CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Đối mặt mọi người vừa công kích vừa ngăn cản kia, Độc Lang cũng không phản kháng, cũng không công kích, chỉ là thô bạo xông về phía trước mà va chạm.

Đoàn người bị anh ta va bay ngược tản ra.

Như bom vào nước, sói vào bầy cừu.

Anh ta ung dung xuyên qua đoàn người, thậm chí tốc độ cũng không gặp bao nhiêu ảnh hưởng.

Đám đàn em kia đều sắp khóc trước thực lực mạnh mẽ trước mặt, bọn họ thậm chí ngay cả tư cách ngăn cản cũng đều không có.

Lúc này, Bạo Long đã lên xe.

Độc Lang xông lên, dùng một quyền đánh vỡ kính xe, ung dung vung tay đã bắt được Bạo Long từ trong xe cho lôi đi ra.

Bạo Long sắp bị doạ đến điên rồi.

Vốn tưởng rằng một Diệp Huyền Tần đã đủ khó dây dưa, ai biết giữa đường lại nhảy ra một người mạnh mẽ cùng đẳng cấp với anh!

Người chính mình trêu chọc rốt cuộc là ai!

Anh ta không cam lòng bó tay chịu trói, bắt đầu phản kháng.

Có điều, Độc Lang nện một quyền ở trên đầu Bạo Long khiến anh ta đánh mất sức phản kháng tại chỗ.

Độc Lang kéo chân Bạo Long chân đi về phía của Diệp Huyền Tần.

Đoàn người dồn dập né tránh.

Mạnh bạo, hàng này quá khỏe khoắn, bọn họ bị làm cho hoàn toàn kinh sợ, chỗ nào còn dám phản kháng!

Người của Sở Trương dồn dập hướng về phía Độc Lang giơ ngón tay cái lên: “Anh Lang, khá lắm.”

Độc Lang: “Khá lắm cái mông, ông đây còn không có thoải mái tay chân đây, đám tay chân này chỉ có thể đánh rắm thôi.”

Sở Trương: “…”

Vẫn chưa hoàn toàn bạo phát thì đánh ngã hơn 300 người.

Nếu như hoàn toàn bạo phát… anh ta còn không phải có thể đánh được cả 1000 người sao?

Đám người vây xem xem náo nhiệt cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nhiệt huyết sôi trào.

Hai mươi người, vậy mà thật sự có thể đánh ngã hơn 300 người…

Trên tivi cũng không dám như thế diễn có được hay không.

Đặc biệt là người đàn ông da đen kia, quả thực chính là máy thu hoạch mạng người.

Hai chữ, phục rồi!

Độc Lang đem Bạo Long kéo tới bên người Diệp Huyền Tần, sau đó đặt mông ngồi ở trên bụng anh ta: “Anh, xử trí cái tên này như thế nào?”

Ánh mắt Bạo Long đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Huyền Tần: “Các người… các người rốt cuộc là ai!”

Cao thủ bình thường, tuyệt đối không thể bùng nổ ra thực lực như vậy.

Phỏng chừng chính là mấy người bên quân bộ… tổ chức hàng đầu kia mới có thể bồi dưỡng được cao thủ có bực này thực lực.

Chẳng lẽ… bọn họ đến từ quân bộ?

Diệp Huyền Tần cười khẩy: “Chúng tôi chính là chủ của vùng đất này.”

“Bây giờ, anh đập phá địa bàn của tôi, tổn thương người của tôi, món nợ này chúng ta nên tính thế nào?”

Bạo Long hít sâu một cái, run cầm cập nói: “Các người cũng đốt cao ốc của tôi, tổn thương hơn 300 đàn em của tôi, chúng ta… huề nhau đi.”

Chát!

Độc Lang không chút do dự cho Bạo Long một cái tát: “Cút mẹ mày đi, anh của tao đã nói là không phải bọn tao đã đốt cao ốc của mày.”

“Bọn tao muốn đánh chết mày so với ép chết một con kiến còn đơn giản hơn, còn cần gì phải phí công đi đốt cao ốc của mày chứ?”

Bạo Long hơi run run: “Thật không là các người đốt cao ốc sao?”

Diệp Huyền Tần: “Nói thật, vợ tôi muốn cải cách Tập đoàn Diệp Linh, bây giờ còn thiếu một cao ốc để làm. Tôi đã nhìn trúng cao ốc của anh rồi, tại sao tự mình phá huỷ nó chứ?”

“Phá huỷ Cao ốc, chính là một người khác hơn nữa đối phương coi anh chính là thiêu thân.”

Bạo Long vẻ mặt nghiêm túc: “Lời này của anh là có ý gì?”

Diệp Huyền Tần: “Có người muốn chia rẽ quan hệ của tôi và anh, đốt cao ốc vu oan cho tôi, cho anh giết tôi, hoặc là tôi giết anh.”

Bạo Long đăm chiêu: “Chẳng lẽ… là người đó? Không thể nào, người đó không thể nào tuyệt tình như vậy!”

Diệp Huyền Tần lấy ra một bản hợp đồng, nói: “Hiện tại cho anh hai cái lựa chọn.”

“Trùng tu cao ốc này lại, đưa cho tập đoàn của vợ tôi làm tổng bộ.”

“Hoặc là, từ nay anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”

Bạo Long bị chọc tức.

Mạnh mẽ chiếm lấy chính mình Cao ốc còn chưa tính, lại vẫn muốn chính mình trùng tu xong cho anh ta!

Khinh người quá đáng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi