CHIẾN LANG Ở RỂ



Đao Ba sắp điên rồi!
Đúng, anh ta sắp điên lên rồi!
Đúng là anh ta có một dự định, đó là âm thầm phát triển thế lực của mình, đợi khi đủ lông đủ cánh rồi sẽ đi khiêu chiến mấy thế lực quản thúc khu ổ chuột.

Người này cũng rất có tình cảm, nếu đánh thắng, anh ta dự định sẽ không bóc lột những người dân nghèo khổ đó, sẽ không thu phí bảo kê của họ, chỉ thu một ít tượng trưng là được rồi.
Bởi vì những người anh ta dự định tìm phần lớn đều là dân nghèo, sau đó anh ta sẽ từ từ dạy họ luyện võ!
Nhưng điều khiến anh ta bất lực là những con người nghèo khổ đó đã bị thui chột tinh thần, thậm chí họ không hề có ý định chống cự.

Anh ta đã tìm được rất nhiều người, nhưng chỉ có hai người sẵn sàng tham gia cùng họ, một là đứa trẻ này, còn người kia chỉ là…một kẻ ngốc!
Sau đó, lại có thêm ba người Lê Văn Vân.
Nhưng vẫn còn quá ít.
Nhưng anh ta chưa bao giờ bỏ cuộc, thậm chí anh ta còn suy nghĩ rất kỹ càng, phải mất mười năm để hình thành lực lượng này, còn nghĩ cả tên của cuộc chiến đấu này, đó là “Phản kháng chiến tranh.”
Nhưng...!con mẹ nó, hiện tại không phải là lúc để phản kháng.
Anh ta biết rất rõ về Độc Thủ Hội, lão đại sau lưng bọn họ là một đỉnh cấp, tên là Phác Đông Quân.

Sau lưng ông ta là một thế lực khác, quy mô đầy đủ, rất đông đỉnh cấp.
Bây giờ đụng chạm với họ, chắc chắn là lấy trứng chọi đá rồi.

“Chuyện này…” Anh ta nuốt nước bọt.
Lúc này, cậu bé kia nói: “Sự việc đã lan ra khắp khu ổ chuột, người của chúng ta đều biết người của giáo hội chúng ta đã đánh tơi bời mấy người của Độc Thủ Hội.

Hiện giờ rất nhiều người đều đang khen anh, nói hy vọng lần này anh có thể đánh thắng họ, dù sao anh cũng không định thu phí bọn họ mà.”
Đao Ba nhức đầu vô cùng, anh ta vừa nghĩ đã biết chắc chắn là chuyện này do mấy người Lê Văn Vân làm.
“Chết tiệt!” Đao Ba chửi thề, sau đó đi vào căn nhà gỗ, cầm đao lên nói: “Trong nhà có cơm chiều, cậu tự ăn đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Sau đó anh ta cầm đao chạy ra ngoài, định tìm đám Lê Văn Vân để hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
...
Bên kia, trong một nhà hàng sang trọng nhất khu Đông, lúc này đang rất mất trật tự.
Hơn chục người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, Cố Bạch lắc lắc đầu của mình, anh ta mới nuôi tóc, tóc của Người Gác Đêm cũng không dài lắm.
Nhưng người này rất đẹp trai, lại bị anh ta đột ngột ném ra ngoài đầy tao nhã, đang đạp lên mặt Nato.
Lúc này Nato bầm dập mặt mũi, Cố Bạch thở dài: “Nhóc con à, tại sao lại giả bộ với tôi chứ? Ra tay à? Ra tay thử xem, xem ông đây có đánh cho tàn phế hay không?”
Nato nằm trên mặt đất nhưng vẻ mặt vẫn rất dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, tao sẽ nhớ kỹ, con mẹ nó, mày tiêu đời rồi.

Mày có biết bố tao là ai không, bố tao là…”
“Bùm.”
Nato còn chưa kịp nói hết câu, Cố Bạch đã đá vào bụng dưới của anh ta khiến anh ta trượt dài trên mặt đất một đoạn rồi đập mạnh vào tường.
“Tôi không quan tâm bố của anh là ai, bố của anh là Hodges thì tôi cũng đánh cho không còn manh giáp.


Trước mặt tôi mà giả bộ hả, lần này là cảnh cáo thôi đấy.

Nhớ kỹ từ nay về sau cấm đến trêu chọc bạn gái của tôi, nếu không tôi thấy lần nào sẽ đánh lần ấy.” Cố Bạch nói.
Sau đó Cố Bạch phủi vết máu trên người, quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm Khả Hân.
Lúc này, cả khuôn mặt Lâm Khả Hân đã hoàn toàn đờ đẫn.
“Đỉnh… đỉnh cấp, anh đúng là đỉnh cấp!” Lâm Khả Hân kinh ngạc nhìn Cố Bạch, cô ta nuốt nước bọt nói: “Tại sao anh lại là đỉnh cấp!”
Đúng vậy, cô ta thật sự không ngờ.
Từ lúc Cố Bạch tiến vào nhà hàng chủ động khiêu khích, sau đó đến lúc Cố Bạch ra tay, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã hạ gục được hơn cả chục tên.
Lâm Khả Hân đã thực sự hoảng sợ.
Cô ta có thể nhận ra Cố Bạch là đỉnh cấp, hơn nữa… e rằng cũng nằm trong nhóm giỏi nhất của đỉnh cấp, ít nhất cũng là nhân vật nằm trong Địa Bảng.
Trong Địa Bảng chỉ có khoảng một trăm người.
“Đi thôi!” Trong sự kinh ngạc của Lâm Khả Hân, Cố Bạch bước đến bên cạnh cô ta, đưa tay ôm eo cô ta rồi bước ra ngoài.
Khi lên xe, Lâm Khả Hân vẫn chưa hoàn hồn, cô ta nhìn Cố Bạch nói: “Anh là đỉnh cấp… vậy tại sao lại đến quán bar làm bồi bàn? Anh giỏi như vậy, chỉ cần tìm một thế lực nào đó đầu quân, chắc chắn sẽ được tranh giành, thậm chí anh còn có thể tự mình xây dựng một thế lực…”
Cố Bạch sững sờ một hồi, sau đó hơi gượng gạo nói: “Bà nội nó, ham đóng kịch quá mà quên mất lão đại dặn phải khiêm tốn một chút rồi.”
Anh ta vội hắng giọng, nhìn Lâm Khả Hân và nói: “Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, kiếm ít tiền để sống qua ngày là được rồi, tôi không có hứng thú với nơi giang hồ hiểm ác này.”
Lời nói dối này thật ngọt ngào.

Lâm Khả Hân ngẩn ra, lúc này không hiểu sao trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh của Lê Văn Vân.

Cô ta nghĩ đến một khả năng đáng sợ nên vội vàng hỏi: “Vậy anh có quan hệ gì với người đã giới thiệu anh đến đây?”
“Cô nói Lê Văn Vân à!” Cố Bạch hỏi.
“Anh ta tên là Lê Văn Vân?” Lâm Khả Hân sững sờ một lúc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Người mà cô ta biết trước kia không phải tên này.
“Đúng vậy.” Cố Bạch gật đầu nói: “Anh ấy là bạn của tôi, đi theo tôi lăn lộn kiếm sống, có tôi ở đây sẽ không ai dám bắt nạt anh ấy.

Thế nào, tôi rất giỏi phải không, lại trẻ tuổi nữa, cô thật sự không suy nghĩ sẽ làm bạn gái của tôi sao?”
Lâm Khả Hân ngẩn người một lúc, có vẻ hơi bối rối, khởi động chân ga rồi nói: “Dù sao, lần này tôi rất hài lòng.

Nếu người đàn ông này tiếp tục quấy rầy tôi, lần sau tôi lại tìm anh, vẫn giá cũ.”
Rõ ràng là cô ta không thiếu tiền!
Cố Bạch thở phào nói: “Được rồi, cho dù là giả làm bạn trai hay là làm bạn trai thật thì tôi vẫn sẽ rất chuyên nghiệp, hoan nghênh lần sau lại đến.”
...
Sau khi đưa Cố Bạch trở lại quán bar thì anh ta không có ý định tiếp tục làm việc, dù sao thì hôm nay anh ta đã là đại gia, kiếm được năm vạn rồi mà.

Anh ta tìm cơ hội để nói cho Lê Văn Vân biết chuyện mình đã ra tay nhưng Lê Văn Vân không quan tâm.
Hôm nay, anh không hề gặp được một người giàu có nào, chỉ được boa có một trăm đồng.
Khi họ tan làm, Lại Tuấn lại đến đón họ, có điều nhìn mặt Lại Tuấn lại rất lo lắng.

Khi đám Lê Văn Vân lên xe, Lại Tuấn đã lên tiếng ngay: “Đúng rồi, các cậu gia nhập tổ chức của Đao Ba từ khi nào vậy? Tên Đao Ba đó cũng có một ít bản lĩnh, có điều ít người quá.”
“Chỉ hai ngày trước, cháu thấy anh ta khá thú vị.” Lê Văn Vân nói: “Cho nên mới gia nhập.”
Lại Tuấn thở dài nói: “Ôi, hiện giờ sự việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể tin tưởng các cậu thôi.”
Lê Văn Vân mỉm cười.
Lúc này Lại Tuấn mới nói: “Đúng rồi, Đao Ba tới tìm các cậu, hình như anh ta không biết chuyện sẽ khiêu chiến với Độc Thủ Hội, giờ đang ở trong nhà đứng ngồi không yên.”
Ba người Lê Văn Vân lại ung dung cười.
Lại Tuấn khởi động xe, khi họ trở về nhà thì thấy Đao Ba đang quanh quẩn đi lại trong phòng khách, những người khác cũng không thấy đâu, có lẽ đang ngủ.
“Anh Đao Ba!” Ba người Lê Văn Vân chủ động chào hỏi.
Đao Ba bước tới trước mặt ba người Lê Văn Vân, điều khiến đám Lê Văn Vân ngạc nhiên là anh ta không có ý trách móc mà chỉ cắn răng nói: “Tôi đã nghe Lại Tuấn kể lại mọi chuyện rồi, bà nội nó, bọn họ thật quá đáng, dám cướp người phụ nữ của mấy cậu, đúng là không thể thể chấp nhận được.”
Ba người Lê Văn Vân đều kinh ngạc nhìn anh ta!
Đao Ba cắn răng nói: “Con mẹ nó, dù sao cũng chỉ là chết thôi mà.

Lúc tôi thành lập minh giáo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chết rồi, con mẹ nó, mặc kệ.

Nếu các cậu khiêu chiến thì tôi sẽ làm lão đại của các cậu, sẽ bảo vệ các cậu.

Đến lúc đó tôi và các cậu sẽ làm một trận ra trò.”
“Anh Đao Ba thật có nghĩa khí, nhất định chúng ta sẽ thắng!” Lý Thu cười hì hì nói.
Đao Ba nghiến răng nói: “Tôi nói cho các cậu biết, đi theo ông đây lăn lộn thì tiền đồ của các cậu sẽ rất lớn đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi