CHIẾN THẦN PHONG VÂN

“Cái gì! Anh em Chu Việt của tôi đã bị người ta làm thịt rồi?”

“Mẹ nó, cái tên Diệp Huyền Tần đúng là ăn gan hùm mật báo!”

“Chết, nó phải chết mới có thể tiêu trừ đi mối hận trong lòng của tôi!”

Trần Tiến Hà trịnh trọng nói: “Cái người họ Diệp kia có chút bản lĩnh, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể khinh địch.”

Gân xanh trên mặt Bạo Long lập tức nổi lên: “Hừ, cho dù nó trâu bò đến mức nào thì cũng là một người, có thể đánh bại hơn một trăm tay chân dưới ta tôi hay không?”

“Ngày mai tôi sẽ phái Hắc Long, đem này cái tên họ Diệp này bắt trở về, chơi chết nó để báo thù cho Chu Việt.”

Trần Tiến Hà nở nụ cười: “Tôi cùng cố vấn Sơn chờ tin tức tốt của anh.”

Sáng sớm ngày kế, Bạo Long đã kêu thủ hạ của anh ta là Hắc Long kêu đến, để anh ta mang mười tay chân tinh anh, bắt trói Diệp Huyền Tần về.

Hắc Long là người đứng thứ hai ở công ty bảo vệ, lại có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thực lực có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa còn có mười tay chân tinh anh phụ trợ, có thể nói là gặp thần cản giết thần, phật chặn giết phật.

Bọn người Hắc Long lái ba chiếc xe van, đi tới công trường của dự án Tình Yêu Khuynh Thành.

Vừa xuống xe, đám người kia liền đốt giết đánh đập.

Có công nhân ngăn, bọn họ cũng chiếu theo câu đánh lầm còn hơn bỏ sót mà đánh.

Không cần quá nhiều công phu thì hiện trường công trường biến thành lộn xộn khắp nơi, ánh lửa ngút trời.

Động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã kinh động đến Từ Lam Khiết.

Một màn trước mặt đã làm cho cô giận không nhịn nổi.

Hiện trường không ít kiến trúc vừa mới hoàn thành đều bị đẩy ngã,

Công cụ thi công, cùng với xe cộ cũng bị dội trên xăng đốt.

Thậm chí còn có bảy, tám người công nhân bị đả thương!

Từ Lam Khiết tức giận nói: “Các ngươi là người nào? Tại sao tới quấy rối?”

Hắc Long cười lạnh nói: “Quấy rối? Không, cô hiểu lầm chúng tôi rồi.”

“Chúng tôi không phải tới quấy rối mà chúng tôi chỉ là muốn đem công trường đốt đi!”

Từ Lam Khiết tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Ngông cuồng! Tôi và các người không thù không oán, tại sao nhằm vào tôi?”

Hắc Long nói: “Không thù không oán? Ha ha, bớt ở chỗ này giả bộ hồ đồ đi.”

“Tôi cảnh cáo cô, bây giờ đem Diệp Huyền Tần giao ra đây, vậy thì tôi có thể tha các ngươi không chết.”

“Nếu không, cứ chờ bị đốt thành tro bụi đi.”

Từ Lam Khiết nhíu nhíu mày.

Đám người kia là hướng về phía Diệp Huyền Tần tới? Anh làm sao trêu chọc đến đám người xã hội đen này rồi?

Cô nói rằng: “Diệp Huyền Tần không có ở nơi này, các người không nên uổng phí sức lực nữa.”

Hắc Long mắng: “Mẹ nó, cái tên họ Diệp này quả nhiên là cái loại nhát gan, không dám ra đến vậy thì thôi vậy mà còn để một người phụ nữ đi ra thay mình chặn thương!”

“Các anh em, đập cho tôi, chờ cho đến khi Diệp Huyền Tần đi ra mới thôi.”

Một đám người lại bắt đầu đập phá.

Từ Lam Khiết theo bản năng muốn lên đi ngăn cản, nhưng căn bản không ngăn được.

Thậm chí Hắc Long còn muốn ra tay với Từ Lam Khiết.

May mà bên cạnh có một công nhân có da ngăm đen đúng lúc kép Từ Lam Khiết đi, cô mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

Người đàn ông da đen khuyên nhủ: “Chị dâu, hay là chị cứ để cho Diệp Huyền Tần lại đây chủ trì đại cục đi. Nếu không của một mảnh tâm huyết của chị sẽ bị phá huỷ đó.”

Vào lúc này Từ Lam Khiết gấp rút đến mức sứt đầu mẻ trán, cũng không chú ý tới người đàn ông da đen đó gọi mình là “chị dâu”.

Cô nói rằng: “Không được, nếu Diệp Huyền Tần rơi vào trong tay của những người này thì sẽ lành ít dữ nhiều.”

Người đàn ông da đen nói thầm một câu: “Dám nói chỉ huy Tần lành ít dữ nhiều? Đây là tội mất đầu đó.”

Từ Lam Khiết tò mò nói: “Vừa nãy cậu nói thầm cái gì vậy?”

Người đàn ông da đen lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Có điều, Trình Hạ Vũ đang đứng bên cạnh đã nghe rõ ràng anh ta nhắc tới ba chữ “chỉ huy Tần”.

Vẻ mặt cô ấy kinh ngạc: “Người đàn ông này, làm sao cũng biết anh rể là chỉ huy Tần?”

Nhất định anh ta cũng không đơn giản.

Bất quá bây giờ Cá Nhỏ cũng không thời gian quan tâm những này, chỉ là lo gọi điện cho Diệp Huyền Tần để cầu cứu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi