CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Trần Tiến Hà vui mừng khôn xiết: “Là ông Sơn tự mình đến để trao quân hàm cho tôi.”

“Tin tưởng ông Sơn sẽ đưa chúng ta một công đạo.”

Từ Liên cũng có sức lực, giễu cợt nói: “Từ Lam Khiết, chị xem được rồi, tôi gả cho một người lính, mà chị thì gả cho một tên lưu manh, hơn nữa tên côn đồ này sẽ chết sớm thôi.”

“Chị vĩnh viễn không sánh được với tôi!”

Sắc mặt Từ Lam Khiết lúc thì xanh hồng đen trắng, nhỏ giọng hỏi dò Diệp Huyền Tần: “Rốt cuộc là anh có giết người hay không?”

Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên không có.”

“Lại nói, coi như anh đã giết người có thể làm sao?”

Từ Lam Khiết có chút đau đầu.

Diệp Huyền Tần, lần này đến tột cùng có thể qua cửa của cố vấn Sơn này hay không chứ!

Dù sao thì đứng sau lưng cố vấn Sơn chính là quân đội!

Xe quân đội dừng lại, Hồ Thanh Sơn dẫn mấy người chiến sĩ xuống xe.

Trần Tiến Hà lập tức tiến lên nghênh tiếp: “Ông Sơn, khổ cực khổ cực.”

Hồ Thanh Sơn gật đầu, liếc mắt nhìn hiện trường ngổn ngang: “Đây là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trần Uyên lúc này khóc lóc kể lể lên: “Ông Sơn, ông phải làm chủ cho tôi, Diệp Huyền Tần dám đánh người nhà của quân nhân.”

“Đây chính là không để ông và quân đội ở trong mắt, ông nhất định phải nghiêm trị không tha.”

Hồ Thanh Sơn liếc mắt Diệp Huyền Tần: “Hừ, điêu dân nho nhỏ như vậy mà dám liều lĩnh, chờ một lúc lại xử trí anh.”

“Trần Tiến Hà nghe lệnh.”

Trần Tiến Hà lập tức đứng nghiêm, kính cái nghi lễ quân đội: “Sĩ quan Trần Tiến Hà của quân khu Hà Sơn đợi lệnh.”

Tâm trạng của đoàn người vây xem cũng phấn khởi lên.

Nghi thức trao quân hàm làm kích động lòng người sắp bắt đầu rồi!

Hồ Thanh Sơn: “Sĩ quan Trần Tiến Hà, tự rèn luyện, tự mình cố gắng vươn lên, biểu hiện xuất sắc nhất, vì bộ đội làm vẻ vang….”

“Hiện trao tặng hàm thiếu úy, hy vọng không ngừng cố gắng, dũng cảm lập công.”

Trần Tiến Hà lại kính cái nghi lễ quân đội lần nữa: “Trần Tiến Hà nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, vì nhân dân phục vụ!”

Hồ Thanh Sơn tự mình cho đeo phù hiệu “một gạch một sao” lên trên vai của Trần Tiến Hà.

Vì sao kia, rạng ngời rực rỡ, vây xem mọi người khen không dứt miệng.

Bầu không khí ở hiện trường đạt đến cao trào!

Trần Uyên vẫn luôn ngồi dưới đất khóc lóc om sòm ăn vạ cũng đứng lên, vuốt sao kia nước mắt rơi đầy mặt: “Con trai, con có tiền đồ, mẹ thật vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.”

“Diệp Huyền Tần, nhìn thấy không? Cả đời mày cũng không mang nổi ngôi sao này.”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Trần Tiến Hà mang ngôi sao này đúng là sỉ nhục ngôi sao này.”

“Cút.“ Từ Liên cũng mắng: “Anh chính là người ăn không được thì nói nho xanh!”

Hồ Thanh Sơn đi tới trước mặt Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, hiện tại tôi khống cáo anh hai tội danh.”

“Thứ nhất, anh sỉ nhục người nhà của quân nhân, thiên lý bất dung!”

“Thứ hai, anh chính là kẻ tình nghi sát hại Bạo Long, tội ác tày trời.”

“Phiền anh theo đi theo tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”

Một nhà Từ Lam Khiết sợ hãi, vội vã che chở Diệp Huyền Tần, chỉ lo anh bị mang đi.

Từ Huy Hoàng muốn biện giải cái gì đó nhưng có điều bị Diệp Huyền Tần ngăn cản.

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Trần Tiến Hà, không đảm đương nổi hai chữ quân nhân.”

“Lại nói, coi như là người nhà của quân nhân, nhưng lại tùy ý nhục người, vô pháp vô thiên?”

“Còn có, ông có chứng cứ chứng minh là tôi giết Bạo Long? Nếu như không có, tôi khống cáo ông tội vu khống.”

Hồ Thanh Sơn nói: “Anh muốn chứng cứ? Được, vậy tôi sẽ cho anh chết một cách rõ ràng.”

“Anh Hải, xuống xe.“

Một người lính canh ngục bước xuống xe.

Rõ ràng là người đã trông coi Bạo Long tối ngày hôm qua, anh Hải.

Hồ Thanh Sơn nói: “Vừa nãy tôi đã xác nhận, tối hôm qua chỉ có một mình anh đi thăm nuôi tù nhân Bạo Long, anh mới vừa đi không bao lâu sau, Bạo Long đã bị độc chết rồi.”

“Anh Hải còn có thể chứng minh, lúc anh thăm nuôi tù nhân còn mang theo một ít đồ ăn. Bạo Long chính là ăn những món đồ ăn kia mới độc phát thân vong.”

“Những chứng cớ này, chẳng lẽ còn không đủ để cho thấy là anh giết anh ta sao?”

Từ Lam Khiết vội vàng hô: “Không thể nào. Tối hôm qua Diệp Huyền Tần vẫn đi cùng với tôi, anh ấy căn bản không đi thăm nuôi tù nhân.”

Từ Huy Hoàng cùng Lý Khả Diệu cũng dồn dập phát ra tiếng, chứng minh Diệp Huyền Tần vô tội.

Trần Tiến Hà lạnh lùng nói: “Các người là người nhà của Diệp Huyền Tần, không tư cách làm chứng.”

Diệp Huyền Tần: “Không có tư cách? Vậy kế người kế tiếp lên sân khấu chắc chắn là có tư cách đi.”

Hồ Thanh Sơn nói: “Tốt lắm, anh đem người làm chứng kêu đến, để cho tôi xem là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi