CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Cấp dưới của Hắc Long tuy rằng rất hùng hổ, nhưng lại không chịu nổi đàn em của Sở Trương liều mạng tấn công.

Không bao lâu sau, người của Hắc Long hoặc bị đạp trúng đũng quần, hoặc bị cắn xé đi miếng thịt, trong vô cùng chật vật.

Người của Sở Trương cũng không tốt hơn chỗ nào, mỗi người đều bị vỡ đầu chảy máu, máu me đầy mặt!

Tình cảnh khốc liệt đến cực điểm.

Dù vậy, bọn họ vẫn chỉ công kích mà không phòng thủ.

Riêng khí thế phát rồ như thế này đã làm cho đối thủ kinh sợ rồi.

Trong bọn họ run sợ run: “bọn họ đây là mẹ nó quả thực chính là một đám điên liều mạng!”

Tình thế trên chiến trường, dần dần đảo ngược!

Lại nhìn Hắc Long cùng Sở Trương.

Hắc Long dù sao cũng có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất thân thể của anh ta không phải là thứ mà Sở Trương, người không được rèn luyện bài bản, có thể so sánh .

Hắc Long dường như vẫn đánh Sở Trương tan tác, còn Sở Trương thì ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Từ lâu Sở Trương đã bị sưng mặt sưng mũi, nhìn đồ vật đều mơ hồ.

Cuối cùng Hắc Long cho một phát tàn nhẫn, một cái con dao chém vào trên đầu Sở Trương.

Sở Trương đầu óc vù một tiếng vang lên, trước mắt biến thành màu đen, không tự chủ được ngã xuống đất.

Thua rồi?

Anh ta thua rồi?

Đàn em của anh ta đều thắng, còn anh ta là người cầm đầu vậy mà lại thất bại?

Không, anh ta không cam lòng!

Anh ta quyết tâm cắn đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt để ý thức khôi phục một chút.

Anh ta nắm lấy một chút bùn đất trên mặt đất, vẩy về hướng của Hắc Long.

Thừa dịp sự chú ý của Hắc Long bị phân tán trong nháy mắt, đột nhiên đầu của anh ta đánh tới đũng quần của Hắc Long!

Lần này, anh ta đã dùng hết sức lực toàn thân, đánh thẳng khiến Hắc Long kêu rên liên hồi, ôm đũng quần ngã xuống mặt đất lăn lộn.

Sở Trương nhân cơ hội nhào tới, nắm lấy tóc của Hắc Long, điên cuồng tát anh ta vài bạt tai.

Hắc Long giận điên lên, vung tay một cái bóp chặt cổ của Sở Trương: “Con mẹ nó, đồ không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!”

Bụi bay mù mịt.

Mười mấy đàn em của Hắc Long đều bị đánh nằm trên mặt đất.

Người của Sở Trương tuy rằng mỗi người đều khí vũ hiên ngang ưỡn ngực ngẩng đầu, nhưng bọn họ còn bị thương nặng hơn so với đối thủ!

Hắc Long và Sở Trương thì lại giằng co không xong, bất phân thắng bại!

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Tất cả buông tay hết đi, Hắc Long, hai chúng ta luyện một chút.”

“Sở Trương nhìn cho kỹ , cái gì mới gọi đánh nhau!”

Hắc Long và Sở Trương buông nhau ra.

Hắc Long nhảy lên, chửi ầm ĩ: “Mẹ nó, chỉ có thể chơi trò bẩn thỉu, mày thì coi là đàn ông gì chứ!”

“Diệp Huyền Tần, có gan thì hai ta quang minh chính đại đánh! Đừng làm cho tao coi thường mày.”

Diệp Huyền Tần: “Đối phó anh? Tôi chỉ dùng một cánh tay là đủ rồi!”

“Con mẹ nó thật ngông cuồng!” Hắc Long mắng to, vọt về phía Diệp Huyền Tần.

Chờ cho đến khi Hắc Long vọt tới trước mình khoảng một mét, Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng có động tĩnh.

Anh nhìn như tùy ý nhẹ giương tay, đánh lên mặt Hắc Long.

Hắc Long vội vã duỗi ra cánh tay ngăn cản.

Răng rắc!

Trong khoảnh khắc hai cánh tay tiếp xúc với nhau, tiếng gãy xương lanh lảnh truyền đến.

Cánh tay Hắc Long bị đánh gãy tại chỗ.

Cánh tay Diệp Huyền Tần cũng không dừng lại, tiếp tục đánh vào mặt Hắc Long!

Chát!

Âm thanh sắc bén chói tai.

Một giây sau, Hắc Long bị đánh bay ra ngoài, nặng nề nện vào một mặt tường ở bên cạnh.

Vách tường ầm ầm sụp đổ, chôn Hắc Long trong đó.

Diệp Huyền Tần: “Hắc Long? Hắc Trùng còn tạm được!”

Hiện trường, yên lặng như tờ!

Mọi người đều trừng lớn ánh mắt hoảng sợ, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần!

Người mà đánh bại Sở Trương lại bị Diệp Huyền Tần dùng một cái tát đánh bay rồi!

Thậm chí, Diệp Huyền Tần chỉ là đụng một cái vào cánh tay Hắc Long thì nó lập tức bị gãy xương.

Anh là mình đồng da sắt sao?

Thật mẹ nó ghê gớm!

Một bên, đôi mắt Trình Hạ Vũ hiện ra hoa đào: “Anh rể thật MAN!”

Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn đàn em của Hắc Long, mấy người này không nhịn được run lẩy bẩy.

Thật giống như con chuột bị con mèo nhìn chằm chằm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi