp vụ ngày hôm qua thì Lê Văn Vân mới xem như nổi danh trong bộ phận tiêu thụ, nhưng mọi người cũng chỉ nghe tên chứ chưa nhìn thấy người tên Lê Văn Vân này.

Chỉ là họ cũng biết Lê Văn Vân chỉ là một người mới vào làm mà thôi.

Thế mà giờ họ lại được thông báo người mới này sắp phụ trách nghiệp vụ qua lại với nhà họ Vương.

Lúc này, tất cả mọi người đều thẫn thờ.

Cũng có người thông minh cẩn thận suy ngẫm lại một số việc, tuy quy mô của công ty Trí Đạt này không nhỏ, nhưng so với Thế Gia như nhà họ Vương thì còn kém xa lắm.

Lê Văn Vân mới đến một ngày mà nghiệp vụ này đã tới rồi, hơn nữa còn rơi xuống đầu Lê Văn Vân.

Có nghĩa là...!rất có thể khoản nghiệp vụ này là do Lê Văn Vân mang đến.


Phùng Kính ở bên cạnh Lê Văn Vân chớp mắt đã hiểu ra, ông ta nhìn Lê Văn Vân.

Trong lòng dâng lên dự cảm xấu, đổ mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán.

Chỉ là Vương Ý còn chưa hiểu, anh ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Bành, Lê Văn Vân vừa mới vào làm, chưa hiểu gì cả...!hay là đổi người khác đi, hoặc để tôi tự làm cũng được..."
Nghe Vương Ý nói vậy, Phùng Kính muốn ngất luôn.

Nhưng muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Đúng lúc này, Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Tổng giám đốc Bành, sợ là việc này không được đâu, vừa rồi phó tổng giám đốc Phùng - Phùng Kính còn nhắc nhở riêng tôi, nói muốn đuổi việc tôi nữa."
Đột nhiên, tầm mắt của Bành Hàn Đông nhìn về phía hai người Phùng Kính và Vương Ý.

"Tổng giám đốc Bành..." Phùng Kính vội vàng nói: "Ông nghe tôi giải thích!"
"Không có gì phải giải thích nữa, ông và đứa cháu này của ông tự mình thu dọn đồ đồ rồi sang bộ phận nhân sự báo cáo đi!" Bành Hàn Đông lạnh nhạt nhìn ông ta.

...!
Cùng lúc đó, Giang Thành, trong nhà Đỗ Thương Bắc.

Đỗ Thương Bắc đang đi bộ lòng vòng, ông ta cầm một điếu thuốc trong tay, vành mắt thâm quầng và tơ máu dày đặc trong mắt.

"Tít tít tít!"
Điện thoại của ông ta vang lên.

Đỗ Thương Bắc vội vã nghe điện thoại hỏi: "Thế nào rồi? Đã tìm được chưa?"
"Hoàn toàn không tìm được." Đầu điện thoại bên kia nói: "Chúng tôi đã xem hết giám sát trong khu chung cư rồi, chỉ thấy được cảnh cô chủ vào nhà, còn đi ra thế nào thì toàn bộ đều không có, gọi điện thoại liên tục nhưng không cách nào kết nối được.

Giống như...!giống như là cô chủ biến mất trong không khí ấy."
Đỗ Thương Bắc nghe vậy, cơ thể vô thức lùi về sau một bước.

98
Tổng số 8 câu trả lời
Nguyen Dang Duy
like

04/01
Van Long Nguyen
up tiếp đi nhiều chút
04/01.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi