CHIẾN THẦN PHONG VÂN

“Dám tìm người làm chứng giả, tôi sẽ cho anh trả giá thật lớn!”

Diệp Huyền Tần hướng về phía đoàn người hô một tiếng: “Đi ra đi.”

Trong đám người đi ra một người có vóc người tráng hán khôi ngô.

Anh ta cười lạnh nói: “Tôi chứng minh, tối hôm qua anh Tần không đi thăm nuôi tù nhân, càng không có hạ độc.”

Cái “người làm chứng” này không phải ai khác chính là người đã “bị giết hại” Bạo Long!

Nhìn thấy Bạo Long, Hồ Thanh Sơn và Trần Tiến Hà hoá đá tại chỗ.

Mẹ nó!

Bạo Long vậy mà lại vẫn sống sót!

Hơn nữa không một chút dấu hiệu trúng độc!

Chết tiệt, kế hoạch vốn hoàn hảo đã hoàn toàn vỡ bàn rồi !

Hồ Thanh Sơn nhìn Trần Tiến Hà, nghiến răng nghiến lợi: “Thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, đồ bỏ đi!”

Sắc mặt Trần Tiến Hà trắng bệch.

Bạo Long làm sao có khả năng còn sống!

Tối hôm qua cậu ta tận mắt chứng kiến Bạo Long ăn một miếng đồ ăn .

Trong đồ ăn độc, căn bản không có thuốc giải.

Trong thiên hạ, phỏng chừng cũng chỉ có chỉ huy Tần là có bản lĩnh cứu anh ta thôi!

Cậu ta ngơ ngơ ngác ngác, đại não loạn tung lên!

Trần Uyên không cam lòng, hô lên: “Ông Sơn, tôi biết người này, anh ta chính là bạn bè của Diệp Huyền Tần!”

“Lời làm chứng của anh ta cũng không có hiệu lực!”

Trần Uyên vốn không biết người này chính là người trong cuộc Bạo Long, còn tưởng rằng là Diệp Huyền Tần mời “kẻ lừa gạt” đến đây.

Diệp Huyền Tần cười nói: “Hừ, chỉ bằng câu nói này của bà là tôi có thể khống cáo bà tội vu khống!”

Trần Uyên: “Đánh rắm, tao biết anh ta chính là bạn của mày, tao đã từng thấy hai người đi ăn cơm chung.”

Bạo Long cười lạnh nói: “Thật sao? Vậy thì bà phải đi chữa trị con mắt của bà rồi. Chắc là con mắt của bà đặt ở dưới mông đó!”

Trần Uyên bị chọc tức, vừa định chửi bậy thì lại bị Trần Tiến Hà cản lại: “Mẹ, anh ta chính là người trong cuộc, Bạo Long!”

Cái gì!

Trong nháy mắt Trần Uyên bị nghẹn đến hồng tai đỏ mặt, không còn mặt mũi nào.

Diệp Huyền Tần: “Trần Uyên có thể chứng minh, tôi và Bạo Long là bạn bè, vậy thì tại sao tôi lại sát hại bạn bè của mình đây?”

Trần Uyên: “Tôi…. tôi…”

Mẹ nó, uất ức chết rồi, làm sao lại biến thành mình thay Diệp Huyền Tần làm người làm chứng đây!

Hồ Thanh Sơn biết không thể cứu vãn, lại tiếp tục ở lại chỉ có thể tăng thêm phiền phức.

Ông ta mắng Trần Tiến Hà một câu “trở lại lại tính sổ với sau” sau đó xoay người rời đi!

Có điều, Diệp Huyền Tần chợt hô: “Đứng lại, tôi cho ông đi rồi sao?”

Hồ Thanh Sơn quát mắng: “Câm miệng, anh dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi!”

Diệp Huyền Tần: “Tôi muốn báo cáo ông, ông cho một người mang tội giết người trao quân hàm thiếu úy, phải bị tội gì!”

“Đánh rắm!” Hồ Thanh Sơn mắng: “Trần Tiến Hà giết người khi nào!”

“Không có chứng cứ, ông đây cho anh vào tù ngồi.”

Bạo Long cười như điên: “Chứng cứ? Ông đây chính là chứng cứ!”

“Trần Tiến Hà, Hồ Thanh Sơn, trước đây tôi nghe lời các người răm rắp, không nghĩ tới các người vậy mà lại muốn giết tôi! Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta cá chết lưới rách đi!”

“Tôi chứng minh, tối hôm qua Trần Tiến Hà đi thăm nuôi tù nhân, sau đó anh ta mang đồ ăn có độc cho tôi, muốn độc chết tôi.”

“May mà anh Tần đúng lúc xuất thủ cứu giúp, tôi mới bảo vệ một cái mạng!”

Trần Tiến Hà nhất thời cuống lên: “Mẹ nó, ông đây căn bản không quen biết anh thì làm sao sẽ đi thăm anh được.”

“Anh là người trong cuộc, anh không tư cách làm chứng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi