CHIẾN LANG Ở RỂ


Tô Tín lao ra khỏi phòng, rõ ràng ông ta không thể nào tìm được Lê Văn Vân nữa.
Khuôn mặt ông ta đã có vẻ hơi sốt ruột.
Tập đoàn Hãn Vũ, đương nhiên ông ta không hề lo sợ, đại bản doanh của tập đoàn Hãn Vũ cũng không nằm ở khu vực Tô Chiết này, đại bản doanh của tập đoàn Hãn Vũ lại ở Lâm Hải, bọn họ tới Tô Chiết chỉ là khách ngoại lai mà thôi.
Hợp tác với tập đoàn Chấn Hưng cũng chỉ là tập đoàn Hãn Vũ muốn mở ra một điểm quan trọng mấu chốt của thị trường bên này.
Lần này ông ta tóm được một số sai sót về phương diện công thương của tập đoàn Hãn Vũ, thậm chí bản thân còn chủ động đi tạo ra một số sai sót nhỏ, muốn nuốt khoản đầu tư giai đoạn trước của tập đoàn Hãn Vũ ở đây.
Ông ta không cảm thấy người của tập đoàn Hãn Vũ có thể làm gì được mình.
Nếu như muốn lôi pháp luật đạo lý ra, ông ta cũng nắm giữ một số sai sót của tập đoàn Hãn Vũ.

Nếu muốn nói đến thế lực, tập đoàn Hãn Vũ dù có vươn tay cũng không chạm được tới vùng Tô Chiết này.
Thế nên đối với Tô Tín mà nói, ông ta hoàn toàn không lo lắng về tập đoàn Hãn Vũ, Lôi Bân chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nhưng mà vừa mới rồi ông ta nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc gọi khiến ông ta căng hết da đầu.

Trong giới kinh doanh Tô Chiết, người có địa vị tối cao là Tần Lão đã gọi điện cho ông ta.
Có lẽ Tần Lão không phải người giàu có nhất ở Tô Chiết, nhưng mà ông ta thực sự có mối quan hệ rộng nhất với những người ở Tô Chiết bên này.

Thậm chí đến cả sự phát triển tập đoàn chấn ưng của Tô Tín cũng không thể thoát khỏi, có liên quan mật thiết đến Tần Lão, đại đa số các gia đình giàu có đều phải nể mặt ông ta vài phần.

Trong điện thoại, Tần Lão tức giận mắng ông ta một trận, nói ông ta quá phô trương, vậy mà lại không tiếp đãi người ta.
Ông ta sốt ruột hoảng hốt chạy xuống dưới, kết quả lại có người nói với ông ta rằng, người tới tìm ông ta chính là người của tập đoàn Hãn Vũ.
Ông ta không biết tại sao Lôi Bân lại có thể liên lạc được với Tần Lão, lúc này ông ta đang căng hết cả đầu óc, da đầu đã sắp nứt ra.
“Sếp Tô… Là anh đã hạ mệnh lệnh nói là không tiếp người của tập đoàn Hãn Vũ mà.” Tô Tín đen mặt quay trở lại đại sảnh tòa nhà văn phòng.

Lúc này cô lễ tân xinh đẹp đã vội vàng chủ động nói.
Đúng vậy, cô ta biết rằng vẻ mặt lúc nãy của Tô Tín đã đứng bên bờ vực bùng nổ, nếu như cô ta không chủ động xuất kích thì rất có khả năng Tô Tín sẽ trút giận lên đầu cô ta.
Tô Tín nghe thấy câu này, khuôn mặt lại càng đen hơn.

Ông ta nhìn chằm chằm vào cô lễ tân kia, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Đồng thời vừa đi vừa lôi di động ra cúi đầu khom lưng nói cái gì đó trong điện thoại.
Cô lễ tân ngây người đứng đó.
Hành động vừa rồi của Tô Tín, không cần nghi ngờ gì nữa, đã chứng minh được đúng như lời Lê Văn Vân đã nói trước đó, anh không phải đang khoác lác.
Nếu như vừa rồi cô ta thực sự đánh cược với Lê Văn Vân thì chắc chắn Lê Văn Vân sẽ thắng.
Nghĩ tới đây cô ta không nhịn được nhìn ra bên ngoài.


Ở bên ngoài đương nhiên không còn bóng dáng của Lê Văn Vân đâu nữa.

Lê Văn Vân lái xe chạy tới địa điểm Lý Thu tổ chức buổi hôn lễ, trên đường đi, điện thoại của Lê Văn Vân vang lên, là một số lạ gọi tới.
“Alo.” Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhận cuộc gọi, hỏi: “Xin hỏi ông tìm ai vậy?”
“Xin hỏi… Là anh Lê phải không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói có chút khép nép e dè, nói: “Tôi là Tô Tín của tập đoàn Chấn Hưng.”
“Ồ, người của tập đoàn Chấn Hưng không nói chuyện với tập đoàn Hãn Vũ mà.” Lê Văn Vân cười tủm tỉm hỏi: “Có việc gì sao?”
Đầu điện thoại bên kia, Tô Tín có một loại xúc động muốn chửi một câu mẹ nó, mẹ kiếp không phải các người tới tìm tôi hay sao?
“Cái đó là hiểu lầm thôi, chắc là lễ tân công ty nhớ nhầm rồi, tôi đã đuổi việc cô ta rồi.” Tô Tín vội vàng nói: “Không biết anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Lê Văn Vân sờ mũi, trong lòng mắng một câu lão cáo già sau đó lên tiếng lạnh nhạt nói: “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì đâu, bây giờ ông đã biết tôi đại diện cho tập đoàn Hãn Vũ tới đây, thì chắc hẳn phải biết mục đích của tôi là gì.

Thế mà ông lại dám ăn tiền hai chỗ, lá gan cũng lớn quá nhỉ.”
Tô Tín cười khổ một tiếng: “Cái đó… Anh Lê, chuyện này đúng là tôi làm không đúng, tôi trả lại toàn bộ vốn đầu tư giai đoạn đầu của tập đoàn Hãn Vũ cho các người.

Anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chuyện này cứ thế mà cho qua đi.”
“Trả lại cho chúng tôi ư?” Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng: “Nếu như tôi không đến tìm ông, nếu như tôi không có mối quan hệ này thì chắc là ông định nuốt hết số tiền này đúng không?”

Sắc mặt Tô Tín hơi khựng lại, sau đó vội vàng hỏi: “Vậy tôi…”
“Nói một chút về yêu cầu của chúng tôi đi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp lời: “Dự án này nếu như hai bên đã ký hợp đồng với nhau, ông lại tùy tiện tìm một số lý do để hủy hợp đồng, đây là chuyện không có đạo lý.

Tập đoàn Hãn Vũ chúng tôi nhất định phải lấy được dự án này, hơn nữa giá còn phải thấp hơn lúc trước một khoản mới đúng.”
Sắc mặt Tô Tín khó coi, ông ta ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới nói tiếp: “Anh Lê, tôi sẽ bồi thường thêm một chút tiền cho các anh, anh xem thử xem được không.

Dự án này chúng tôi đã ký với doanh nghiệp khác rồi, thật sự… Không cách nào cho anh được.”
“Đây không phải là tôi đang cân nhắc, yêu cầu của tôi đã nói rõ rồi, về phần có thể làm được hay không thì đó là vấn đề của các ông.

Nếu các ông đã làm sai chuyện gì trước, vậy thì hậu quả tự nhiên sẽ do các ông chịu trách nhiệm, không thể nào để cho tập đoàn Hãn Vũ chúng tôi ra mặt giải quyết hộ cho ông được.

Tự bản thân ông suy nghĩ lại đi, tôi sẽ ở bên này cho ông thời gian ba ngày.” Lê Văn Vân nhàn nhạt nói.
Nói xong anh liền định cúp điện thoại.
Lúc này Tô Tín vội vàng nói: “Anh Lrr, kỳ thật tôi và sếp Lôi trước kia cũng là bạn bè khá thân với nhau.

Lần này sở dĩ muốn hủy hợp đồng cũng là do tôi có nỗi khổ không nói được.”
“Hả?” Sắc mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi nói: “Ông nói thử xem ông đang gặp phiền phức gì?”
“Tôi…” Tô Tín cười khổ một tiếng, nói: “Khu du lịch đang khai phá kia thực ra là trên một hòn đảo nhỏ, là một hòn đảo có khoảng cách rất gần với Tô Chiết.


Chúng tôi và tập đoàn Hãn Vũ đã khai phá được khoảng một nửa, nhưng trước đó không lâu có một doanh nghiệp tìm đến tôi.

Bọn họ như thể là doanh nghiệp bên ngoài, bọn họ lấy tính mạng của người nhà gia đình tôi để uy hiếp, đưa ra cái 4 tỷ đô la, yêu cầu tôi nhường lại hết quyền khai phá đầu tư vào hòn đảo nhỏ này giao cho kẻ đó.”
“Tính mạng cả gia đình bị đe dọa?” Lê Văn Vân nhíu mày lại hỏi thêm: “Ông không biết đường báo cảnh sát à?”
“Tôi… Anh Lrr, chúng tôi đều là vì kiếm tiền mà thôi, không cần phải cược lớn như vậy đâu.

Mà đám người kia, thậm chí tôi còn đang nghi ngờ bọn họ không phải người, bọn chúng quá khủng bố, tôi tận mắt chứng kiến một tên trong số bọn họ đi đến trước mặt tôi, chỉ vỗ một cái đã vỡ nát chiếc bàn trong phòng làm việc của tôi.

Tôi… Tôi không dám dây vào bọn họ.

Hơn nữa giá cả mà đối phương đưa ra cũng rất hấp dẫn nên tôi mới thỏa hiệp.”
“Hử?” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Có người như vậy sao? Vậy ông đưa tư liệu của bọn họ cho tôi xem.”
“Anh Lê, tôi khuyên anh một câu, thật sự đừng trêu chọc vào đám người này, tôi cũng không còn cách nào, thế nên…” Tô Tín cắn chặt răng nói.
“Tôi xem tài liệu xong tự mình sẽ có quyết định riêng, ông cứ đưa tài liệu của đám người đó cùng với sản nghiệp công ty bọn họ cho tôi xem qua một chút.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
“Được thôi.” Tô Tín gật gật đầu nói.
Nói đoạn, Lê Văn Vân cúp điện thoại.
“Chuyện gì vậy chứ?” Liễu Ngọc có chút không hiểu lắm.
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, khẽ mỉm cười nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là người của khu Tội Ác, hơn nữa kẻ có thể ra cái giá cao như thế, ở khu Tội Ác chỉ e cũng phải là nhân tài cực kỳ có địa vị mới có thể làm được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi