CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Đi tới cửa nhà, tâm trạng của anh do dự đến cực điểm.

Cũng không biết một nhà Từ Lam Khiết có thể hay chấp nhận Uyển Nhi hay không.

Anh thấp thỏm bất an ấn chuông cửa.

Người mở cửa là Từ Lam Khiết.

Khi cô nhìn thấy Uyển Nhi trong lòng Diệp Huyền Tần, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Ồ, bé con nhà ai vậy, thật đáng yêu.”

Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cũng bị Uyển Nhi hấp dẫn đi đến.

Diệp Huyền Tần giải thích: “Cô bé là con gái anh em của anh, gọi là Uyển Nhi, nhận anh làm bố nuôi.”

“Thân thể của anh em của anh có bệnh nặng nên cần phải nằm viện, mẹ cô bé thì chết sớm, không ai chăm sóc cô bé nên anh ta muốn nhờ chúng ta chăm sóc mấy năm.”

Hai mắt Từ Lam Khiết sáng lên, vội vã tiếp nhận Uyển Nhi: “Được nha, sau này em sẽ không tịch mịch nữa.”

“Uyển Nhi, mẹ là mẹ nuôi của con, gọi mẹ nuôi đi con.”

Uyển Nhi có chút thẹn thùng, giòn tan nói: “Chị gái, trên người chị thật là thơm.”

“Hì hì.” Từ Lam Khiết cười cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Cái miệng nhỏ thật ngọt, bố con mỗi ngày đều cho con ăn mật ong đi.”

“Có điều, hay là con cứ gọi mẹ là mẹ nuôi đi, gọi chị thì không thích hợp lắm.”

Uyển Nhi: “Chị gái mẹ nuôi.”

Từ Lam Khiết “mua” hôn lên mặt Uyển Nhi: “Cô bé này quá cưng rồi.”

Lý Khả Diệu vội vã tiếp nhận Uyển Nhi: “Đến đến đến, để bà nội ôm ôm nào.”

“Uyển Nhi, cháu mấy tuổi rồi?”

Uyển Nhi nói: “Bà nội, cháu bốn tuổi rồi.”

Một tiếng bà nội, gọi đến mức tim của Lý Khả Diệu đều hòa tan: “Được, cô bé này thật khiến người ta yêu thích mà.”

Từ Huy Hoàng cũng vội vàng đưa tay: “Để ông nội ôm ôm nào.”

Lý Khả Diệu không chịu cho: “Ông râu ria xồm xàm, đừng ghim cháu của tôi.”

“Thật sao?” Từ Huy Hoàng sờ sờ râu mép của mình, vội vã chạy vào phòng ngủ, cạo râu mép cho sạch sau đó lại chạy đến: “Đến, để ông nội ôm cháu nào, ông nội không còn râu mép rồi.”

Người một nhà cướp ôm Uyển Nhi, yêu thích muốn chết.

Cảm giác xa lạ của Uyển Nhi rất nhanh biến mất, mấy tiếng “bà nội” “gia gia” “chị gái mẹ nuôi” gọi người một nhà trong lòng vui đến nở hoa.

Uyển Nhi thậm chí còn nhảy một đoạn vũ đạo cho mọi người xem, trong nhà tiếng cười cũng chưa dừng lại bao giờ.

Lý Khả Diệu sợ Uyển Nhi mệt mỏi, chỉ để cô bé nhảy một lát sẽ thì không cho nhảy nữa, ôm vào trong ngực.

“Nói cho bà nội nghe, Uyển Nhi muốn ăn cái gì, bà nội sẽ làm cho Uyển Nhi.”

Uyển Nhi cẩn thận nói: “Cháu muốn ăn mì ăn liền có được không?”

Lý Khả Diệu nhíu nhíu mày: “Mì ăn liền? Uyển Nhi, bình thường ở nhà cháu ăn cái gì?”

Uyển Nhi nói rằng: “Ăn mì sợi, bánh màn thầu nhúng muối ăn.”

Mặt Lý Khả Diệu lập tức đen lại: “Bố cô bé làm sao như vậy, vậy mà cũng cho con ăn được sao?”

“Uyển Nhi, ngày hôm nay bà nội làm thịt cho con ăn có được hay không?”

Uyển Nhi liền vội vàng lắc đầu: “Bà nội, cháu không ăn thịt, thịt quá mắc, cháu ăn chút mì sợi là được, cháu rất dễ nuôi.”

Nước mắt Lý Khả Diệu đổ rào rào đi xuống: “Ai, cô bé này trước đây trải qua những ngày tháng gì vậy?”

“Đi, Uyển Nhi, bà nội đi mua thịt cho cháu, còn mua vài món đồ chơi.”

Từ Huy Hoàng cũng tức giận không nhẹ: “Chưa từng thấy người nào nuôi con như vậy, đây là ngược đãi trẻ em.”

“Nếu sau này cậu ta còn làm như vậy, bố sẽ không đem Uyển Nhi trả lại, bố sẽ nuôi!”

Diệp Huyền Tần chỉ lo hai người lớn tức giận, vội vã giải thích: “Bố mẹ, đừng nóng giận, bố cô bé là công nhân, điều kiện trong nhà vốn cũng không được, không phải cố ý ngược đãi.”

Từ Huy Hoàng nói: “Vậy cũng không được, nghèo gì cũng được nhưng không thể nghèo con!”

Hai người lớn trong nhà tức giận ra ngoài.

Lý Khả Diệu ôm Uyển Nhi, ôm mệt mỏi liền để Từ Huy Hoàng ôm một chút, chính là không nỡ lòng để Uyển Nhi bước đi.

Từ Lam Khiết đứng dậy đi phòng ngủ trải giường chiếu: “Đêm nay em dỗ Uyển Nhi ngủ đi, cũng không biết cô bé có lạ giường hay không?”

Diệp Huyền Tần không kìm lòng được sải bước đi tới, từ phía sau ôm lấy Từ Lam Khiết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi