CHIẾN LANG Ở RỂ


Đứng cách bọn họ ở phía xa xa là mấy người mà Lê Văn Vân quen biết.
Người dẫn đầu là một tên tóc nhuộm xanh lá, tóc tết thắt bím cả đầu, chính là Lê Tử Dụ nhà họ Lê.
Tuy rằng trước đó Lê Văn Vân khiến cho tài sản nhà họ Lê bị tổn thất cực lớn chỉ trong thời gian ngắn nhưng mà dẫu sao tài sản nhà họ Lê cũng vô cùng nhiều, tuy rằng tổn thất nặng nề nhưng mà bọn họ cũng đã từng là gia tộc đứng đầu ở thành phố Lâm Hải, cũng coi như là một gia tộc giàu có, Lê Tử Dụ lại là đứa cháu trưởng, cuộc sống cũng xem như khá là dễ chịu, chỉ là không còn được như trước kia thôi.
Còn về những người chi thứ của nhà họ Lê thì lại thảm hại hơn nhiều.
Kẻ lúc trước ra tay với Lê Văn Vân, anh trai Lê Tử Dụ - Lê Tử Thiện, cùng với bố là Lê Trung Hằng, hai người này hãm hại Lê Văn Vân đã bị vào tù, còn Lê Tử Dụ thì không làm gì phạm pháp.
Sâu trong lòng anh ta cực kỳ thống hận Lê Văn Vân.
Trong mắt anh ta, Lê Văn Vân là loại không còn biết đến tổ tiên, xuất thân từ nhà họ Lê mà lại hãm hại nhà họ Lê gần như bị phá sản, còn khiến cho anh trai và bố phải ngồi tù.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy đối với sự lụi bại của nhà họ Lê thì Lê Văn Vân chỉ là quân cờ, mấu chốt vẫn là do tập đoàn Hãn Vũ đã ra tay với nhà họ Lê, chẳng qua Lê Văn Vân chỉ là một con chó của Lôi Bân mà thôi.
Lúc này gặp mặt Lê Văn Vân trong nhà hàng, sắc mặt của anh ta đã vô cùng khó coi, mà bên cạnh anh ta cũng là người nhà của Lê Văn Vân, có điều đều là chi thứ nhà họ Lê, trông có vẻ khá trẻ, bộ dạng thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Lê Văn Vân khinh thường nhìn anh ta một cái, thậm chí còn lười đếm xỉa tới.
“Lê Văn Vân, anh ở đây giả vờ cái gì? Anh chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh Lôi Bân mà thôi, dù cho nhà họ Lê tôi xuống dốc cũng không phải thứ mà anh có thể so bì được.” Lê Tử Dụ cười lạnh nói.
“Ừ, thấy bộ dạng cậu tức đến hộc máu như thế này là tôi yên tâm rồi.” Lê Văn Vân cười cười, thuận miệng đáp một câu.
Đồng thời trong lòng anh cũng cười lạnh.
Người Gác đêm bảo vệ thế giới này, nhưng mà cũng có khi Lê Văn Vân ngẫm nghĩ mình phải bảo vệ mọi người trong đó có mấy kẻ khốn nạn như Lê Trung Hằng hay Lê Tử Thiện là trong lòng anh lại thấy bực bội vô cùng.
Lê Tử Dụ bị câu nói kia của Lê Văn Vân làm tức không chịu nổi, cười lạnh nói: “Hừ, thế thì đã sao? Anh làm nhiều như thế thì người nhà họ Diệp vẫn không hết khinh thường anh đâu.


Diệp Mộng vẫn sẽ không lấy anh, tôi nói cho anh biết, Diệp Mộng đã đính hôn rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lê Văn Vân khẽ thay đổi.
Trong đầu anh hiện ra một cô gái nhẹ nhàng dịu dàng, là cô gái có quan hệ vô cùng tốt với anh hồi cấp ba.
Không ngờ rằng chỉ mới hai ba tháng mà cô gái ấy đã đính hôn rồi.
Cũng phải thôi, đã tới tuổi kết hôn rồi mà.
Nhìn thấy sắc mặt Lê Văn Vân thay đổi, Lê Tử Dụ thấy thế lại tưởng rằng Lê Văn Vân rất đau lòng, anh ta tiếp tục chèn ép nói: “Cũng đúng, cho dù Diệp Mộng để mắt tới anh thì nhà họ Diệp cũng khinh thường anh.

Cuối cùng anh vẫn không thể ôm được người đẹp về nhà.”
Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ ngồi ở đối diện Lê Văn Vân, quay lưng lại với Lê Tử Dụ.
Nghe thấy Lê Tử Dụ nói vậy, trên mặt Phạm Nhược Tuyết hơi lộ ra vẻ tươi cười, sau đó cô hơi xoay người lại.
Lê Tử Dụ không nhìn thấy Hoàng Thi Kỳ, trong khoảnh khắc Phạm Nhược Tuyết xoay người lại, Lê Tử Dụ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết, cả người anh ta không khỏi hơi ngây dại một chút, một vẻ xinh đẹp bất chợt lướt qua mắt anh ta.
Anh ta thề, Phạm Nhược Tuyết là mỹ nữ đỉnh cao có thể xếp trong top ba người xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp trong đời.
Phạm Nhược Tuyết đứng dậy sau đó từng bước đi về phía Lê Văn Vân, ngồi xuống bên cạnh nắm tay Lê Văn Vân, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: “Anh yêu à, Diệp Mộng là ai vậy?”
Lê Tử Dụ chỉ cảm thấy ngu người.

Nghe được xưng hô mà Phạm Nhược Tuyết gọi Lê Văn Vân, anh có cảm thấy mình sắp phát điên.
Lê Văn Vân biết suy nghĩ này của Phạm Nhược Tuyết, vội vàng ho khan một tiếng, phối hợp nói: “Chỉ là một người bạn trước kia của anh, không còn liên lạc gì nữa rồi.

Có trời đất chứng giám, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.”
Nói xong câu này Lê Văn Vân cảm thấy cả người run rẩy buồn nôn.
Mà đối diện anh, Hoàng Thi Kỳ cũng không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng lời này rơi vào tai Lê Tử Dụ lại khiến cho anh ta tức không chịu nổi.
Diệp Mộng kết hôn rồi, hiện tại bên cạnh Lê Văn Vân lại có một người con gái xinh đẹp không thua kém gì Diệp Mộng, thậm chí còn hơn vài phần.
Khí chất lạnh lùng kia thực sự quá hấp dẫn người khác.
Anh ta vốn định dùng Diệp Mộng để chèn ép Lê Văn Vân, kết quả cực kỳ không ngờ được rằng, hiện tại bên cạnh Lê Văn Vân còn có cô gái tốt hơn cả Diệp Mộng, điều này ngược lại khiến cho anh ta cảm thấy như phát điên lên.
Anh ta nghĩ tới một chuyên, từ khi Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, anh ta tiếp xúc với Lê Văn Vân vài lần trước giờ không hề chiếm được thế thượng phong một lần nào cả, cho dù là Trần Hi lúc trước hay là Phạm Nhược Tuyết hiện tại, dường như bên cạnh Lê Văn Vân chưa bao giờ khuyết thiếu mỹ nữ đỉnh cao.
“Hừ.” Anh ta vô cùng tức giận, cắn răng nói: “Chúng ta đi!”
Anh ta tức đến nỗi không còn tâm trạng ăn uống, lập tức dẫn người rời khỏi nhà hàng.
Đợi khi anh ta đi khỏi, Phạm Nhược Tuyết liền đứng dậy.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng: “Cái gì nhỉ, bác sĩ Phạm, gọi anh thêm một tiếng anh yêu ơi nữa đi, anh có chết cũng thấy đáng giá.”
“Anh đừng có khiến em buồn nôn nữa.” Phạm Nhược Tuyết đá chân lên ghế của anh, quay về ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thi Kỳ.
Lúc này đồ ăn cũng được bưng lên, Lê Văn Vân gọi một bàn lớn, sau khi mang hết đồ lên anh bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Anh ăn từ từ coi, có ai giành của anh đâu.” Liễu Ngọc bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
Lê Văn Vân vui tươi hớn hở nói: “Em không biết được cảm giác hơn hai mấy ngày không được ăn thì nó sẽ thế nào đâu, anh thèm ăn muốn chết rồi.”
“Xem trong nhóm chat, vào nhóm chat đi.” Đúng lúc này Hoàng Thi Kỳ bỗng nhiên hưng phấn nói.
Lê Văn Vân hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra nhấn vào xem nhóm chat 11762.
Lúc này nhóm chat có tám thành viên, Lê Văn Vân mở ra nhìn, lúc này trong nhóm là một loạt ảnh cưới, mà người gửi tin chính là Lý Thu.
“Mẹ kiếp!” Lê Văn Vân sợ ngây người, anh nhìn di động nói: “Tên Thu Thu này, mẹ nó sao có thể như thế chứ, nhanh như vậy đã đính hôn với An Nhiên rồi ư.”
“Tôi và An Nhiên đã quyết định kết hôn rồi, đợi lão đại tỉnh là chúng tôi chuẩn bị tiệc rượu ngay.” Lúc này Lý Thu đã nhắn một tin.
Hoàng Thi Kỳ hơi mỉm cười sau đó lấy di động ra quay một đoạn video có mặt Lê Văn Vân, nói: “Lão đại đã tỉnh rồi, hiện tại đã ăn như hổ đói đây, vừa nãy quên không nói với mọi người.”
Lê Văn Vân giơ tay với camera.
Rất nhanh chóng, vài người đã nhắn tin lại trong nhóm, Doãn Nhu chụp một tấm ở bờ biển, lúc này bà ta đang đi du lịch.
Cố Bạch vui mừng nói: “Mẹ nó, lão đại tỉnh rồi mà lại không báo cho chúng tôi biết, anh chẳng nghĩa khí gì cả.”
Nói xong anh ta lại gõ điện thoại mắng: “Bà nó chứ trước kia tôi đã thấy người có khả năng độc thân cao nhất trong tiểu đội chúng ta chính là Thu Thu, không ngờ tên này lại là người đầu tiên kết hôn trong tiểu đội chúng ta.

Tốt lắm tốt lắm, bây giờ người có khả năng độc thân cao nhất trong đội cũng chỉ có anh Tiêu thôi.”
Trần Tiêu ở bên cạnh Lê Văn Vân hơi giật giật khóe miệng, sau đó gõ phím một chữ cút.

Dù là nhắn tin thì Trần Tiêu cũng rất kiệm lời.
Lý Thu gửi hai mặt cười, nói: “Nếu lão đại đã tỉnh thì hôn lễ được tổ chức vào ba ngày nữa nhé, hôm nay tôi làm tiệc đính hôn.”
“Không nói đến cái khác, Thu Thu, anh là người đầu tiên kết hôn trong số chúng ta, chắc chắn phải làm cho ra trò đấy nhé, phát thiệp mời cho đầy đủ vào.

Ba ngày nữa anh cứ chuẩn bị cho tốt.” Cố Bạch cười hì hì nói.
Lê Văn Vân cũng gật đầu nhắn lại: “Đúng vậy, thiệp mời phải đầy đủ.”
“Anh nói chí phải, lão đại của chúng ta đã sớm dẫn trước chúng ta mấy năm rồi.” Trương Vãn Hà cũng nhắn một câu vào nhóm.
Lê Văn Vân: “…”
“Thiệp mời gì đó không cần đâu, tất cả mọi người đều phải đến có mặt đấy nhé, chúng tôi tổ chức hôn lễ ở Giang Chiết.” Lý Thu nói: “Mọi người đến thẳng đó là được.”
“Giang Chiết?” Lê Văn Vân sửng sốt một chút nói: “Anh là người Giang Chiết à?”
“Lão đại, câu này của anh làm tôi buồn đấy nhé, tôi là người Giang Chiết mà, chỉ là bố mẹ tôi ra ngoài làm ăn thôi, tôi từ bé không sống ở đó nhưng họ hàng thân thích đều ở đó mà, vì vậy đương nhiên phải trở về tổ chức chứ.” Lý Thu nhắn.
Lê Văn Vân cứng họng, vốn dĩ anh đang định đi một chuyến đến Giang Chiết, giải quyết phiền phức của tập đoàn Hãn Vũ.
“Ngày mai chúng tôi sẽ tới.” Lê Văn Vân vội vàng nhắn lại.
“Được luôn.” Lý Thu lại chụp một tấm ảnh chung với An Nhiên, nhắn vào nhóm: “Cảm giác có vợ thật thích.”
Sau khi anh ta nhắn câu này, nhóm chat lập tức yên lặng.
“Ôi tên nhóc này còn khoe tình cảm nữa chứ.” Lê Văn Vân mắng một câu, sau đó khóe miệng lại lộ ra vẻ tươi cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi